Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 472: Tai họa sắp đến

Sau năm ngày, An Lâm thâm tình từ biệt Đại Bạch: "Đại Bạch, tôi ở bên ngoài chờ cậu trở ra."

Đội viên đội chấp pháp tập hợp trên sân trường, nước mắt nước mũi giàn giụa đưa tiễn An Lâm. Mỗi ngày đều bị mùi thơm đáng sợ kia tra tấn, bọn họ cũng đã chịu đựng đủ rồi, chỉ hi vọng vị đại gia này có thể tuân thủ luật pháp, không cần đến đây nữa!

An Lâm đi ra khỏi phòng giam mới phát hiện Hứa Tiểu Lan không tới đón hắn, không khỏi có chút thất vọng.

Một con chó con hết sức dễ thương... À không! Là sói con.

Sói con có bộ lông trắng như tuyết, nó đang lè lưỡi, trừng đôi mắt to, ngoắc ngoắc cái đuôi, vẻ mặt đáng yêu, ngoan ngoãn đứng chờ An Lâm ngoài cửa.

"Chủ nhân, chào mừng anh trở về! Mặc dù sự nghiệp cách mạng vĩ đại của chúng ta vẫn chưa thành công, nhưng Tiểu Lang vẫn sẵn sàng theo chân anh xông pha khói lửa như trước!" Bạch Đao Lang Thần trổ tài nịnh hót.

An Lâm: "..."

Gần đây con sói này đang tu luyện môn vuốt mông ngựa à?

"Không... Đây đều là công lao của cậu... Mà phân tích sâu hơn nữa, thì tất cả đều là số mệnh!" Mệnh Duyên Thiên Tiên tiện tay cầm một cái bánh bao lên ăn, ngay sau đó toàn thân run lên, vẻ mặt kinh ngạc:

Mệnh Duyên Thiên Tiên cũng không khách khí, nhanh chóng quét sạch lồng bánh bao trên mặt bàn, xong xuôi mới vui vẻ nói vào việc chính.

"Em cũng không dám nhận công lao này, tất cả đều là nhờ tư chất tuyệt vời của thầy, thầy mới có cơ hội đột phá." An Lâm khoát tay áo.

An Lâm: "... Nếu có duyên thì thầy hãy ăn nhiều một chút đi!"

"Giáo sư Mệnh Duyên!" Sau khi nhìn rõ chàng trai trước mặt, An Lâm kinh ngạc hô to, mừng rỡ hỏi: "Thầy đã đột phá đến Kỳ Phản Hư rồi sao?"

"Đây là thứ chứa đựng tất cả nghiên cứu về quẻ toán của tôi, Mệnh Duyên châu. Chỉ cần rót nguyên khí vào trong hạt châu này, nó sẽ có thể tổng hợp tin tức và mệnh lý trong trời đất, phán đoán hung cát (*) cho người sử dụng trong vòng mười ngày." Mệnh Duyên Thiên Tiên giải thích.

An Lâm đi vào lầu nhỏ, không ngờ lại nhìn thấy một vị khách ngoài ý muốn đang ngồi chờ hắn.

"Trước khi đột phá tôi cũng đã nói, sau khi đột phá thành công, tôi sẽ tặng cậu một món quà lớn. Mệnh Duyên Thiên Tiên tôi không phải người nói không giữ lời, cho nên mời cậu nhận lấy hạt châu này." Mệnh Duyên Thiên Tiên lấy ra một hạt châu màu trắng.

"Ha ha, nhờ phúc của An Lâm cậu, tôi đã may mắn tấn thăng đến Kỳ Phản Hư." Mệnh Duyên Thiên Tiên mỉm cười, trên mặt cũng không có biểu cảm hưng phấn, hắn vẫn thản nhiên như cũ.

"Ha ha! Chào An Lâm, tôi biết hôm nay tôi đến đây sẽ có thể gặp được cậu mà." Một chàng trai với vẻ ngoài thanh tú, khí tức xuất trần đang cười híp mắt ngoắc ngoắc An Lâm.

"Cái bánh bao này cũng có duyên với tôi..."

"Hạt châu này chỉ có thể sử dụng một ngày một lần, vả lại còn cực kì tiêu hao nguyên khí, lúc sử dụng, cậu nhất định phải cẩn thận!" Mệnh Duyên Thiên Tiên rót nguyên khí vào Mệnh Duyên châu.

Sau đó hắn ngồi xuống đối diện Mệnh Duyên Thiên Tiên, lấy món bánh bao Đại Bạch Bất Lý kim bài mà hắn thường dùng để chiêu đãi người ngoài từ trong nhẫn không gian ra!

Ngay sau đó, mặt ngoài của Mệnh Duyên châu xuất hiện ánh sáng màu vàng.

"Đây là..." An Lâm không cảm nhận được sự dao động rõ ràng của năng lượng từ hạt châu này, có lẽ nó không phải linh khí tiên khí bình thường, mà chắc chắn là thứ gì đó rất đặc biệt.

An Lâm nghe xong, con mẹ nó cái này là đồ tốt nha, hắn vô cùng hứng thú.

Mệnh Duyên châu phát sáng, nhưng là... màu tím!

An Lâm: "..."

An Lâm: "..."

An Lâm nhận lấy hạt châu, cười nói: "Lại còn chia thành ba màu đỏ vàng xanh nữa chứ? Em thấy không khác gì đèn giao thông trên đường quốc lộ cả."

Mệnh Duyên Thiên Tiên trầm ngâm một lát, lên tiếng nói: "Vấn đề này có chút phức tạp, nhưng tôi có thể làm một ví dụ, giả sử ngày mai cậu phải chết."

"Màu của Mệnh Duyên châu đại diện cho hung hay cát, màu vàng nghĩa là không cát không hung, màu xanh nghĩa là liên tục gặp may mắn, màu đỏ thì là xui xẻo sắp đến, cậu cũng có thể làm thử ngay bây giờ." Vừa nói, Mệnh Duyên Thiên Tiên vừa đưa hạt châu cho An Lâm.

An Lâm: "..."

"Được, vậy ví dụ ngày hôm kia cậu phải chết." Mệnh Duyên Thiên Tiên gật đầu nói.

"Thầy có thể đổi sang một ví dụ khác không?" Khóe miệng An Lâm co quắp.

Mệnh Duyên Địa Tiên cười vui vẻ: "Cậu đoán không sai chút nào, màu sắc của nó đúng là dựa vào đèn xanh đèn đỏ ở Trái Đất đó!"

"Em... Vận mệnh của em...?" An Lâm cảm thấy thân thể có chút lạnh.

"Không có chuyện gì, An Lâm à, vận mệnh cũng không phải là thứ đã hình thành thì không thể thay đổi, cậu có thể xoay chuyển tương lai của mình!" Mệnh Duyên Thiên Tiên nghiêm nghị nói.

"Làm sao mới có thể xoay chuyển được?" An Lâm vội vàng hỏi.

An Lâm thử rót nguyên khí vào Mệnh Duyên châu, đột nhiên, một lực hấp dẫn mạnh mẽ từ trong hạt châu bộc phát ra xung quanh, nó không ngừng hút lấy năng lượng của hắn, đồng thời, một làn sóng dao động khuếch tán ra bốn phía, xâm nhập vào từng sự vật trong không gian.

Mệnh Duyên Thiên Tiên hít sâu một hơi, dùng ánh mắt thương hại nhìn An Lâm: "Màu tím có nghĩa là đỏ đến phát tím..."

An Lâm không hiểu chớp chớp hai mắt: "Giáo sư, màu tím này có nghĩa là gì?"

Không phải nó chỉ có ba màu đỏ vàng xanh thôi sao?

"Giả sử nguyên nhân cái chết của cậu là có một viên thiên thạch khổng lồ rơi xuống Đại Học Liên Hiệp Tu Tiên, khiến toàn bộ đại lục vỡ nát, giết chết tất cả sinh linh. Như vậy, bất kể là mấy ngày này cậu có cố gắng tu hành, hay là trốn học ở nhà, hay là trốn ở chỗ cậu cho là an toàn nhất trong trường học, thì cậu cũng phải đối mặt với cái chết thôi!"

"Đây là quán tính của con sông vận mệnh, cái chết là kết quả chính cậu phải nhận lấy, cho nên dù cậu có làm bất cứ chuyện gì để xoay chuyển thì nhánh sông nào cũng sẽ chảy về hướng đó, hướng về điểm cuối chính là cái chết của cậu."

"Muốn thoát khỏi vận mệnh chủ lực này, cậu cần phải tạo ra một thay đổi cực lớn, đồng nghĩa với phải tiêu hao một lực lượng cực lớn."

"Ví dụ như tính cách của cậu cực kì bảo thủ, hôm nay vốn phải đi học, nhưng đột nhiên cậu lại muốn đến Đông Hải chơi, mà còn thuộc dạng nói đi liền đi, đây hoàn toàn không phải là chuyện mà tính cách bình thường của An Lâm cậu có thể làm ra, cho nên nó sẽ thay đổi hoàn toàn quỹ đạo vận mệnh của cậu, cậu sẽ có thể thoát khỏi tai nạn bị thiên thạch đâm chết."

"Hoặc là đột nhiên lực lượng của cậu tăng vọt, từ Kỳ Hóa Thần nhảy lên Kỳ Hợp Đạo, lúc đó cậu sẽ không cần quan tâm thiên thạch có va chạm hay không..."

"Càng là chuyện không phù hợp với lẽ thường, càng có thể thay đổi tương lai cậu phải đối mặt!"

Lời của Mệnh Duyên Thiên Tiên, An Lâm đã nghe rõ rồi.

Loại mệnh số đỏ đến phát tím này, chỉ sợ hắn phải làm ra chuyện gì đó rất động trời mới có thể tránh thoát tai kiếp lần này...

"An Lâm à, cố lên! Cậu là người có mệnh số khó đoán nhất mà tôi từng thấy, tôi tin cậu chắc chắn có thể gặp dữ hóa lành!" Mệnh Duyên Thiên Tiên bỗng nhiên bắt lấy cánh tay An Lâm, an ủi khích lệ.

An Lâm gật đầu: "Thầy cứ yên tâm, em sẽ đi Nguyệt Cung tránh tai bay vạ gió lần này."

"Cậu... cậu muốn làm cái gì?" Mệnh Duyên Thiên Tiên kinh hãi nhìn An Lâm.

"Ha ha, Hằng Nga chính là tồn tại vô địch ở Nguyệt Cung, em đến đó ở chừng mười ngày, có tai họa nào có thể đụng đến em chứ?" An Lâm lạnh giọng cười nói.

Mệnh Duyên Thiên Tiên: "..."

Mệnh Duyên Thiên Tiên im lặng.

(*) Hung cát: hung là xui xẻo, cát là may mắn.

"Đã như vậy, An Lâm, bảo trọng." Mệnh Duyên Thiên Tiên đứng dậy tạm biệt.

An Lâm đứng lên, tiễn Mệnh Duyên Thiên Tiên ra ngoài cửa, sau đó mới trở về phòng.

Hắn suy nghĩ một chút, lấy ra kính Chu Tước, mở miệng hỏi: "Ma kính... Ma kính... Giúp tôi xem vận thế sắp tới một chút..."

"Chủ nhân, tôi chỉ là một tấm gương thông việc xưa hiểu việc nay, không biết coi bói." Kính Chu Tước dùng giọng điệu khinh bỉ nói.

"Haizz... Nghe nói thực lực của Hằng Nga đã tăng mạnh từ khi ở Nguyệt Cung, vậy cậu hãy kể tôi nghe về thực lực của Hằng Nga đi?" An Lâm tiếp tục nói.

"Trên mặt trăng, có năng lượng ánh trăng trấn áp, không sợ tu sĩ Kỳ Hợp Đạo." Kính Chu Tước nói.

An Lâm thỏa mãn gật đầu: "Ừm, đã lâu rồi không có hỏi thăm chị Hằng Nga và Nguyệt Thố, hiện tại đã đến lúc chúng ta phải đi thăm bọn họ rồi!"

Kính Chu Tước: "..."

Chú thích:

Lời của An Lâm thoạt nghe rất vô tội, rất bình thường, nhưng hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận