Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 979: Bắt Tiêu Trạch làm nô bộc?

Đại lục Thái Sơ, lãnh thổ của tộc Phi Cầu.

Trên một dãy núi lớn, một vách đá dốc đứng nào đó đã bị đập mất một phần, lộ ra tinh thạch màu xanh lục trong suốt lóng lánh ở bên trong, tản ra làn sóng nguyên khí cực kỳ mãnh liệt.

Thành viên của hai nhóm vẫn đang giằng co nhau ở phía dưới vách đá.

Tiêu Trạch mặc một bộ đồ đen, đứng phía trước mười đệ tử ngoại môn, thần sắc ngưng trọng nhìn về phía người đàn ông mặt lộ vẻ uy nghiêm, mắt trắng, trên đầu có long giác, mặc trang phục màu vàng cách đó không xa.

Bên cạnh người đàn ông trung niên đó còn có hai thanh niên Long tộc khí tức cường đại, và một đám tùy tùng thực lực mạnh mẽ.

"Tiêu Trạch, cậu giết anh cả của tôi, phụ vương tôi nể mặt mũi Thiên Đình đã mở ra môt khe lưới cho cậu, tha cho cái tính mạng của cậu, vì sao cậu còn muốn chống đối?!" Một thanh niên Long tộc tay cầm quạt ngọc, giọng điệu nghiêm nghị lên tiếng trách hỏi.

"Tiêu Trạch tôi chính là đệ tử nhỏ nhất của sư phụ, muốn tôi làm nô bộc vĩnh viễn cho long đình nhà các ông á? Nằm mơ đi!" Tiêu Trạch cười lạnh, nói.

Người đàn ông trung niên đứng vị trí đầu tiên của Long tộc không nhanh không chậm mở miệng nói: "Nếu như ngươi còn cự tuyệt, vậy thì cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác, chém chết ngươi để lễ tế vong linh của con trai ta ở trên trời."

Tiêu Trạch lùi lại mấy bước mới có thể đứng vững được gót chân, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Ngao Mông: "Muốn chém muốn giết muốn róc thịt lọc xương thì hướng về tôi đây này, ức hiếp một tu sĩ Hóa Thần thì còn anh hùng anh hèo cái gì? UY nghiêm của đại năng Long Tộc đâu cả rồi?"

Ở phía xa, một chàng trai tuấn tú đang ngự gạch bay đến, từ trên cao nhìn xuống Ngao Mông.

Trong nháy mắt Tiêu Trạch đã phi đến trước mặt Liễu Thiên Huyễn, song chưởng chụp về phía luồng khí kia.

"Kéo cả Tứ Cửu tiên tông của tôi chôn cùng? Ông cũng xứng sao?"

"Ngao Mông, ông có cần mặt mũi nữa không thế? Rõ ràng là các ông muốn cướp đoạt khoáng mạch, thế nên mới dẫn tới tranh chấp, giờ ông lại đổ tất cả sai lầm lên đầu chúng tôi! Đây chính là diễn xuất của chủ nhân long đình đấy hả?" Liễu Thiên Huyễn cầm bội kiếm trong tay, lông mày hơi nhướn lên, nổi giận với người đàn ông cách đó không xa.

Nhưng bỗng có một luồng sáng trắng xuất hiện, An Lâm liền biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Ầm ầm!

"Ta không xứng? Ta cũng muốn xem xem ai cho ngươi cái dũng khí mà dám nói chuyện vói ta như vậy!" Ngao Mông đã bao giờ từng bị trào phúng như vậy đâu, liền vung trảo về phía hòn gạch đen đang bay trên trời!

"Ta đang nói chuyện, còn chưa đến lượt một tiểu bối như cô xen vào." Ngao Mông hừ lạnh một tiếng, một luồng khí cực kỳ đáng sợ ngưng tụ thành thực thể, đánh về phía Liễu Thiên Huyễn.

Một trận long uy cực kỳ đáng sợ bao trùm cả trời đất, đại diện cho sự uy nghiêm tột độ, lấy người đàn ông trung niên kia làm trung tâm khuếch tán, khiến mọi người có cảm giác như đang đối mặt với một con Thái Cổ chân long, ép bức đến mức khiến bọn họ có chút không hít thở nổi.

Sắc mặt Ngao Mông cực độ khinh thường, nói: "Giết con trai của ta, bắt tất cả đám các ngươi phải chôn cùng thì Thiên Đình cũng sẽ không dám nói nhiều một chữ, biết điều thì ngươi hãy nhanh nhanh mà ký kết khế ước nô bộc với ta đi, ta cũng chẳng có kiên nhẫn ở chỗ này dông dài với ngươi đâu."

Trong nháy mắt kinh ngạc đó, bỗng ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện trước người ông ta, còn có một chàng trai tay cầm thanh kiếm màu đen, toàn thân được bao phủ bởi khí đen, đang chém một kiếm về phía ông ta!

Ầm ầm! Tiếng va chạm vang trời giống hệt thiên lôi.

Xoạt!

Ầm ầm! Không gian trong khoảnh khắc đó bắt đầu vặn vẹo.

"Cái gì?" Vẻ mặt Ngao Mông có chút ngạc nhiên.

Vừa rồi ông ta cũng dùng đôi tay này chetrước ngực, chặn lại một kích toàn lực của An Lâm.

Tuy không khiến Ngao Mông bị thương, nhưng khóe miệng An Lâm vẫn hơi cong lên như cũ, thần thái không hề để vị vua của Long tộc này vào mắt chút nào.

Ngoại trừ Ngao Mông ra, hai người còn lại có một người chính là đại năng Long Tộc hắn đã từng gặp tại cổ vực Thái Sơ, tên là Ngao Minh Ngoc, thực lực Phản Hư sơ kỳ. Người còn lại thì hắn chưa từng thấy, khí tức cũng đã được hạ thấp hết mức, không nhìn rõ được trình độ đến đâu.

An Lâm nhìn người đàn ông trước mặt bị một kiếm của hắn chém đến mức phải lui về phía sau vài trăm mét, nhưng có vẻ như không có chút vết thương nào.

"Bảo đồ đệ của tôi trở thành nô bộc cho ông? Ông xứng sao?" An Lâm ngẩng đầu lên, trong ánh mắt cùng nhiều thêm mấy phần lạnh lùng và tức giận.

Kiếm khí màu đen cực độ kinh khủng kéo dài hơn mười dặm, chém dọc theo đường núi thành hai nửa.

Ông ta đã sớm có ý định sẵn rồi, nếu quả thật không được thì sẽ giết chết đám người Tiêu Trạch ngay tại đây, dù sao thì cũng có cái danh báo thù cho con trai, làm chuyện thiên kinh địa nghĩa như vậy thì cho dù là Thiên Đình cũng sẽ không can dự vào.

"Ha ha ha..." Ngao Mông giận quá hóa cười: "Ta không xứng? Vậy được, vậy các ngươi đều chết luôn tại đây cho ta đi!"

"Sư phụ..." Tiêu Trạch nhìn về phía An Lâm, hốc mắt hơi đỏ lên.

"Long Vương Ngao Mông của Đông Hải Long Đình? Cũng chỉ đến thế mà thôi."

"Hay cho một cậu nhóc anh hùng xuất thiếu niên." Ngao Mông nhìn thoáng qua An Lâm, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói ra một câu.

An Lâm nghe thấy vậy liền cười xùy một tiếng: "Hay cho một lão càng già càng dẻo dai."

Khóe miệng Ngao Mông hơi giật giật, cười lạnh: "Ta hi vọng cậu có thể hiểu cho rõ ràng, mối thù giết con đối với ta có ý nghĩa như thế nào. Nếu như muốn giữ lại cái mạng của Tiêu Trạch, vậy thì cậu hãy liệu liệu mà thuyết phục thằng nhóc đó, bảo nó đồng ý trở thành nô bộc của ta, đồng thời cũng rút hết những kẻ ở đây ra khỏi tòa khoáng mạch này."

"Ngươi chính là An Lâm?" Hai tay An Lâm có vảy rồng màu xanh hiển hiện.

Hắn quét mắt liếc qua thế lực của Long Tộc ở đây, cảnh giới Phản Hư bao gồm cả Ngao Mông chỉ có đúng ba người.

An Lâm thẳng thắn thừa nhận thân phận của mình, hắn biết rằng nếu như không có thực lực ngang hàng thì cho dù có đàm phán như thế nào cũng sẽ không có ý nghĩa gì, nếu đã thế thì không bằng cứ ra chiêu trước.

"Không sai, tôi chính là tông chủ của Tứ Cửu tiên tông, An Lâm."

Rồi tiếp theo đó sẽ bỏ hết di vật của đám người đó và cả mỏ linh thạch vào trong túi mình, như vậy, một đứa con trai không đâu vào đâu đã chết cũng sẽ không bị coi là quá thua thiệt.

An Lâm nghe thấy vậy cũng lớn tiếng nói: "Ông đừng vội, để chúng ta cùng phân tích rõ ràng từng chuyện một theo đúng trình tự, như thế mới biết được ai đúng ai sai!"

"Đừng phí lời, cậu còn chưa đủ tư cách đứng đây nói chuyện với ta. Tiêu Trạch giết con trai ta, là sự thật chắc như đinh đóng cột, thằng nhóc đó chỉ có hai lựa chọn, một là trở thành nô bộc của ta, hai là đền mạng! Cho các ngươi mười giây cân nhắc." Luồng khí tức khủng khiếp khắp toàn thân Ngao Mông lại một lần nữa được phát tán ra ngoài.

Sức mạnh Thần Đạo mà chỉ Phản Hư hậu kỳ mới có xông thẳng lên trời, tạo thành một luồng Lôi Vân Long Quyển cực kỳ đáng sợ, phẫn nộ gào thét, cuồn cuộn không ngừng.

An Lâm nhìn cảnh tượng trước mặt, cắn chặt răng, gân xanh trên đầu cũng nổi lên, lão già Ngao Mông lại đã bá đạo đến mức hoàn toàn không bằng lòng giao tiếp nữa rồi.

Nhưng trong lòng Ngao Mông lại rất rõ ràng, bọn họ mới là bên đuối lý trước, nếu như thật sự phân tích tỉ mỉ, nói không chừng sẽ xảy ra biến số khác, không bằng vừa ra trận thì cứ chơi cứng luôn đi!

Thế lực của Long Đình mạnh hơn phía Tứ Cửu tiên tông.

Chuyện Tứ Cửu tiên tông có thể làm chỉ có khuất phục, khuất phục trước quyết định của ông ta.

"Nếu ông đã cảm thấy tôi không có tư cách nói chuyện với ông, vậy thì tôi sẽ cho ông biết, rốt cuộc là tôi có tư cách hay không!" Hai mắt An Lâm lóe lên ánh vàng, một luồng hơi thở với vương uy vô hạn khuếch tán ra ngoài.

Ầm ầm! Làn sóng dao động màu vàng tràn ngập khắp đất trời, giống như thần linh ở nơi chí cao đang quan sát chúng sinh như loài sâu con kiến.

Dường như chỉ trong chớp mắt, ngoài trừ Long Vương Ngao Mông và hai thanh niên bên cạnh ông ta ra, toàn bộ tùy tùng đã ngã xụi lơ trên mặt đất!

An Lâm cũng không phải nhân vật mặc cho người ta nắn bóp.

Muốn dùng nắm đấm nói chuyện? Lấy sức đè người?

Được thôi, vậy thì hắn sẽ cho Ngao Mông biết, rốt cuộc là ai đè ai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận