Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 433: Đi đến đỉnh cao của đời người

Theo luồng lực lượng Thánh Viêm liên tục tràn vào trong khí hải không ngừng, rốt cuộc An Kỳ Lân và Bạch Phượng Hoàng cũng ngừng chiến đấu.

Hình như bọn nó đã đạt thành một cái hiệp ước, trước hết phải hấp thu hết lực lượng Thánh Viêm rồi hãy nói!

Bạch Phượng Hoàng tùy ý hút lấy Thánh Viêm, thân thể dần dần biến thành thật, cánh chim càng lúc càng đầy đặn, uy lực thần thánh mênh mông cuồn cuộn khuếch tán khắp nơi, tràn ngập khắp cả khí hải rộng lớn.

An Kỳ Lân thì cứ như là uống sữa tươi vậy, từ từ nuốt lực lượng Thánh Viêm màu trắng lơ lửng trên không trung vào bụng, thỉnh thoảng lại chép chép cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt đầy hạnh phúc và vui mừng.

An Lâm thấy thế thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu ngắm nhìn Chu Tước Thánh Hỏa trên bầu trời, hi vọng nó hỗ trợ một chút, đừng có dừng ban phát lực lượng quá nhanh, ít nhất để cho An Kỳ Lân ăn no cái đã.

Sự thật lại giống hệt như mong muốn của hắn, lần này ánh sáng rực rỡ màu trắng phủ xuống lâu đến lạ lùng.

Ba phút trôi qua, còn chưa xuất hiện bất kỳ dấu hiệu suy tàn nào!

Năm phút trôi qua, ánh sáng rực rỡ vẫn cứ không ngừng trút xuống...

Lỗ Gia Trí liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh một cái, thầm nghĩ đây không phải là nói nhảm à?

Trong quá trình An Kỳ Lân đang không ngừng ăn cơm, thân thể đã dần có biến hóa, bụng phình to lên.

"An Lâm sư đệ là một người rất may mắn." Dương Viễn cười nói.

An Lâm vẫn phân tâm chú ý đến tình huống ở trong khí hải, hai cái đứa kia lại bắt đầu đánh nhau rồi.

Trên khôn mặt của mấy chục nghìn tên đệ tử của tông môn lại càng vẻ tràn ngập nỗi ghen tỵ vào oán hận, nhìn chàng trai ở trung tâm pháp đàn kia, chỉ hận không thể cướp lấy.

Ngay sau đó, trên trán em bé Kim Quang xuất hiện một vết bớt hỏa diễm bạch sắc. Đồng thời ở trước ngực của nó bỗng nhiên xuất hiện mấy chữ, trị số từ 1. 82 bỗng nhiên nhảy lên thành 2, còn có ba chữ Thái Sơ hiện lên "Viêm đã đầy".

An Lâm có phần nhàm chán, dứt khoát ngồi ở trên pháp đàn.

Ầm!

Mạc Hải bày ra vẻ mặt hâm mộ nói: "Thời gian ánh sáng Chu Tước Hỏa Vũ trung phẩm phủ xuống là khoảng một phút, Chu Tước Hỏa Vũ thượng phẩm là khoảng ba phút, lần này An Lâm đã hấp thu cũng khoảng năm phút rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt... Ôi chao... Tôi cũng không biết phải làm sao đây!"

Các trưởng lão của Chu Tước tông nhìn ánh sáng Thánh Viêm rực rỡ không ngừng phủ xuống như suối, ai cũng thoáng co quắp khóe miệng, xuất hiện cảm xúc đau lòng khó hiểu.

Quý Vĩnh Phương ngơ ngác nhìn An Lâm, không nói ra nổi một câu.

Thân thể An Lâm chợt bộc phát ra hào quang kim sắc, ngay sau đó có một lớp kim sắc mang hình dáng giống như chiếc áo khoác lên người hắn, tựa như người mặc thánh bào.

"Còn may mắn hơn tôi rất nhiều." Thượng Quan Nghệ sâu kín lên tiếng.

Hắn mở ra cặp mắt ẩn chứa lôi quang kim sắc, muôn vàn tia sét với uy thế mạnh nhất ầm ầm nổ vang, khuếch tán ra khắp bốn phương tám hướng, khiến cho lòng người hoảng sở.

Khí hải chấn động kịch liệt.

Bụng của An Kỳ Lân càng ngày càng phình to như cái trống, cuối cùng ầm ầm nổ bung, hóa thành vô số tia kim quang dung nhập vào trong kinh mạch của An Lâm.

Lúc mà lớp áo choàng kim sắc bao trùm lên thân thể An Lâm, hắn đột nhiên hiểu thêm một chút về An Kỳ Lân, bấm ra một cái tâm quyết ở trong đầu, đồng thời bao hàm lượng lớn chân ý lôi pháp.

"Cậu bị ngu à, không thấy trên người hắn có kim lôi hả? Đây là lực lượng sấm sét cực kỳ đáng sợ, chả có liên quan gì đến Thánh Hỏa hết!"

"Phù... Vừa rồi thật đáng sợ, tiếp nhận quá trình tẩy lễ của Thánh Hỏa đúng là không đơn giản chút nào..."

"Trời ạ! Rốt cuộc thì đó là cái gì, chói mắt quá!"

Luồng nguyên khí khổng lồ kia mang theo uy thế của đất trời, hóa thành một cái vòi rồng khổng lồ rót vào trong cơ thể An Lâm!

Mấy chục nghìn tên đệ tử đều cảm thấy chàng trai ở trung tâm pháp đàn bỗng trở nên vĩ đại vô cùng.

Lỗ Gia Trí mở trừng hai mắt: "Chẳng phải chuyện này đã rất rõ ràng sao, An Lâm sư đệ đột phá..."

Mạc Hải kinh ngạc nói: "Ai có thể nói cho tôi biết, đây mẹ nó là có chuyện gì xảy ra?"

Mấy chục ngàn tên đệ tử ngơ ngác ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, có người không nhịn được phải dụi dụi hai mắt, thậm chí có người còn ôm ngực, giống như là đã gặp phải một điều gì đó quá kích thích.

"Uy thế thật là đáng sợ, chẳng lẽ là tác dụng phụ của Thánh Hỏa?"

"Cũng chỉ có yêu nghiệt giống như An Lâm sư đệ mới có thể tạo thành động tĩnh lớn như vậy, cứ để tôi chậm rãi..."

Rất nhiều đệ tử đều bị dị tượng ở trên pháp đàn khiến cho cảm xúc phập phồng, vất vả lắm mới có thể thở phào một hơi, nào ngờ rằng dị tượng lại xuất hiện thêm một lần nữa, trời đất bỗng nhiên chấn động rất mạnh!

Ngay sau đó, nguyên khí trong phạm vi mười dặm bắt đầu khởi động kịch liệt, tạo thành một luồng khí xoáy khổng lồ, bao trùm ở dưới trời sao.

"An Lâm đúng là lợi hại, tiếp nhận quá trình tẩy lễ của Thánh hỏa mà vẫn có thể tạo thành dị tượng đến mức này!"

Hết thảy như đã biến mất, cảm giác áp lực mà mọi người nhận thấy chợt vơi đi, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

Khi hắn mở hai mắt ra lần nữa, con ngươi màu đen bình tĩnh như hồ nước, không còn nổi lên một chút cảm xúc rung động nào.

Hắn nhắm hai mắt lại, áp choàng kim sắc dần dần biến mất, cũng nhanh chóng thu lại hơi thở.

Mạc Hải kêu lên: "Tôi cũng không bị mù! Tôi hỏi chính là tại sao hắn lại có thể đột phá ấy!"

Lỗ Gia Trí có phần đờ đẫn, mở miệng nói: "Đương nhiên là tiếp nhận Thánh Viêm, ngộ ra điều gì đó, lúc này mới đột phá một hơi. Tôi chỉ là một con cá mặn bị dính nước mà thôi, anh hỏi tôi, thì tôi cũng chỉ có thể trả lời như vậy..."

Mạc Hải: "..."

"An Lâm sư đệ như thế là đã đột phá đến Hóa Thần trung kỳ sao? Mới hai mươi tuổi mà đã có thể đi đến được cảnh giới này rồi, đã đánh bại ghi chép của Chu Tước tông chúng ta. Xem ra ngoài hắn ra thì không còn ai xứng đáng với danh xưng thiên tài số một của Chu Tước tông hơn cả." Dương Viễn cười nói.

Quý Vĩnh Phương: "Giả dối, tất cả đều là giả dối..."

Kế tiếp hơi thở của An Lâm trở nên nhanh hơn, hắn biết đây là thể trọng của An Kỳ Lân đã đạt mức hai cân, nhiệm vụ hoàn thành, lúc này mới thành công tấn chức, hắn đã sớm chuẩn bị sẵn ở trong lòng, thế nên vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt.

Cho dù đám trưởng lão của Chu Tước tông có kiến thức rộng rãi thì cũng không thoát khỏi cảm giác khó hiểu trước cảnh tượng này.

Trưởng lão Trần Tín Nhiên chủ trì trận nghi thức này quay đầu nói với Chu Viễn Chu: "Chu trưởng lão, nhân tài mà ông đào được cũng quá dọa người rồi đấy, vừa mới đi vào không được bao lâu, thế mà trên dưới toàn bộ Chu Tước tông này đều bị hắn làm cho chấn động một lượt rồi."

Mặt mũi Chu Viễn Chu rất hồng hào, ông vuốt ve chòm râu màu đỏ, cười nói: "Ôi chao, bạn trai của cháu gái tôi rất ồn ào, chẳng bao giờ chịu yên tĩnh, lúc nào cũng thích làm ra mấy cái chuyện to tát, lần sau tôi phải bảo thằng bé khiêm tốn một chút mới được!"

Hình như Chu Tước Thánh Hỏa cảm ứng được cái gì đó, cột sáng màu trắng kia bắt đầu dần dần co rút lại, càng ngày càng nhỏ.

Lúc mà mấy chục nghìn tên đệ tử đang rối rít không thôi, Bạch Phượng Hoàng bên trong khí hải của An Lâm hét to một tiếng, hoàn thành quá trình lột xác nào đó. Thánh uy bắt đầu tràn ngập khắp cả khí hải, không ngừng tràn vào Thánh Viêm màu trắng, ngưng tụ thành một đám mây trắng, bay lơ lửng trên bầu trời khí hải, im lặng dịu quang, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một ngọn lửa.

Trên mặt Chu Viễn Chu cũng hiện lên vẻ mặt khó xử, hình như lực lưỡng Thánh Viêm đã bị hấp thu hơi nhiều quá rồi...

Vẻ mặt đại trưởng lão Trần Tín Nhiên của Chu Tước tông trông đau đớn như bị xẻ thịt, lại mở miệng nói với người bên cạnh: "Chu trưởng lão, tên An Lâm này thật sự quá kinh khủng mà, có khi nào lực lượng Thánh Viêm bị hắn hút sạch luôn không?"

"Thời gian gấp sáu lần Chu Tước Hỏa Vũ thượng phẩm, hừ, đúng là bắt nạt người mà..."

"Tôi tính thử xem nào... Đã mười tám phút trôi qua..."

An Lâm nhàn rỗi không có chuyện gì làm, liền lấy ra một viên tiên đan cấp bảy, Long Hồn đan.

Hắn lấy được viên Long Hồn đan này sau khi giết chết Ám Dạ Chân Vương, viên tiên đan này có thể tăng lên lực lượng thần hồn của người sử dụng, hơn nữa còn có thể củng cố cảnh giới Kỳ Hóa Thần, bây giờ hắn ăn vào là rất thích hợp.

Viên đan dược này thuần trắng trong suốt, lực lượng Long Hồn khuếch tán thành từng đợt sóng gợn, còn có những tiếng rồng ngâm vang vọng ở xung quanh.

Các đệ tử của tông môn ở trên quảng trường nhìn ra đó là tiên đan nên mới có dị tượng, sau đó bọn họ lập tức trông thấy An Lâm thản nhiên nuốt lấy tiên đan, sau đó liền nằm sõng soài ở trên pháp đàn.

Mấy chục nghìn tên đệ tử đều đỏ mắt, Thánh Viêm giống như dòng thác, đột phá giống như ăn cơm, tiên đan giống như viên kẹo... Sao lại có thể hạnh phúc đến thế, sao có thể kích thích người khác đến thế!!!

"An Lâm sư đệ quả là danh bất hư truyền, tôi vốn cũng không tin những sự tích truyền kỳ về hắn ở Thiên Đình, bây giờ thì cũng có hơi tin đó là thật rồi..."

"A a a a... Tôi cảm thấy rất phấn khích, ngày mai tôi sẽ tìm hắn hỏi bùa Truyền Âm!"

"Mọi người nói xem, luồng lực lượng Thánh Viêm này kéo dài đã bao lâu?"

"Chao ôi! Cậu không nói thì ông đây cũng quên mất chuyện này, ít nhất cũng phải mười phút rồi đấy!"

Nguyên khí phía trên bầu trời đã hoàn toàn tiêu tán, nhưng mà ánh sáng Thánh Hỏa rực rỡ kia vẫn chưa biến mất.

Không bao lâu sau, hơi thở của An Lâm liền đột phá cánh cửa Hóa Thần trung kỳ, chính thức bước vào Hóa Thần trung kỳ!

An Lâm chạy nhanh như vậy, cô khó mà đuổi kịp được.

Hứa Tiểu Lan liếc mắt lườm Lam Yên một cái, tiếp tục nhìn chàng trai ở trung tâm pháp đàn, đáy lòng có chút cảm khái.

Đôi mắt đẹp của Lam Yên nhìn về phía An Lâm đang đột phá với vẻ đầy chăm chú, tấm tắc khen lạ nói: "Tiểu Lan à, cậu nên chú ý, nói không chừng sau này An Lâm sẽ có rất nhiều ong bướm tới quấy rầy đấy nhé."

Trần Tín Nhiên: "..."

Các đệ tử và trưởng lão thấy thế thì đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì lần tẩy lễ này cũng kết thúc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận