Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1988: Giận tím mặt

Đám Hải Yêu thi nhau thay đổi sắc mặt.

Lam minh chủ của bọn họ lại bị bao vây?!

Một thiếu nữ yêu kiều xinh đẹp như vậy, đột nhiên lại bị bốn thiên thần không có ý tốt bao vây, ai cũng phải lo lắng, mặc dù cô gái này rất mạnh.

"Các ngươi dám ra tay với ta? Đừng quên sau lưng ta có người!" Lam Tiểu Nghê hừ lạnh một tiếng, trên khuôn mặt xinh xắn trong sáng lại hiện lên vẻ lạnh lẽo cực độ.

"Ha ha ha... Cô muốn nói là lão đại An Lâm của cô sao?" Thiên Thần Kính cười lên, có vẻ rất đắc ý, giống như hắn ta đang nắm tất cả trong tay vậy. "Thiên Thần Đại Dương đã tự mình điều động, phát động Tây Hải Thiên Mạc, ngăn cách không gian trận truyền tống rồi, hắn không thể đi qua trận truyền tống để đến đây cứu viện đâu, chỉ có thể bay thẳng đến thôi, cô cảm thấy hắn có thể đến kịp sao?

"Sao lại thế..." Đôi mắt xanh thẳm đẹp đẽ của Lam Tiểu Nghê mất hồn trong chốc lát, cơ thể mềm mại lảo đảo một cái, không thể tin được chỉ vì đối phó với cô mà Thiên Thần Đại Dương lại tự mình lên đường?

Không phải bên ngoài có tin đồn, bởi vì lí do đặc biệt nào đó mà Thiên Thần Đại Dương không thể tham chiến sao?

Thiên Thần Lam Nha cười duyên nói: "Thiên Thần Đại Dương tự mình ra tay đối phó với cô, cũng đủ để cho cô kiêu ngạo rồi, mặc dù thiên thần đại nhân phải bỏ ra cái giá rất lớn, nhưng vì để cho quyền hành của nước phát triển càng tốt, tất cả đều đáng giá!"

Cô đã truyền tin cho An Lâm, chỉ cần kéo dài thời gian, cho dù hắn có phải bay cũng sẽ tới được đây, cô chỉ cần kéo dài thời gian là được!

Thần hoàn trên đầu Thiên Thần Kính sáng chói: "Chân giả thiết hoán, mê vụ kính không!"

Đám siêu cấp cao thủ Hợp Đạo là Cổ Tự, Ngư Phi Ngư, Lam Tiên Dương lập tức di chuyển.

Nhưng bốn vị thiên thần cũng không phải ăn chay.

"Bảo vệ Lam minh chủ!"

Lam Tiểu Nghê bị sức mạnh đánh vào, trong chớp mắt đã hoàn toàn lạc hướng, giống như mình đang ở trong một thế giới gương, tất cả trước mắt đều là ảnh ngược chồng chéo.

"Chúng ta lên!" Thiên Thần Kính quát to một tiếng, đánh về phía Lam Tiểu Nghê.

Uỳnh...

"Thề bảo vệ Lam minh chủ!!"

Thiên Thần Lưu Thể, Thiên Thần Lam Nha, Thiên Thần Minh Hà cùng xông lên vao vây Lam Tiểu Nghê ở bên trong.

Đại dương là sân nhà cô, cô lắc cái đuôi, hất nhẹ một cái là có thể nhảy ra xa mấy dặm, tốc độ nhanh không tưởng tượng nổi.

Uỳnh!!

"Không cần bảo vệ tôi, mọi người chiến thắng kẻ địch trước mặt là được!" Lam Tiểu Nghê trực tiếp lao thẳng vào trong biển sâu, di chuyển ra xa chỗ của đội quân.

Răng rắc...

Năng lượng tràn ra khắp trời đất ngay lập tức.

"Hừ! Chỉ là ảo cảnh gương mà cũng muốn mê hoặc minh chủ ta sao?" Lam Tiểu Nghê hừ lạnh một tiếng, nước biển quanh thân ẩn chứa uy năng pháp tắc tối cao, trực tiếp nổ mạnh ra bốn phía.

Dáng người như bướm của Lam Nha rơi nhanh xuống mặt biển, mũi chân linh hoạt điểm nhẹ lên mặt nước, nhiệt độ cao đáng sợ ở mũi chân điên cuồng ăn mòn đại dương, khiến chu vi trăm dặm quanh mặt biển nóng bỏng sôi trào.

Lam Tiểu Nghê lắc cơ thể mềm mại, linh hoạt né tránh thể lưu màu bạch kim.

Ầm!! Biển khơi đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ gây ảnh hưởng đến nghìn dặm, sau đó phóng lên cao, hóa thành vòi rồng chọc trời.

Lam Tiểu Nghê đánh vỡ đòn tấn công của Thiên Thần Kính, nhưng cũng vì thế mà chậm trễ một hai giây, lúc này ba vị thiên thần đã tấn công đến.

Thiên Thần Kính hơi ngẩn ra.

Ảo cảnh rơi đầy đất như gương vỡ.

Đám người Cố Tự, đại quân liên minh trú đóng ở Tây Hải phía xa đều hoảng sợ khi nhìn thấy hàng tỉ tấn nước biển cuốn lên cao tạo thành vòi rồng, giống như nhìn thấy thần tích vậy.

Lúc hắn vừa nhận được nhiệm vụ bắt Lam Tiểu Nghê, cảm thấy cùng điều động bốn thiên thần một lúc, tuyệt đối đã là vững như thái sơn rồi, lại không ngờ rằng gặp phải sự phản kháng đáng sợ như vậy.

Lam Tiểu Nghê này mạnh đến thế sao?

Từng thể lưu màu bạch kim nóng đến mức khiến cả biển khơi cũng sôi trào, bay thẳng từ trên trời xuống, bao bọc quanh người Lam Tiểu Nghê.

Cho dù là nước biển sôi trào, thể lưu nóng bỏng, hay là cái xích màu đen chứa đầy sát ý, toàn bộ đều bị vòi rồng kinh khủng đến mức khó mà tưởng tượng này cuốn đi hết.

Lam Nha cách quá gần hét lên một tiếng, bị cuốn bay lên trời, cơ thể bị vô số lưỡi dao nước nằm trong vòi rồng cắt thành tỉ lần.

Thiên Thần Lưu Thể và Thiên Thần Minh Hà cũng bị ảnh hưởng, vội vàng né tránh.

Hai thiên thần Lam Nha và Minh Hà đã lần lượt mở ra sáu thần hoàn lúc truy đuổi tấn công, thả ra uy thế cực kì cường đại, ép đến mức không gian xung quanh như đọng lại vậy.

"Đừng có mà lấn hiếp người quá đáng! Thật sự nghĩ Lam Tiểu Nghê ta dễ bị bắt nạt thế sao?!" Lam Tiểu Nghê nổi giận, thần hoàn trên đầu phát ra ánh sáng cực kì chói mắt, chợt hất người một cái.

Lúc này, một cái xích đen nhánh chui vào trong biển, quấn quanh cái eo nhỏ của Lam Tiểu Nghê.

"Nóng quá..." Lam Tiểu Nghê chạy trốn trong nước biển lộ ra vẻ mặt khổ sở.

Nếu vòi rồng này đánh về phía đại quân Thiên Nhân Tộc, ít nhất có thể đập chết mấy triệu đội quân nhỉ?

Rất nhanh, bốn thiên thần xung quanh vòi rồng tiếp tục tấn công về phía lốc xoáy to lớn này, thuật phát hủy thiên diệt địa ẩn chứa pháp tắc cực mạnh, không ngừng công kích, hủy diệt tất cả khu vực xung quanh biển.

Trung tâm chiến đấu của bọn họ đã cách trận chiến của hai đội quân mấy chục nghìn dặm rồi, nhưng năng lượng chấn động vẫn khiến trận hình của đại quân không yên ổn, tạo ra sóng thần kinh khủng nuốt suống không ít quân đội.

Đây là việc rất bất lợi với liên minh Tây Hải.

Nước biển lập tức trở nên nóng bỏng, nếu chút nữa lại có trời đông giá rét, sẽ khiến đám Hải Yêu khổ không thể tả.

Sóng thần ùn ùn kéo đến đã cuốn đi không ít người tộc Thánh Vũ tu vi không cao.

Nhưng điều may mắn là tộc Thiên Nhân không đủ chiến lực cấp cao, cấp bậc nguyên soái có khoảng mười người, mà liên minh Tây Hải có năm Hợp Đạo, hơn nữa tộc Thánh Vũ và tộc Chân Ma mỗi tộc có một người, tổng cộng khoảng bảy người, đủ để nghiền ép chiến lực cấp cao của bọn chúng, sau đó điên cuồng tàn sát đại quân tộc Thiên Nhân.

Lúc này ở Tây Hải đang có một trận chiến lớn long trời lở đất.

Thần thành Nguyệt Đồng.

Hơi thở của Lam Tiểu Nghê mong manh, cả người chồng chất vết thương, bị mấu dây thừng lưu thể không thể đứt trói quanh, xiềng xích màu đen cũng quấn chặt quanh cái eo trắng tuyết, uyển chuyển như rắn nước, thả ra vô số thần phù để áp chế sức mạnh của cô.

Ngay lúc này, trận chiến ở chỗ xa cũng đã hạ màn.

Đội quân liên minh Tây Hải nâng cao tinh thần, vội vàn đuổi theo quân địch.

"Giết giết giết!!"

"Giết!! Không được để cho Thiên Nhân Tộc chạy trốn!"

Đại quân Thiên Nhân Tộc chạy nhanh về phía Thiên Môn.

"Không cần, em ở đây đề phòng Thiên Thần Mặt Đất!" An Lâm từ chối nói, "Với thực lực của anh, cho dù gặp phải Thiên Thần Đại Dương, không đánh lại cũng có thể chạy trốn được."

Hứa Tiểu Lan cũng không phải là người hay do dự, lúc này gật đầu nói: "Vậy nhất định anh phải chú ý an toàn."

An Lâm chạy đến đại trận truyền tống, muốn trực tiếp truyền tống đến Thủy Thượng Tiên Địa, kêý quả lại phát hiện không gian lối đi đã bị một sức mạnh to lớn ngăn chặn.

"Gặp quỷ!!"

Lúc này An Lâm xé rách không gian, chạy về phía Tây Hải.

Tây Hải đại lục Thái Sơ.

Đại quân Thiên Nhân Tộc hai chục triệu người tổn thất nghiêm trọng, rất nhanh đã giảm tới mười lăm triệu. Bọn họ cũng dần không chịu nổi, còn chiến đấu tiếp như vậy nữa, sợ rằng toàn quân sẽ chết hết.

"Rút lui! Toàn quân rút lui!!"

Nguyên soái Thiên Nhân Tộc hô lớn.

Hứa Tiểu Lan nghe vậy cũng rất lo lắng, đứng lên theo: "Em đi với anh nhé, nhỡ may gặp phải Thiên Thần Đại Dương..."

"Tiểu Lan, anh muốn đi Tây Hải một chuyến, đi cứu Lam Tiểu Nghê!" An Lâm mở miệng nói.

An Lâm đứng lên, khó mà át chế lửa giận trong mắt.

"An Lâm tôi không muốn chiến, nhưng cũng không sợ khai chiến toàn diện!!"

"Lẽ nào lại như vậy, điều bốn thiên thần ra tay tiêu diệt Lam Tiểu Nghê? Không biết Lam Tiểu Nghê là cái lồng của mình sao? Lại dám điều động chiến lực cỡ này, vậy thì đừng trách tôi không khách khí!"

An Lâm nhận được lời cầu cứu Lam Tiểu Nghê thì giận tím mặt.

Minh Hà nắm chặt một đầu, kéo Lam Tiểu Nghê bay về phía xa.

Ba vị thiên thần còn lại bị thương, bảo vệ ở một bên, cũng theo nhau bay về sâu trong Tây Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận