Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1641: Phản Hư trung kỳ

Tai họa ngầm bên trong thân thể An Lâm bị Đề Na cưỡng ép rút ra.

Mọi người bắt đầu trở về thế giới cũ.

Đông Phương Tráng Thực, Đề Na, An Lâm, Hứa Tiểu Lan lại xuất hiện tại sơn mạch Thú Thiên.

Ngọn núi chính Thú Thiên Thần Sơn của sơn mạch Thú Thiên đã tan thành mây khói, về phần phạm vi hơn vạn dặm xung quanh sơn mạch Thú Thiên cũng đã bị một trăm con thần thú chà đạp đến không còn hình dáng nữa, phóng mắt nhìn ra chỉ thấy một mảnh đất bị phá nát hoang vu.

"Đây là một loại sức mạnh thần kỳ, nếu chúng ta gặp phải nguy hiểm, cũng có thể trốn vào trong thế giới của Đề Na!" Đông Phương Tráng Thực mặt lộ vẻ sợ hãi, nói.

"Không được đâu, chúng ta đi vào từ tọa độ nào, sau đó sẽ phải đi ra từ tọa độ đó."

Đề Na lắc đầu nói: "Nếu như chúng ta chạy trốn vào trong thế giới Kính Thần, sau đó bị kẻ khác ngồi ôm cây đợi thỏ ở bên ngoài rồi bố trí sát trận, vậy thì chúng ta thực sự chạy không thoát rồi."

An Lâm thì lại có cách nhìn khắc hẳn: "Chúng ta đột nhiên biến mất tại chỗ, chưa chắc họ sẽ chờ đợi, bởi vì họ sẽ không biết rằng chúng ta chỉ có thể trở về tại đúng nơi biến mất. Đến lúc đó, chúng ta cứ đợi ở thế giới Thần Kính độ mười ngày nửa tháng, chỉ sợ kẻ địch cũng không chờ nổi nữa mà đi thẳng luôn rồi."

Hết lần này tới lần khác, quá tam...

An Lâm rút một điếu thuốc ra, ngậm lên miệng: "Mượn quẹt một chút."

Kim Hư Lôi cực kỳ phẫn nộ, điên cuồng thét gào.

Cho dù hôm nay có đại diện cho uy nghiêm của Trời, nó cũng phải đánh chết cái đồ cuồng vọng trong mắt không thấy lôi này!

"Ha ha, đã khiến các anh phải chờ lâu rồi."

An Lâm hút một hơi thuốc thật sâu, khắp toàn thân như được năng lượng dưới dạng khói bụi gột rửa, sau đó từ từ phun ra. Nếu như có thể thêm một cắp kính râm nữa, hắn cảm thấy hình tượng sẽ tốt hơn...

"Người khổng lồ An Lâm nói cũng có lý." Đôi mắt Đề Na hơi phát sáng.

Ầm ầm!

An Lâm ngẩng đầu nhìn Kim Hư Lôi trên bầu trời, mặt lộ vẻ áy náy, nói.

Lúc này, mây kiếp trên đầu An Lâm lại một lần nữa cuộn trào gào thét.

Kim Hư Lôi không cần mặt mũi nữa chắc?!

Đông Phương Tráng Thực chấn động đến mức trợn mắt há hốc mồm.

Chúng nó bị An Lâm lợi dụng trước để đánh chết Ngọc Khung Thiên Tôn. Sau đó, An Lâm đột nhiên biến mất khỏi thế giới này, thả câu chúng nó, bao nhiêu lâu sau mới trở về.

Hắn đã sống không biết bao nhiêu vạn năm, lần đầu tiên thấy có người độ kiếp kiểu sang chảnh đến vậy!

Kim Hư Lôi bổ xuống, chớp lóe cả đất trời, đốt cháy điếu thuốc của An Lâm.

Hứa Tiểu Lan: "..."

Uy lực như phá nát cả không trung.

Đám Kim Hư Lôi cũng không nhịn nổi nữa, hết đạo này đến đạo khác ầm ầm bổ xuống.

Khí thế của An Lâm cũng không ngừng tăng lên theo từng đạo thiên lôi bổ xuống.

An Lâm hút xong một điếu thuốc, ổn định lại khí tức hỗn loạn bên trong cơ thể, sau đó mới nói: "Được rồi, hiện giờ có thể bắt đầu rồi, nhanh một chút."

Đúng vậy, chỗ nào trên người An Lâm cũng đều không bình thường, cớ gì lại yêu cầu lúc hắn độ kiếp phải bình thường đây?

Dùng thiên lôi bổ kẻ địch thì cũng coi như thôi đi, thả câu thiên lôi thì cũng có thể nhịn được, thế mà giờ lại còn dám mượn thiên lôi để đốt lửa hút thuốc!

Khóe miệng Đông Phương Tráng Thực không kìm được giật giật, độ một cái lôi kiếp nhỏ, thế mà số lần lại còn nhiều hơn cả lúc người ta độ đại lôi kiếp từ Hóa Thần lên Phản Hư, uy lực của lôi kiếp lại càng không cùng đẳng cấp...

Từng đạo thiên lôi Kim Hư kinh hãi thế gian bổ xuống, cho đến lúc bổ xong chín chín tám mươi mốt lần, sau đó mới biến mất.

Cột Kim Hư Lôi trên bầu trời vẫn vang dội như trước.

Mây kiếp trên bầu trời lại cuộn trào mạnh mẽ.

Trên mặt Đông Phương Tráng Thực lúc này lại là vẻ khó hiểu: "Nhảy một cấp nho nhỏ trong cảnh giới Phản Hư, không phải cũng như độ một tiểu lôi kiếp thôi sao? Không phải là bảy bảy bốn mươi chín đạo Kim Hư Lôi, sao giờ An Lâm đã hơn năm mươi đạo rồi mà vẫn chưa đâu vào đâu vậy?"

Hứa Tiểu Lan trợn trắng mắt: "Thời gian ông đi theo An Lâm cũng đâu hề ngắn, sao mà vẫn cứ luôn dùng ánh mắt phàm tục này để nhìn An Lâm nhà tôi thế?"

Đông Phương Tráng Thực bị chẹn họng một lát, nói không ra lời.

Ánh sáng thiên lôi kinh hãi chói lòa cả trời đất.

Mười cột lôi, hai mươi cột lôi, ba mươi cột lôi, bốn mươi cột lôi, năm mươi cột lôi.

Uy năng của Kim Hư Lôi điên cuồng chạy khắp thân thể hắn tàn phá bừa bãi, cơ thể dưới sự tàn phá đó của Kim Hư Lôi lại càng lúc càng trở nên trong suốt lóng lánh, cường độ nhục thể lại càng tăng mạnh. Còn có thật nhiều tia sét như chạy thẳng vào Khí Hải, hệt như những dòng suối nhỏ chảy xuôi, bị An Kỳ lân há to miệng thoải mái uống sạch.

An Lâm đứng trên mặt đất, giang rộng hai tay, nghênh đón uy lực khủng khiếp của Kim Hư Lôi bổ xuống.

"Lôi kiếp lần này rất bình thường."

"Bình thường không tốt sao? Bình an mới là tốt nhất." Hứa Tiểu Lan thấy vậy, trong lòng nặng nề thở phào một hơi, lộ ra vẻ mặt vui mừng như vừa mới trút được gánh nặng.

Đông Phương Tráng Thực: "???"

Bình thường?

Một lôi kiếp nhỏ chín chín tám mươi mốt đạo mà bảo là bình thường?

Cách hiểu từ 'bình thường' của chúng ta có phải không được giống nhau không vậy!!

Độ kiếp rất thuận lợi.

Cảnh giới của An Lâm đã ổn định ở Phản Hư trung kỳ.

Khí thế hắn bộc lộ ra ngoài lại càng thêm mạnh mẽ đến đáng sợ, cứ như là bên trong đang ẩn chứa một luồng sức mạnh nào đó cực kỳ đặc biệt.

Tiếng sấm càng lúc càng nhỏ, mây kiếp trải dài ba nghìn dặm trên trời cũng dần tản đi, bầu trời lại một lần nữa trở về trạng thái bình thường, lần độ kiếp này đã thực sự kết thúc.

Ví dụ như Ngọc Khung Thiên Tôn, An Lâm mất đi hắn rồi, mới phát hiện ra rằng Ngọc Khung Thiên Tôn không chỉ để lại cho hắn Chân Ý đạo pháp, mà còn để lại cho hắn cả một lượng tài sản lớn, thật là tốt đến mức nào.

Có những người, chỉ có lúc đã mất đi mới hiểu được điểm tốt của người đó.

An Lâm nhận lấy nhẫn không gian, trên mặt cũng để lộ nụ cười: "Ông đúng là tiểu quỷ cơ trí."

"An Lâm đạo hữu đã kế thừa đạo ý của Ngọc Khung Thiên Tôn, không bằng cũng nhận luôn cả tài sản của hắn đi." Đông Phương Tráng Thực cười nói.

Hắn thu thứ đồ vừa mới lấy được vào trong nhẫn không gian, lại tháo nhẫn không gian của Ngọc Khung Thiên Tôn xuống, ném cho An Lâm.

"Anh muốn làm gì?" Hứa Tiểu Lan buông lỏng tay, tò mò nhìn An Lâm.

An Lâm chu môi lên, tất cả đều ẩn chứa trong sự im lặng đó.

"Anh..." Khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết của Hứa Tiểu Lan đỏ bừng, ngực hơi phập phồng, dường như đang phải trải nghiệm cuộc chiến cực lớn, cuối cùng quyết định chắc chắn, hai mắt nhắm lại, tiến đến gần An Lâm, đôi môi mềm mại nõn nà chạm mạnh trên mặt An Lâm một cái.

"A..." An Lâm há to miệng, trên mặt có sự mất mát.

Hứa Tiểu Lan thấy phản ứng của An Lâm, không khỏi hé miệng cười, khẽ lộ chiếc lưỡi nhỏ thơm tho một cách đáng yêu, đôi mắt đẹp như nước mùa thu lay động, mang theo muôn vạn phong tình, chính là đang không muốn theo ý anh đấy.

Đông Phương Tráng Thực ợ một tiếng, chạy tới trước mặt thi thể Ngọc Khung Thiên Tôn.

"Tôi nói này, cho dù anh có hút được hạt nhân sinh mệnh hỗn độn vào trong cơ thể thì đã sao, sớm muộn gì tôi cũng sẽ lấy được nó ra..." Đông Phương Tráng Thực cười nhạt một tiếng, cắm tay vào giữa ngực Ngọc Khung Thiên Tôn, lòng bàn tay hắn phát ra luồng sáng đỏ kỳ lạ, dường như là đang hấp thu thứ gì đó.

Rất nhanh, một tinh thể góc cạnh rực rỡ như sao liền hội tụ trong lòng bàn tay hắn, bị hắn trực tiếp rút ra.

"Cuối cùng... cuối cùng cũng lấy được ngươi rồi..." Trên mặt Đông Phương Tráng Thực có vẻ kích động.

An Lâm cảm nhận được thân hình mềm mại của cô gái trước mặt, ngửi được một mùi hương thơm mát khiến lòng người nhộn nhạo, ngay lập tức tâm ý tràn đầy, cười ha ha: "Chúc mừng kiểu này có phải hơi đơn giản quá không?"

"Quá tốt rồi, An Lâm! Chúc mừng anh!" Hứa Tiểu Lan ôm chặt An Lâm, kích động nói.

Đột nhiên, một bóng người màu xanh lao đến, lao vào trong cái ôm của hắn.

"Ha ha, cùng vui cùng vui!" An Lâm đáp lễ.

Đông Phương Tráng Thực cũng khẽ thở phào theo, bước đến chắp tay, nói: "Chúc mừng An Lâm đạo hữu, hôm nay đã tấn thăng lên Phản Hư trung kỳ thành công!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận