Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 599: Lòng Bạch Chung thật mệt

Bạch Chung thân là một người bảo vệ cấm địa vinh quang, chức trách của ông ta là bảo vệ cấm địa, bảo vệ vận chuyển bình thường của cấm địa, để cấm địa trở thành lĩnh vực thần thánh không thể xâm phạm ở vườn trường.

Trước đây ông ta luôn làm việc rất tốt, nhưng trong lần thi luyện ở tháp Tiên Linh lần này lại xảy ra nhiều lần ngoài ý muốn.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan vô cùng mạnh mẽ, chứng minh chế độ luyện tập thử nghiệm của tháp Tiên Linh tồn tại một khiếm khuyết rất lớn. Thành Hiên Viên cứu vớt Thúc Ngọc càng chứng minh khả năng nhân tính hóa của tháp Tiên Linh quá thiếu sót trong quản lý ...

Bạch Chung mệt mỏi trong lòng, sau đó là cảm giác xấu hổ. Có lẽ ông ta nên mang tâm trạng cảm kích đi thăm mấy học sinh này. Bởi vì chính là mấy học sinh này dùng sự thật trần trụi để chỉ ra điểm thiếu sót của tháp Tiên Linh.

Liễu Thiên Huyễn đã đánh bại đối thủ của tám mươi bảy tầng, nhận được Toái Tinh Thủ của thiên tiên ban tặng.

Bạch Chung xuất hiện trước mặt Liễu Thiên Huyễn và chân thành chúc mừng.

Chỉ là nửa bước Hóa Thần đã có thể xông qua tám mươi bảy tầng, đây tuyệt đối là lần đầu tiên từ khi tháp Tiên Linh ra đời, điều này cũng đủ chứng minh sức mạnh của cô gái trước mặt.

Liễu Thiên Huyễn suy nghĩ một lúc lại lựa chọn tầng chính mươi mốt.

Không thể trêu vào, không thể trêu vào, đám người kia không một ai khiến người ta yên lòng!

"Rất tốt, Hứa Tiểu Lan, cô đã thành công đánh bại tôi, tiếp theo tôi sẽ truyền thừa Thiên Độc Vụ cho cô!" Bóng dáng một người con trai lại xuất hiện trên không trung lần nữa, lạnh giọng mở miệng nói.

Đây là mắng người sao? Đây nhất định là mắng người rồi!

Tầng tám mươi sáu, một đường kiếm chém màu trắng xẻ đôi không trung, chém một người đàn ông toàn thân bao phủ sương mù màu đen thành hai nửa. Lửa thánh Chu Tước vô tận bám vào đường kiếm, đốt cháy không trung, thiêu thân thể thành tro tàn.

"Ếch không thể nói chuyện với biển, tầm nhìn hạn hẹp bởi không gian hạn hẹp; sâu mùa hạ không thể nói về băng tuyết, tầm nhìn hạn chế bởi tính thời vụ; kẻ đi hát không thể nói với kẻ học đạo, bị hạn chế về phương pháp dạy học. Tiền bối Bạch Chung, tôi không phải chửi, chỉ là không nghĩ ra câu nào để biểu đạt tình cảm của tôi được tốt hơn, cho nên dùng câu này nói rõ vấn đề khác nhau..."

Hứa Tiểu Lan gật đầu, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có sự kiên định, cô mở miệng giải thích: "Thực ra là thế này, huyết mạch của tôi lấy lửa và tia sét làm chủ, vốn là khắc tinh của Thiên Độc Vụ, tất nhiên lực lượng của hai bên sẽ không thể dung hòa, cho dù tôi nhận được truyền thừa cũng khó mà thật sự luyện tốt được...

Tuy Bạch Chung không muốn chọn nhưng nhìn thấy thẻ bài Liễu Thiên Huyễn cầm lên, khóe miệng vẫn miễn cưỡng kéo ra, bắt đầu kiên trì khuyên nhủ. Nói là làm việc phải đến nơi đến chốn, đừng mơ tưởng xa vời. Nửa bước Hóa Thần có thể xông qua tám mươi bảy tầng đã là rất giỏi rồi, tiếp theo vẫn nên đi theo thứ tự, đạt được hai truyền thừa nữa mới là lựa chọn chính xác.

Hứa Tiểu Lan lui về sau hai bước, trên mặt có một chút bối rối và ngại ngùng: "Tiền bối Lệnh Hồ Quân, tôi, tôi có thể từ chối không?"

Liễu Thiên Huyễn vẫn đang thao thao bất tuyệt về câu nói liền mạch này, khiến Bạch Chung suýt chút nữa thì ngây ngốc.

Ai ngờ Liễu Thiên Huyễn xua tay lia lịa, nói thẳng người già đừng quản quá nhiều chuyện của người trẻ tuổi, mỗi người đều là cá thể độc lập, có chủ ý của mình, có ước mơ của mình. Người lớn tuổi và thành niên quả là có sự khác nhau, can thiệp quá nhiều sẽ hại bọn họ, để bọn họ tự lựa chọn là được.

Bạch Chung không nói hai lời truyền tống Liễu Thiên Huyễn đến tầng thứ chín mươi mốt, trong lòng vẫn đang suy nghĩ đến lời nói trước đó của Liễu Thiên Huyễn. Chẳng biết tại sao đột nhiên có chút bi thương.

Đạo lý hình như là như vậy, không sai, nhưng từ trước tới giờ ông ta là một thiên tiên hàng đầu cao cao tại thượng, bao nhiêu người xin ông ta chỉ đạo mà không được, bây giờ lại có người chủ động từ chối truyền thừa của ông ta? Ông ta không cần mặt mũi sao?

Giảng đạo lý, không phải là ông ta dạy Liễu Thiên Huyễn sao, sao lại biến thành Liễu Thiên Huyễn dạy ông ta?

Cảm nhận được sự dao động dữ dội trong tâm trạng của thiên tiên, Bạch Chung vội vàng xuất hiện ở tầng tám mươi sáu.

Con ngươi Lệnh Hồ Quân co lại, gương mặt hiện lên vẻ khó tin: "Cô muốn từ chối truyền thừa của tôi?"

Cơ thể Lệnh Hồ Quân hơi chao đảo, đột nhiên cảm thấy tim quá đau.

Bóng dáng Lệnh Hồ Quân từ từ biến mất, để lại Bạch Chung với vẻ mặt ngây ngốc.

Đây cũng là chuyện không còn cách nào, bụng dạ tiền bối Lệnh Hồ Quân bao la như biển lớn, đương nhiên sẽ không tính toán chuyện này với cô."

Hứa Tiểu Lan nhìn thẻ, suy nghĩ một hồi rồi cầm lên thẻ số chín mươi lăm.

"Vâng, cảm ơn, cái đó, tiền bối Lệnh Hồ Quân, thật sự xin lỗi." Hứa Tiểu Lan lại cúi người xin lỗi một lần nữa.

Thôi vậy, để học sinh thất bại một lần, gặp một chút thất bại âu cũng là một sự trưởng thành hữu ích.

"Chúc mừng bạn học Hứa Tiểu Lan thành công thông qua luyện tập thử nghiệm ở tầng tám mươi sáu." Bạch Chung kéo ra một nụ cười, cao giọng mở miệng nói.

Bạch Chung thấy thế thì phải gọi là nhẹ nhõm vô cùng, suýt chút nữa thì cảm động đến rơi nước mắt, cuối cùng gặp được một người sóng điện não đi đúng đường!

Tô Thiển Vân thu được truyền thừa Tật Thủy Bộ, sau khi gặp Bạch Chung, vui vẻ chọn tầng tám mươi ba.

Hứa Tiểu Lan đến tầng chín mươi tư, lúc này Tô Thiển Vân cũng thành công thông qua tầng thứ tám mươi mốt.

Bạch Chung lau mồ hôi lạnh, điều hòa nói: "Cô và tiền bối Lệnh Hồ Quân không có tiên duyên.

Mặt của Bạch Chung khe khẽ nhăn lại, muốn nói lại thôi.

Mặc dù Hứa Tiểu Lan là Hóa Thần sơ kỳ, nhưng Vương Huyền Chiến của cô cũng là Hóa Thần sơ kỳ mà, hắn đã thất bại ở tầng chín mươi tư rồi, bây giờ không thể nói là Hứa Tiểu Lan lợi hại hơn Vương Huyền Chiến được chứ? Rõ ràng là còn hai cơ hội, vội vàng hành động như vậy để làm gì?

Cuối cùng ông ta vẫn từ bỏ việc khuyên ngăn.

Vẻ mặt Lệnh Hồ Quân hơi ngưng lại, nhìn Bạch Chung một cái: "Đương nhiên tôi sẽ không làm khó dễ với người bạn trẻ này. Chỉ là một số người khi chọn người luyện tập, chẳng lẽ lại không cho bọn họ một vài phương án lựa chọn sao? Có loại luyện tập thử nghiệm nào, loại truyền thừa nào, ngay cả tính phối hợp đơn giản này mà cũng không làm được... Hừ!"

Bạch Chung cười ngượng ngùng, móc thẻ ra rồi mở miệng nói: "Bên dưới, cô chọn số tầng tiếp theo đi!"

Được, vốn dĩ còn muốn dạy dỗ Hứa Tiểu Lan một hồi, bây giờ đều phải nuốt ngược vào lòng.

Mình đang bị mắng sao? Bạch Chung chỉ cảm thấy một ngụm máu đang giấu trong lòng, cho nên mới nói tất cả đều là do ông ta đổ vỏ?

Tô Thiển Vân thật sự không có lòng tham theo đuổi cái gì, cô chỉ muốn thong thả một đường gặt hái truyền thừa là được, có thể bình yên nhận được một truyền thừa là có thêm một thu hoạch, có thể đi đâu thì đi đó, cứ như vậy vui vẻ đi tiếp, trước giờ chưa nghĩ sẽ đi khiêu chiến với số tầng quá lớn mạnh.

Tầng chín mươi mốt, kiếm khí ở đây tung hoành, sương tuyết bao phủ toàn bộ không gian.

Một thiên tiên cầm trường kiếm màu xanh ngọc bích, kiếm quang dập dờn như sóng biển, vô cùng đẹp mắt, tạo ra từng quỹ tích tia sáng chói lóa trong không gian, trong kiếm quang ẩn chứa đạo ý nước chảy đá mòn, thậm chí xé không gian lạnh lẽo vô cùng ra thành từng lỗ thủng không cách nào vá lại được.

Liễu Thiên Huyễn hoàn toàn bị áp chế, hơi nước trong tay cô đông lại thành trường kiếm băng, đối mặt với kiếm quang xanh biếc vô tận, mệt mỏi chống đỡ, hoàn toàn không tìm được cơ hội phản công.

"Kiếm tiên bại hoại tuyệt thế, đạo kiếm cổ thể, lĩnh vực ý cảnh viên mãn, vì sao cô không Hóa Thần?"

Người đàn ông cầm trên tay trường kiếm xanh biếc nghiêng đầu, đạo ý nhỏ giọt rớt xuống theo thanh trường kiếm, kiếm chém mang theo lực xuyên thấu vô cùng đáng sợ, trong nháy mắt đã phá được sự lạnh lẽo của Liễu Thiên Huyễn, rơi xuống trên người cô.

Cơ thể Liễu Thiên Huyễn như bị đè nén mạnh mẽ, ngã lăn xuống đất, thở hồng hộc.

"Bước cuối cùng kia, vì sao không dám chống lại? Rốt cuộc là nỗi ám ảnh kiểu gì khiến cô dừng bước lại?" Người đàn ông bước từng bước về phía Liễu Thiên Huyễn, trên gương mặt lạnh lùng là sự khó hiểu.

"Đánh thì đánh, nhiều lời như vậy để làm gì?" Liễu Thiên Huyễn cắn răng đứng dậy, trường kiếm băng chỉ vào người đàn ông, dáng người cao thẳng kiên nghị, khí thế lạnh lẽo khiếp người, giống như bản thân cô đã là một thanh thiên kiếm tuyệt thế.

"Một đạo trong kiếm có thể dựa vào nỗi ám ảnh để thành tiên. Nếu cô không làm được, vì sao không dùng kiếm của mình hoàn toàn chặt đứt? Tin rằng cô có thể làm được điều này chứ?" Người đàn ông không để ý đến tiếng quát lớn của Liễu Thiên Huyễn mà lại ung dung mở miệng nói.

Liễu Thiên Huyễn nghe vậy thì toàn thân run lên, đứng ngây ra tại chỗ.

Có đôi lúc khi bản thân mình lâm vào mơ hồ, chỉ cần một câu nói của người sáng suốt là có thể thức tỉnh.

Có thể cô đã nghĩ tới phương thức này, nhưng trong tiềm thức lại chủ động quên mất.

Lúc này có một người xuất hiện, thô bạo đẩy đám mây đen trên đỉnh đầu cô ra, cũng vạch ra một con đường cực kỳ rõ ràng, vậy thì cô không thể không suy nghĩ rồi...

Sau mấy hơi, Liễu Thiên Huyễn cười thản nhiên: "Được, nếu anh đã nói như vậy thì tôi sẽ đột phá cho anh xem!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận