Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 17: Cuộc chiến tự do

"Cốc cốc cốc."

Hứa Tiểu Lan gõ cửa nhà An Lâm, gõ một lúc lâu mà vẫn không thấy ai đáp lại.

Bên trong cánh cửa vẫn im lìm, khiến cô bắt đầu cảm thấy có chút bất an.

Lẽ nào An Lâm không ở nhà?

Trong đầu Hứa Tiểu Lan đột nhiên xuất hiện ý định phá vỡ cánh cửa này, đi vào nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đúng lúc này, cánh cửa mở ra, sau đó cô bị người đứng trước mặt khiến cho sợ hết hồn.

"An Lâm, sao cậu lại biến thành cái bộ dạng này!?"

An Lâm đứng trước cửa, mặt mũi tiều tụy, quầng thâm đen xì to đùng xuất hiện vòng quanh hai mắt.

Toàn thân hắn bởi vì hao mất quá nhiều dưỡng khí mà trở nên uể oải, điều quan trọng chính là trên mặt hắn còn đang treo nụ cười không rõ ý tứ hàm xúc!

Lúc này trong lòng Hứa Tiểu Lan chỉ có đúng một suy nghĩ:

"Thôi xong rồi, nhất định An Lâm đã bị vụ tiêu chảy khiến cho cả người u mê đến ngốc luôn rồi..."

Nghĩ đến đây, trong lòng cô tràn đầy áy náy, nhìn An Lâm bằng ánh mắt tôi vô cùng xin lỗi.

Đột nhiên, An Lâm lại ngây ngốc mở miệng nói: "Gần đây tôi phát hiện ra một loại công pháp luyện thể có thể hấp thu được nguyên khí của trời đất, cô có muốn học một chút không?"

Hứa Tiểu Lan: "..."...

Hứa Tiểu Lan khẽ thở dài, sau đó lấy một viên đan dược tròn tròn màu hồng ra.

Viên thuốc này có tên là Huyết Khí Đan thượng phẩm, sau khi tu chân giả uống vào lập tức có thể bổ sung lại được phần lớn khí huyết bị hao tổn.

Mặc dù Huyết Khí Đan thượng phẩm tương đối quý giá, nhưng Hứa Tiểu Lan thật sự không thể nhìn nổi bộ dạng này An Lâm

Cô không nói hai lời liền bóp miệng An Lâm ra, sau đó ném viên đan dược kia vào trong miệng An Lâm.

Sau khi An Lâm nuốt viên Huyết Khí Đan xuống miệng, dưỡng khí toàn thân đã mất đi nhanh chóng được bổ sung.

Một lát sau, gương mặt hắn cũng không còn vẻ tiều tụy nữa, mà đã có chút huyết sắc, bắt đầu có phần hồng nhuận.

Đôi mắt dại ra của An Lâm cũng được khôi phục lại, trở nên sáng hơn, sau đó hắn nở một nụ cười tương đối miễn cưỡng với Hứa Tiểu Lan, cảm kích nói: "Cám ơn."

Thấy An Lâm khôi phục được một chút bình thường, Hứa Tiểu Lan thở phào nhẹ nhõm, gật đầu hài lòng, sau đó đá cửa đi vào trong.

Hai người cũng rất ăn ý né tránh chủ đề tại sao An Lâm lại biến thành bộ dạng lúc trước...

Trong lòng cả hai đều hiểu rõ nguyên nhân kia là gì.

Hứa Tiểu Lan có hơi xấu hổ, cho nên không muốn đề cập đến.

Còn An Lâm thì thật sự không có sức để đi truy cứu nữa, dù sao thì hắn nhất định phải ăn tinh phách của núi, gặp phải cái tác dụng phụ này hắn cũng chỉ biết tự nhận xui xẻo.

Sau khi hai người ngồi xuống, Hứa Tiểu Lan kiên nhẫn nói về tiến độ học tập gần đây với An Lâm, cũng nói cho hắn biết những nội dung mà hắn cần phải học bổ túc.

Lại cố ý lấy một quyển vở ghi chép về trận pháp của mình ở trên lớp ra, giảng giải những chỗ khó hiểu trong đó.

An Lâm hạ quyết tâm muốn thay đổi vị trí chót lớp 1 của hắn, vì vậy rất chăm chú nghe.

Thật ra thì mấy tháng nay cố gắng học tập, hắn đã có thể dần dần thích ứng với cuộc sống đại học ở trên đại lục tu tiên lơ lửng này.

Ít nhất cũng không còn giống hồi mới đến trường học, một chữ cũng không biết về tu chân.

Ví dụ như bố trí một trận pháp đơn giản, hay thủ pháp luyện khí đơn giản, hoặc nền tảng kỹ xảo tu tiên, hiện giờ hắn cũng đã có thể học được.

"Haizz, ngày mai tôi bỏ ra thêm một chút thời gian, ở lại trong lớp học thêm một khóa bổ túc vậy."

Sau khi An Lâm phát hiện mình đã bị mất nhiêu chương trình học như vậy, bắt đầu than thở.

Hứa Tiểu Lan nghe thấy vậy, khóe miệng khẽ cong lên, nở một nụ cười rồi nói: "Ngày mai cậu không đến lớp học được đâu, bởi vì mai sẽ là ngày khai mạc cuộc chiến tự do mỗi năm một lần của trường học."

"Cuộc chiến tự do?" Trên mặt An Lâm lộ vẻ khó hiểu.

"Mấy ngày hôm nay cậu không đi học, cho nên không biết đến hoạt động này." Hứa Tiểu Lan giải thích, "Cuộc chiến tự do là sự kiện rất lớn được tổ chức mỗi năm một lần của trường học chúng ta, bắt buộc mỗi một sinh viên đều phải tham gia."

"Đến lúc đó, toàn bộ năm vạn sinh viên sẽ tập trung một chỗ, cùng tham dự hoạt động này."

An Lâm nghe thấy vậy, hai mắt liền sáng lên, trong lòng không khỏi có hơi kích động.

Đại học Liên Hiệp Tu Tiên này được xây dựng ở trên một đại lục lơ lửng, chỉ nói riêng về diện tích thôi cũng đã rộng lớn hơn trái đất nhiều lần.

Theo sự khác biệt giữa mỗi cấp lớp, nội dung học tập của sinh viên cũng sẽ khác nhau rất lớn, vì thế khu vực học tập cũng được phân chia ở các nơi khác nhau.

Cũng chính bởi vì như thế, An Lâm và nhóm học trưởng học tỷ rất ít khi có cơ hội chạm mặt, một hoạt động có thể khiến cho năm vạn sinh viên đều tề tụ, nghĩ đến chắc hẳn hôm đó sẽ vô cùng náo nhiệt.

Loại hoạt động mang tính chất toàn giáo này khiến cho hắn mong đợi không thôi, đồng thởi hắn cũng bắt đầu tò mò về cái hoạt động đó.

"Nói thử xem, nội dung cụ thể của hoạt động này là cái gì?" An Lâm mở miệng hỏi.

"Hoạt động này vô cùng kích thích luôn." Hứa Tiểu Lan vừa nói đến cũng bắt đầu trở nên hưng phấn, "Địa điểm diễn ra hoạt động là ở khu rừng Thiên Phong của trường học, năm vạn người sẽ tiến hành những cuộc hỗn chiến khác nhau ở nhiều nơi, kéo dài trong ba ngày."

"Trong thời gian quy định của hoạt động, cậu thấy ai không vừa mắt thì có thể trực tiếp qua đó đánh hắn, đồng thời cậu cũng bắt buộc phải tiếp nhận khiêu chiến của bất cứ người nào, hoạt động này lấy hình thức một người, không cho phép tổ đội, không cho phép đầu hàng, đánh thua là phương pháp duy nhất để rời khỏi hoạt động."

"Trong cuộc chiến có một trăm giáo viên Địa Tiên dùng thần thức để quản chế tình hình chiến đấu của toàn bộ chiến trường, cho nên cậu không thể nào có cơ hội dùng tiểu xảo được đâu."

"Ôi má ơi!" An Lâm nghe đến đó, đôi chân vừa mới hồi phục được chút tri giác lập tức trở nên nhũn ra.

Hóa ra hoạt động này là năm vạn người cùng tập trung lại một chỗ để đánh nhau? Hơn nữa lại còn không thể đầu hàng?

Khó có khi các học trưởng học tỷ cùng tề tụ lại với nhau, chẳng lẽ lần gặp mặt này lại chính là để thưởng thức quả đấm thân yêu của các học trưởng học tỷ?

Thấy vẻ mặt đầy tuyệt vọng của An Lâm, Hứa Tiểu Lan khẽ an ủi: "Yên tâm đi, hoạt động này cũng không đáng sợ như cậu nghĩ đâu."

"Hơn một trăm giáo sư giám sát khống chế toàn bộ tình hình chiến đấu, hơn nữa mỗi một sinh viên cũng đều được phát phù Chiến Bại Bình Định."

"Mỗi một sinh viên đánh thua cũng sẽ được kích hoạt bùa hộ mệnh, tạo thành một tầng bảo hộ, chống lại tất cả mọi công kích."

"Cho nên tôi nghe nói trong hoạt động diễn ra hằng năm ở nơi đây, số lượng sinh viên chết cũng không vượt quá con số mười!"

"Kết quả sau khi sinh viên đánh thua, thông thường cũng chỉ là vết thương nhẹ hoặc tàn tật thôi..."

An Lâm: "..."

Đây chính là cái 'không có đáng sợ như cậu nghĩ' mà cô nói đấy hả!?

An Lâm ngửa đầu nhìn trời...

Một lúc lâu sau hắn mới hỏi một vấn đề được chú ý nhất: "Đã có bùa hộ mệnh rồi, tại sao lại vẫn còn có người chết?"

Hứa Tiểu Lan nói: "Chuyện đó thì còn rất nhiều nguyên nhân khác nữa."

"Nguyên nhân thứ nhất là bởi vì sinh viên của Kỳ Dục Linh giao chiến với sinh viên cảnh giới thấp, ra tay không nhẹ không nặng, có khi là bùa hộ mệnh còn chưa kịp kích hoạt thì sinh viên kia đã chết mất rồi."

"Nguyên nhân thứ hai, bị dư âm của cuộc chiến đánh chết..."

"Nguyên nhân thứ ba, không cẩn thận ngã xuống núi chết."

"Nguyên nhân thứ tư, ăn nhầm thức ăn bị độc chết..."

"Nguyên nhân thứ năm..."...

An Lâm càng nghe càng hoảng sợ, cái cuộc chiến tự do này thật là đáng sợ!

Đã nói là giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa cơ mà?

Một tầng khí lạnh bao phủ toàn thân hắn, tâm trạng chờ mong lúc ban đầu giờ đã không còn sót lại chút gì.

"Mỗi một lần diễn ra cuộc chiến tự do cũng là một lần Tiên Bảng được thay đổi, các giáo sư sẽ căn cứ vào biểu hiện trong lần hoạt động này mà sắp xếp lại thứ hạng một lần nữa."

"Chỉ cần vào được Tiên Bảng của trường học là có thể nhận được các loại phần thưởng rất phong phú, cho nên chúng ta cùng cố lên nhé!"

Hứa Tiểu Lan cười hì hì, hai lúm đồng tiền nho nhỏ hiện ra trên má cô, càng tôn lên nụ cười sáng rực kia.

Đối với sự nhiệt tình của Hứa Tiểu Lan, An Lâm chỉ có thể cười khan mấy tiếng, gật đầu nói: "Ừ, cố lên."

Trong năm vạn sinh viên, một trăm sinh viên tài năng đứng đầu mới có thể được xếp vào Tiên Bảng của trường học, hầu hết những người đó đều là thiên tài trong chiến đấu, An Lâm cũng không dám ôm lấy cái hi vọng xa vời kia.

Người yếu nhất trong Tiên Bảng lần này, dường như cảnh giới cũng vào khoảng Đạo Chi Thể cấp 10.

Đứng đầu Tiên Bảng chính là hai mươi hai nhân vật trâu bò có cảnh giới Kỳ Dục Linh, cảnh giới đó của họ có thể gia nhập Thiên Đình, cũng có thể lập tức đứng vào hàng tiên ban, đảm nhiệm chức vị cấp bậc tướng quân.

Những người này mà đánh nhau với các sinh viên cảnh giới Đạo Chi Thể, vậy thì chẳng khác gì chơi đùa, chỉ cần không cẩn thận một chút là cũng có thể tẩn chết một sinh viên nào đó.

Nghĩ đến đây, An Lâm lập tức có một quyết định trong lòng.

Cuộc chiến tự do, nhất định phải tham dự, cứ còn sống là được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận