Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1611: Dạy dỗ một trận

Trong khóm hoa, hoa Minh Giới Đạo đang đung đưa theo gió.

Một đám hoa lẳng lơ trang điểm lộng lẫy, thả ra ánh hào quang rực rỡ, giành lấy sự nổi trội của nó.

Nó cũng không biết những bông hoa này đang ganh đua khoe sắc, dù sao vẻ ngoài đặc biệt này của nó cũng không thể tranh nổi với người ta, chỉ có thể ngoan ngoãn mà làm một bông hoa đặc biệt. Từng cánh hoa giống như từng cây nấm ôm lấy nhau, trên mặt có các biểu cảm sinh động khác nhau.

Lúc này đây, từ xa xa có người bay tới.

"An Lâm đạo hữu, cây hoa Minh Giới Đạo này, anh hãy thuần hóa nó rồi đem đi đi." Đinh Hiểu Như mở miệng nói

Vẻ mặt của bông hoa lập tức sụp đổ, chín mươi chín hình ảnh trên cánh nấm đột nhiên xuất hiện vẻ mặt đau khổ gào khóc vô cùng đáng thương, dường như đang khẩn cầu Đinh Hiểu Như thay đổi chủ ý.

Đinh Hiểu Như rơi vào bể tình, nào còn để ý tới cảm nhận của một đóa hoa, trực tiếp dùng phương thức rất bạo lực hủy bỏ khế ước của thú sủng, sau đó nắm lấy tay Lý Y Doãn, ở một bên mà anh anh em em.

Hoa Minh Giới Đạo bị mất liên kết khế ước thú sủng, nhìn thấy cảnh tượng này càng thêm đau lòng, suýt chút nữa không nhịn được mà khóc thành tiếng.

Hoa Minh Giới Đạo tức giận đến mức cả người run lên, rồi lại không thể làm gì.

An Lâm có chút ngạc nhiên mà nhìn đóa hoa trước mắt: "Nhóc đã ngộ đạo rồi, sao vẫn không biết nói chuyện?"

Lý Y Doãn: "..."

Hoa Minh Giới Đạo chẳng thèm quan tâm những thứ đó, có cánh hoa lộ ra biểu cảm bĩu môi kiêu kỳ, có cánh hoa lộ ra biểu cảm mắt trợn trắng, rõ ràng là xem thường, không đồng ý.

An Lâm lè lưỡi liếm một cái: "Thật ngọt!"

"Pi!" Hoa Minh Giới Đạo phẫn nộ phun một cái.

An Lâm lại cười khà khà đi đến bên cạnh bông hoa cao bằng nửa người, vui mừng mà nói: "Tiểu Hoa Hoa của tôi, mau cùng đại ca đi nào..."

Hoa Minh Giới Đạo cười nhạt.

Đinh Hiểu Như: "..."

"Pi!" Hoa Minh Giới Đạo quay về phía An Lâm, lại là một ngụm nước bọt lên mặt hắn.

"Nào, nhóc đi theo tôi đi, nhận tôi làm chủ, tôi bảo đảm khiến cho nhóc từ nay về sau được ăn uống no say!" An Lâm cam đoan thề thốt.

Đinh Hiểu Như và Hứa Tiểu Lan đều cảm thấy hết chỗ nói rồi.

Nước bọt của hoa Minh Giới Đạo chính là mật hoa, vẫn là chất lỏng của linh khí cấp cao, so với nước bọt của Chân Long, long diên hương vẫn quý giá hơn nhiều, An Lâm cũng không muốn lãng phí.

"Được rồi, An Lâm, nó không đồng ý, chúng ta trước hết cứ cưỡng ép bắt nó về đã, sau này sẽ từ từ dạy dỗ." Hứa Tiểu Lan không nhìn nổi, chủ động mở miệng nói.

"Chẳng lẽ là bởi vì không có văn hóa?" An Lâm lại nói.

"Thật ngọt!" An Lâm đắc ý.

"Pi!"

Hắn muốn nhân cơ hội này, học tập Tiểu Lan nhiều một chút, học được kỳ năng tốt này!

Chín mươi chín cánh hoa lộ ra biểu cảm lệ rơi đầy mặt.

Trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Hứa Tiểu Lan, hiện lên một vệt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Vẫn còn người ngoài ngay bên cạnh, anh nói lớn tiếng như vậy làm gì, cũng không phải khả năng gì đó đáng để kiêu ngạo..."

Bọn họ cũng biết, Hứa Tiểu Lan nghiêm túc, những sát khí lộ ra cũng là thật, cô thật sự không nhịn được, muốn trực tiếp diệt hoa Minh Giới Đạo!

"Dạy dỗ nó giống như dạy dỗ Tiểu Hoàng?" Hai mắt An Lâm sáng ngời, có chút hưng phấn nói.

Hoa Minh Giới Đạo cái gì cũng không dám làm, chỉ có thể bị Hứa Tiểu Lan đè xuống đất mà run lẩy bẩy.

Đúng, lớn như vậy rồi, đây là sự uy hiếp đầu tiên khiến cho nó cảm nhận được cái chết một cách mãnh liệt như vậy!

Hoa Minh Giới Đạo được nuông chiều từ bé, cho dù là Chúc Âm Lão Tổ - thần chí cao trong Quỷ tộc cũng phải che chở cẩn thận, sống như một công chúa kiêu ngạo, nào từng gặp tình huống như thế này.

An Lâm vô cùng vui vẻ, cái này còn không đáng để kiêu ngạo, vậy thì cái gì đáng để kiêu ngạo?

"Mặc kệ nhóc, nhóc còn được đà lấn tới hả? Muốn chết sao?!" Lông mày Hứa Tiểu Lan dựng thẳng lên, sát khí đóng băng hư không như thật.

Hoa Minh Giới Đạo sợ vãi tè, mật hoa chảy đầy đất.

An Lâm, Đề Na, Đinh Hiểu Như, Lý Y Doãn, đều kinh hoàng, có chút sợ sệt mà nhìn cô gái trước mắt.

Hoa Minh Giới Đạo nghe thấy lời Tiểu Lan nói, lập tức phẫn nộ.

"Chíp chíp chíp chíp..." Hoa Minh Giới Đạo đau đớn hét thảm ở trên mặt đất.

"Cút!" Hai con mắt của Hứa Tiểu Lan ngưng lại, bàn tay trắng chuyển động như sấm sét, lau sạch mật hoa! Thánh hỏa ngưng chưởng, đập bẹp hoa Minh Giới Đạo cao bằng nửa người xuống đất!

Nó lại phun một ngụm nước, phun lên mặt Hứa Tiểu Lan.

"Xin lỗi." Hứa Tiểu Lan khẽ mở miệng nói.

Chín mươi chín cánh hoa Minh Giới Đạo cùng hiện lên dáng vẻ đáng thương: "Rít rít rít..."

Ầm ầm! Khí tức Chu Tước kinh khủng dường như đang ầm ầm giáng xuống từ trên chín tầng trời.

Khí thế Thánh Thú vượt qua tam giới trực tiếp đánh lên người hoa Minh Giới Đạo.

Giọng nói vừa lạnh lùng lại bao hàm sự nguy hiểm vô tận vang lên: "Không biết nói chuyện sao? Tôi bảo nhóc xin lỗi!"

"Vâng... Xin lỗi..."

Giọng nói không lưu loát lại non nớt vang lên.

An Lâm và Đề Na đều cảm thấy kinh sợ rồi, hóa ra bông hoa này không chỉ có nhiều biểu cảm, mà thật sự còn có thể nói chuyện sao? Giọng nói còn rất êm tai!

"Đùng!" Hứa Tiểu Lan lại tát một cái.

"Bình thường thôi, hoa này dễ dạy hơn Tiểu Hoàng nhiều, em còn có rất nhiều phương pháp chưa hề dùng đến." Hứa Tiểu Lan có chút thất vọng nói.

An Lâm cảm nhận lấy sự liên hệ trong mơ hồ với hoa Minh Giới Đạo thì biết đã thành công rồi, hưng phấn mà ôm lấy cô gái mặc trang phục xanh bên cạnh, cười to nói: "Ha ha ha... Cám ơn em, Tiểu Lan, em giỏi quá!"

Thật là thơm!

Hoa Minh Giới Đạo cả người run lên, lập tức hút tinh huyết vào trong cơ thể, dường như chỉ lo Hứa Tiểu Lan thay đổi chú ý.

Hứa Tiểu Lan thấy thế trừng hai con mắt: "Nếu như nhóc chống cự An Lâm, thì tôi sẽ làm chủ nhân của nhóc."

Hoa Minh Giới Đạo mặt lộ vẻ chống cự.

"Xin lỗi, An Lâm! Xin lỗi, Đề Na! Xin lỗi, Đinh Hiểu Như, xin lỗi, Lý Y Doãn!" Hoa Minh Đạo lệ rơi đầy mặt mà la lớn.

Xịt... Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, lại một lần nữa trợn mắt ngoác mồm.

"Được rồi, An Lâm, anh mau mau lại đây thành lập khế ước thú sủng đi." Hứa Tiểu Lan vỗ vỗ tay,,mang vẻ mặt "Em đã giải quyết xong" "Rất đơn giản" mà nhìn về phía An Lâm.

An Lâm: "..."

Đinh Hiểu Như: "..."

Ai có thể nói cho tôi biết vừa xảy ra chuyện gì không?

Tiểu Lan rốt cuộc đã khiến cho hoa Minh Giới Đạo trải qua cái gì vậy?!

Rèn sắt khi còn nóng, An Lâm nếu không nắm lấy cơ hội này thì chính là kẻ ngu si, lập tức xây dựng trận pháp, thả tinh huyết về phía hoa Minh Giới Đạo.

"Đừng chống cự, nhận lấy giọt tinh huyết này." Hắn dịu dàng mở miệng nói.

"Còn gì nữa không?" Lòng bàn tay Hứa Tiểu Lan dần dần dùng sức.

"Xin lỗi, Hứa Tiểu Lan!" Hoa Minh Giới Đạo lớn tiếng nói.

"Nói xin lỗi với ai đây?" Hứa Tiểu Lan lạnh giọng mở miệng nói.

Hoa Minh Giới Đạo khàn cả giọng.

"Xin lỗi!"

"Tôi không nghe thấy, nói to hơn chút!"

Cô vẫn chưa phát huy hết năng lực, hoa Minh Giới Đạo đã mềm nhũn rồi, đúng là cái loại yếu ớt.

Vẫn còn chiêu nữa?! Hoa Minh Giới Đạo vẫn luôn được che chở, nghe thấy câu này cả người run lên, đột nhiên cảm thấy bản mình thật may mắn, theo một chủ nhân mặc dù có chút thô tục, nhưng xem ra không quá dữ tợn.

An Lâm vừa cười vừa vỗ về hoa Minh Giới Đạo trước người: "Tôi lấy cho nhóc một cái tên, nhóc là bông hoa tự mình ngộ đạo, được thiên địa tạo hóa. Thân lại ở nơi vong linh hung ác nhất, ngạo nghễ nở rộ ở nơi quỷ khí mãnh liệt nhất, là sự tồn tại đặc biệt nhất ở chốn Bỉ Ngạn, có thể gọi là vua của các loài hoa..."

Hoa Minh Giới Đạo ngẩng đầu ưỡn ngực.

"Hay là... nhóc tên là Tiểu Ma Cô đi!" An Lâm nói.

Hoa Minh Giới Đạo: "???"
Bạn cần đăng nhập để bình luận