Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 321: Chúng ta đi kiếm chuyện

Lúc An Lâm và Tô Thiển Vân đang ôm nhau tình thương mến thương, Đoạn Thiên Vũ giống như thấy quỷ bò lên vậy.

Toàn thân hắn cháy đen, thoáng lung lay, hai mắt mờ đục, lại phát hiện có người ở đây ngược chó độc thân, không khỏi phun ra một ngụm máu tươi.

"Đoạn Thiên Vũ, con mẹ nó, ngươi điên rồi sao?" Đổng Thiên nằm trên đất, nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói.

"Á... Nếu ngươi muốn chết thì bản thân tự đi chết, sao lại kéo theo bà đây là có ý gì?" Khổng Linh ngồi dậy, cảm thấy khí huyết không thông, phun ra một ngụm máu tươi.

Đinh Mậu không nói một lời, cả người cháy đen, vẫn không nhúc nhích.

Không phải là không tức giận, mà đã tắt thở rồi.

Đoạn Thiên Vũ không nói được, rõ ràng hắn đã mang bốn con rồng sấm dẫn về phía cô, đột nhiên rồng sấm không chịu nghe khống chế đã thay đổi phương hướng, sự việc kỳ lạ chừng này hắn phải tìm ai nói rõ đây.

Nhưng mà hắn cũng không ngốc, hắn biết chàng trai xuất hiện bất ngờ kia, có khả năng là đầu sỏ gây nên chuyện này.

Nhưng hắn còn chưa kịp phát tiết, thì đã bị An Lâm giơ chân đá bay.

"Được!" An Lâm lạnh lùng gật đầu, chém một kiếm xuống Đổng Thiên.

"Dù sao đây cũng là thế giới dùng võ lập địa vị, tôi biết ý của mấy người... Tôi cũng không nói lời thừa, tha cho mạng chó của anh một lần, trở về nói với Chiến Đế Hư Minh của mấy người, nói rằng... Tôi không cần biết Đế Quốc Áo Lợi, hay Đế Quốc Áo Tâm, An Lâm Kiếm Tiên như ông đây khó chịu, muốn đánh hang hổ của đế quốc mấy người!'' Vẻ mặt An Lâm kiêu ngạo nói.

Đổng Thiên phẫn hận nhìn hắn, mở miệng nói: "Việc này chúng tôi sẽ không bỏ qua đâu!''

Khóe môi Đoạn Thiên Vũ hơi nhếch lên, trầm giọng nói: "Mấy người là ai? Tôi phụng mệnh Chiến Đế Hư Minh đến đây bắt thủ phạm ám sát quốc vương Đại Chu. Cậu muốn làm gì tôi, chính là đang đối địch với Đế Quốc Áo Tâm!"

"Tôi chỉ nói giữ lại mạng chó của anh, nói được làm được!" An Lâm lạnh lùng trả lời, sau đó nhìn Khổng Linh.

"Sao thế? Vừa rồi không phải anh rất trâu bò sao, bây giờ lại không hung hăng nữa rồi?"

Đổng Thiên hai mắt trừng lớn, vẻ mặt kinh hãi, không ngờ An Lâm lại công khai giết mình.

"Ha ha, chẳng lẽ chỉ cho quốc vương của mấy người gặp sắc nảy lòng tham, còn thiếu nữ đàng hoàng thì không được tự vệ đứng đắn sao?''

An Lâm nhìn Đoạn Thiên Vũ, khuôn mặt hiện ý cười mở miệng nói.

An Lâm đi đến trước mặt Đổng Thiên.

An Lâm nhìn khuôn mặt bị sấm đánh đen, lộ ra nụ cười quyến rũ, thực sự là nhìn chướng mắt: "Tôi từ chối!''

"Cậu... To gan." Đoạn Thiên Vũ căm tức trừng mắt, không ngờ thậm chí còn có người dám nói năng lỗ mãng với Chiến Đế Hư Minh, lúc này hai tay hắn siết chặt.

Mũi kiếm màu đen lướt qua, Khổng Linh chết.

"Cậu dám giết hắn!'' Đoạn Thiên Vũ tức giận rống to.

Khổng Linh sợ đến mức cơ thể mềm mại run rẩy, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười quyến rũ: "An Lâm Kiếm Tiên, Khổng Linh nguyện làm tôi tớ của ngài, làm trâu làm ngựa cũng được, hi vọng ngài có thể tha cho thiếp thân một mạng nhỏ... "

An Lâm cười, kể lại màn đối thoại vừa rồi cho Tô Thiển Vân nghe, thuận tiện giúp cô phổ cập thông tin thế giới này.

An Lâm mới thu kiếm Thắng Tà vào nhẫn không gian, thở phào thật nhẹ nhõm.

An Lâm nhìn thấy cô gái xinh đẹp mỉm cười động lòng người như vậy, gò má còn có lúm đồng tiền ẩn hiện, không khỏi hoảng hốt một trận, trong lòng cảm thán sao cô gái này lại xinh đẹp như vậy chứ.

Đoạn Thiên Vũ nghe vậy lại run lên, cũng không dám mở miệng phản bác, đành phải miễn cưỡng xoay người rời đi.

Đặc sản của Thiên Trì là cá nướng, mùi thịt nướng và tiên hương kết hợp, Tô Thiển Vân ăn một miếng lại không ngừng tán dương.

Sau đó, hắn đưa mắt nhìn sang Đoạn Thiên Vũ, mở miệng nói: "Còn không mau cút đi truyền lời, cẩn thận chọc bản kiếm tiên không vui, ngay cả anh cũng chém!''

Nếu so chiến lực với đại lục Thái Sơ của bọn họ mà nói, Chiến Sư và Chiến Linh đều là giá trị chiến lực cảnh giới Đạo Chi Thể, Chiến Vương và Chiến Hoàn là chiến lực cảnh giới Kỳ Dục Linh. Về phần Chiến Thánh, An Lâm và Tô Thiển Vân chưa từng gặp qua, nhưng chắc là trình độ cỡ thú Hóa Thần.

Tóm lại là phỏng đoán cấp bậc chiến lực đại lục Chiến Khí.

Sau đó hai người nói đến những chuyện liên quan đến đại lục Chiến Khí.

Dọn dẹp xong hết mọi thứ.

Về phương pháp này, đều là cách cũ, chính là gây chuyện nhỏ biến thành chuyện lớn toàn đại lục, lấy một việc ầm ĩ, hy vọng các đội viên khác có thể biết đến sự tồn tại của hắn.

An Lâm và Tô Thiển Vân tìm một nơi dừng chân tốt hơn, lại nổi lửa nướng thịt.

Hắn xung phong ở bên ngoài nướng thịt, bản lĩnh nướng thịt ngày càng tốt.

Tô Thiển Vân khẽ bước đến gần An Lâm, đôi mắt màu xanh tràn ngập vẻ mơ màng, hiếu kỳ hỏi: "Vừa rồi các cậu đã nói gì vậy, vì sao lại thả hắn ta đi?"

Lần này, cuối cùng Tô Thiển Vân cũng phục hồi lại tinh thần, vui mừng nói: "À, bạn học An Lâm thật thông minh!"

An Lâm xoa đầu cô gái bên cạnh, cười nói: "Bởi vì tôi gặp được cô, nói vậy thì các đội viên khác cũng ở thế giới này, cho nên tôi muốn nổi danh! Chắc chắn khi chuyện này truyền ra, nhất định tôi sẽ danh chấn đại lục... "

Tô Thiển Vân trừng đôi mắt đẹp: "Hả, nói như vậy, không phải đồng nghĩa với việc cậu đã tuyên chiến với cường giả đứng đầu đại lục này sao, vì sao phải làm như thế?"

Cuối cùng là Chiến Đế cường giả đứng đầu đại lục, có khả năng là cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, cũng có khả năng rất cao...

Bọn họ chưa từng đánh, cũng không có cách nào suy luận chính xác...

Nhưng cứ như vậy, giá trị chiến lực của đại lục này so với đại lục Thái Sơ, thật ra vẫn có chênh lệch rất lớn.

Kế tiếp khiến cho bọn họ hoang mang nhất là cái nơi này, đáng ra phải là lăng mộ Thủ Dương chứ, sao lại đến cái nơi quỷ quái này?

Bọn họ dùng ngọc phù tiến vào di tích dị không gian, chẳng lẽ là một đại lục thế giới khác? Điều này cũng quá vô lý!

Còn một khả năng khác, thật ra có khả năng Lăng Mộ Thủ Dương đang ở nơi nào đó trong đại lục dị thế này, nơi đó chắc cũng có cách rời khỏi thế giới này, bọn họ cần phải nhẫn nại tìm kiếm...

Lửa trại còn đang cháy hừng hực, nhiều đốm lửa màu vàng bay lượn như đom đóm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo của Tô Thiển Vân trước ánh lửa phủ lên chút màu vàng ấm áp, càng thêm phần rung động lòng người. Cô lo lắng mở miêng nói: "Cũng không biết các đội viên khác thế nào, đặc biệt là Bạch Linh Xà, và Điền Linh Linh, mấy cô bé ấy chỉ mới cảnh giới Đạo Chi Thể, với một thế giới còn lạ lẫm này mà nói thì quá nguy hiểm cho mấy cô bé đó rồi."

Tô Thiển Vân thấy như thế, sau khi bản thân mình có chỗ dựa, liền bắt đầu lo lắng đến an nguy của bạn bè.

"Điền Linh Linh có tính tình rất kỳ lạ, hiểu rõ như thế nào là bỉ ổi đáng khinh. Nhưng còn Bạch Linh Xà, tôi không biết nhiều về cô ấy, đúng là làm người khác lo lắng... " An Lâm gật đầu, cảm thấy hai người này là đối tượng cần quan tâm chăm sóc nhất.

Đêm rất dài, sau khi hai người nói chuyện đến khuya, lập tức ngồi thiền.

Tô Thiển Vân cảm thấy đêm nay rất an toàn, thật sự thả lỏng, có lẽ vì cuối cùng cô cũng không đơn độc nữa.

Cô chăm chú nhìn trộm chàng trai bên cạnh, khuôn mặt thanh tú tuấn tú, trên trán lộ ra vẻ kiên định, khiến người ta cảm thấy tin cậy. Đây... Chẳng lẽ là cảm giác an toàn trong truyền thuyết ư?

Nghĩ như vậy, gương mặt trắng mềm của Tô Thiển Vân lại đỏ bừng.

Cô nhanh chóng nhắm mắt lại không nhìn nữa, im lặng ngồi một bên.

Mặt trời chậm rãi nhô lên khỏi đường chân trời, mặt đất lại nhuốm màu một lần nữa.

An Lâm và Tô Thiển Vân mở hai mắt sáng ngời ra cùng lúc, thân thể tinh thần đều phấn chấn hăng hái, rất muốn làm cái gì đó.

"Đi, chúng ta đi gây sự nào!''

An Lâm hăng hái mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận