Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1980: Rau xanh ăn rất ngon

Trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm giác quen thuộc.

An Lâm nhớ lại cảm giác khi bị Tiểu Lan đút thuốc mà sợ hãi.

"Tiểu Lan, em phải tin tưởng anh, anh là người yêu của em." Hắn rưng rưng mở miệng, nuốt một ngụm canh màu xanh mà Tiểu Lan đưa đến bên miệng, một hơi nuốt hết vào bụng.

Ồ, không ngờ canh này uống cũng được.

An Lâm ngẩn người, bỗng nhiên cảm giác mùi vị cũng rất tốt.

"Uống ngon không?" Lan thiếu nữ bày ra khuôn mặt xinh đẹp có một không hai, lộ ra ý cười làm động lòng người.

"Uống rất ngon, Tiểu Lan nhà ta làm đồ ăn sao có thể không ngon được." An Lâm vô cùng thành thật gật đầu.

"Uống ngon thì mau uống nhiều một chút, khỏe mạnh mới tốt..." Bàn tay trắng nõn của Lan thiếu nữ vô cùng thành thạo giơ cái thìa, tự mình đút canh cho An Lâm ăn.

"Tất cả đều nắm vững, yên tâm đi, Nguyệt Đồng Thần Thành có truyền tống trận chạy thẳng đến Thủy Thượng Tiên Địa, nếu thật sự xảy ra chuyện, chúng ta có thể lập tức truyền tống đến bên kia." Vẻ mặt An Lâm thản nhiên, cười nói.

"Lam Tiểu Nghê kia có xinh đẹp hay không?"

"Chuyện này rất tốt, sức lực chiến đấu của chúng ta có thể nâng cao hơn." An Lâm gật đầu.

"Đúng vậy, chúng ta không cần lo lắng về chuyện này."

Hứa Tiểu Lan nhìn thấy An Lâm yêu thích, hài lòng cười, cũng bắt đầu ăn cơm cùng An Lâm.

Cô gái Lan bỗng nhiên bỏ đũa xuống.

Trong phút chốc, hai người đã vui vẻ hòa thuận, dĩ nhiên quên mất màu xanh biếc bày đầy bàn.

"Xinh đẹp."

"Huyết mạch Chu Tước Lục Tử hồi phục thật nhanh, qua vài ngày nữa là có thể lấy lại thực lực mạnh nhất rồi." Hứa Tiểu Lan vừa ăn vừa mở miệng nói.

An Lâm lại dũng cảm nếm thử đồ ăn trên bàn, hắn phát hiện đồ ăn này tuy rất xanh nhưng mùi vị thật sự rất được, sắc hương vị đầy đủ, rất ngon!

Hứa Tiểu Lan gật đầu: "Cũng đúng, bây giờ công kích của Thiên Thần Hải Dương cũng không mạnh mẽ, có lẽ bang Phá Thiên đã có chiến lược đối phó."

"Phải vậy không, Lam Tiểu Nghê là mỹ nhân xinh đẹp nhất Tây Hải, nghe người ở Tây Hải nói quan hệ giữa anh và cô ấy vô cùng tốt." Cô gái Lan cầm lấy đũa, tiếp tục chậm rãi gắp rau.

Hứa Tiểu Lan tò mò hỏi: "Thiên Thần Hải Dương của Tây Hải đã xuất hiện, phòng ngự của bên kia có bị suy yếu hay không, anh không lo lắng sao?"

"Cũng được, là bạn tốt." An Lâm ăn một ít đỗ xanh.

Bịch!

"Nhưng chỉ là xinh đẹp bình thường mà thôi, kém xa dung nhan của Tiểu Lan khiến anh nhớ thương." An Lâm ăn một miếng rau xanh, vẻ mặt bình tĩnh, vô cùng tự nhiên bổ sung để xoay chuyển tình thế.

Cứ như vậy, một ngày tuyệt vời và phong phú lại trôi qua.

Tuy xét theo vẻ bề ngoài thì một mớ đồ ăn xanh mơn mởn rất giống kẻ lạc hậu, nghèo nàn nhưng sau khi ăn xong An Lâm có thể vỗ ngực đảm bảo đây chính là một chầu thức ăn vô cùng ngon.

Một luồng hương thơm lướt nhẹ qua.

An Lâm sớm đã biết chuyện này nên ứng xử vẫn vững chãi như chó già.

Cô gái trước mặt không chỉ vô cùng xinh đẹp mà dáng người cũng rất tốt, chỗ cần có đều có, làn da trắng nõn mịn màn như nước, giống như quả đào ngọt đã chín mùi, đang trong thời kì đẹp nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể hái.

Lan thiếu nữ lúc tuổi dậy thì ngây thơ hồn nhiên, hoạt bát đáng yêu, tình cảm đối với An Lâm cũng rất nồng cháy nhưng ngược lại cũng không tránh khỏi chuyện có khuyết điểm, đó chính là rất hay ghen.

Hứa Tiểu Lan nhướn mày, tiếp theo buồn rầu nói: "Em cũng không biết... Sau khi tu tiên tăng cảnh giới tuổi bên ngoài của em lập tức dừng lại lúc hai mươi tuổi, bất kể thế nào dáng vẻ cũng sẽ không tiếp tục thay đổi, kết quả hôm nay tỉnh lại đã như thế này."

An Lâm có chút sửng sốt, sau đó mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Bốn mươi tuổi! Sao lại là bốn mươi tuổi? Em, không phải em nói sau một khoảng thời gian là có thể lấy lại dáng vẻ ban đầu hay sao? Tại sao bây giờ lại càng trưởng thành hơn trước kia, dậy thì quá tốt sao?"

"Tiểu Lan bốn mươi tuổi, tặng anh một cái hôn buổi sáng nhé." Hứa Tiểu Lan hơi ngượng ngùng, hơi giận dỗi liếc An Lâm một cái: "Ánh mắt của anh, sao có thể nhìn chằm chằm chỗ kia của người ta chứ?"

Mỗi người tu tiên đều có một cái dạ dày lớn, một bàn đầy đồ ăn cũn có thể nhanh chóng tiêu hóa, hai người An Lâm và Hứa Tiểu Lan đã nhanh chóng giải quyết xong bàn đồ ăn đầy.

Ngay sau đó, trên trán truyền đến cảm giác mềm mại, ấm áp.

Hai mắt An Lâm mở ra, nhìn thấy một cô gái khuôn mặt như tranh vẽ, thản nhiên cười khẽ, ngũ quan tinh xảo đến nổi khó có thể tưởng tượng, khóe miệng mỉm cười thêm vài phần trưởng thành.

Hắn trợn mắt há mồm.

Sau khi hai người ăn xong thì đến sông Ngân Nguyệt, chèo thuyền nhỏ thưởng thức biển hoa rực rỡ hai bên bờ sông.

Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.

An Lâm ngồi thiền điều tức giống như ngày thường.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Cô vỗ vỗ bộ ngực lớn hơn rất nhiều, giận dữ nói: "Ai... Thật ra em cũng rất buồn rầu..."

Khóe miệng An Lâm co rút, cái này lớn hơn còn buồn bực, Hợp Pháp loli biết chuyện này có phải sẽ chết khiếp hay không?

Hắn lại nhìn Hứa Tiểu Lan trước mặt, dáng người trở nên hơi đẫy đà, toàn thân tỏa ra hơi thở thành thục mê người, phải nói là cô bây giờ mê người hơn, xinh đẹp hơn.

Dáng vẻ này của Tiểu Lan... cũng rất tốt!

An Lâm cảm thấy rất vui vẻ.

"Tiểu Lan, anh trả lại em một cái hôn sáng sớm."

"An Lâm, anh vội vàng như con khỉ làm gì..."

Một buổi sáng tốt đẹp bắt đầu từ nụ hôn chào buổi sáng của người yêu.

Giống như chim nhỏ uống sương sớm, thưởng thức mật hoa ngọt ngào, làm cho người ta lưu luyến không muốn dừng lại.

Hai người thân mật một lát rồi mới đi ăn sáng.

Lúc rảnh rỗi Hứa Tiểu Lan rất thích nấu ăn.

Việc này có thể nói đã trở thành đam mê.

Còn nếu nghiêm túc nghiên cứu thì thật ra là do An Lâm mang đến.

Trước đây An Lâm lôi kéo cô đến Thiên Đình nấu ăn kiếm tiền, chuyện này An Lâm xem như thoát thân, Hứa Tiểu Lan cũng yêu thích nấu ăn, cho dù bây giờ không thiếu tiền, không cần nấu ăn cho chúng tiên nhưng mỗi ngày vẫn không nhịn được nghiên cứu thức ăn mới, làm cho người thân nhất của mình ăn.

Cứ như vậy, không chỉ kỹ năng nấu nướng của cô càng ngày càng lợi hại, thực đơn đa dạng mà bây giờ nấu ăn đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cô.

An Lâm nhận ra đây là quyết định đúng đắn nhất hắn từng làm.

Bởi vì trước đây hắn đánh bậy đánh bạ, trong nhà có người xinh đẹp như hoa, chủ động nấu cơm hơn nữa còn nấu được món ăn rất ngon, đây cũng là niềm vui của vợ, chuyện này chẳng phải là việc vui lớn hay sao?

Trong lòng An Lâm vui vẻ ăn bữa sáng Tiểu Lan làm, chào đón một ngày tốt lành.

Sau khi hai người ăn xong thì lập tức cùng nhau đi tuần tra phòng ngự trên tường thành, nhìn thử trận pháp có sai sót chỗ nào hay không, sau đó tiếp tục lôi kéo Tiểu Lan rong chơi xung quang Nguyệt Đồng Thần Thành, làm thần tiên quyến lữ vui vẻ, tự tại nhất.

Cứ như vậy hạnh phúc ngày qua ngày.

Thiên Thần Hải Dương bỗng nhiên chủ động liên lạc với An Lâm.

"An Lâm, ta đang nắm giữ tin tức quan trọng!" Thiên Thần Hải Dương hơi hưng phấn nói.

Hai mắt An Lâm sáng ngời: "Hả? Có tin tức gì?"

Tin tức có thể lọt vào mắt thiên thần quyền hành tối cao, hơn nữa được nó xem là tin tức quan trọng, chắc chắn không phải chuyện vụn vặt, rất có thể là tin tức quyết định hướng đi của cuộc chiến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận