Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 189: Ăn tứ đệ

"Học... học trưởng An Lâm?" Diêu Tú thử dò hỏi.

"Ừ, tôi không điên. Mau mang quả trứng này đi nấu canh đi, không phải em nói thứ này có thể bổ sung canxi đấy sao? Đừng lãng phí." An Lâm gật đầu, hờ hững nói.

Thật sự không điên ư?

Khóe miệng Đại Bạch và Tiểu Sửu giật giật.

Diêu Tú rón rén bước tới gần An Lâm, giống như một con mèo nhỏ đang sợ sệt đồng thời cũng không ngừng áy náy.

Cô hơi sợ sệt nhìn An Lâm một cái, đưa đôi tay trắng nõn ra, có chút không xác định nói: "Thật sự muốn lấy ra nấu canh sao?"

An Lâm nghe thấy thế, vô cùng nghiêm túc gật đầu với cô nàng, sau đó đưa vỏ trứng tới trước người cô.

Diêu Tú: "..."

Đại Bạch thoát ra khỏi bi thương, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào các món ăn tuyệt mỹ trên bàn.

Tiểu Sửu: "..."

Đầy một bàn thức ăn tỏa ra hương thơm mê người.

"Mọi người mau ăn đi, đừng lãng phí sự hi sinh lần này của tứ đệ." An Lâm giơ đũa lên đầu tiên, nói.

Rất nhanh, Diêu Tú đã nhóm lửa xong, nấu vỏ trứng của tứ đệ.

Anh em họ Diêu: "..."

"Cạch cạch cạch... phập phập phập..."

Tiểu Hồng: "..."

Mọi người ngồi vây quanh trên bàn.

Nhà bếp lại một lần nữa bề bộn lu bù.

Nó có khứu giác cực kỳ nhạy bén, sau khi tiếp xúc với mỹ vị cấp cao này ở khoảng cách gần như vậy, nó không khỏi nuốt nước miếng ực một cái.

Hắn đã nghĩ thông suốt rồi, so với việc cứ chìm đắm trong đau lòng như vậy mãi, không thể gượng dậy nổi, chi bằng hãy mở rộng lòng ra, tiếp nhận tất cả của Tiểu Lam.

Một mặt là bởi vì trù nghệ của Diêu Tú quả thật rất tốt, mặt khác chính là do lòng đỏ và cả lòng trắng trứng của tứ đệ thật sự đúng là thơm thuần vô cùng.

Hắn gắp một miếng lòng đỏ trứng bao tôm hùm chiên lên đầu tiên.

Đại Bạch: "..."

An Lâm không để ý tới vẻ mặt của mọi người.

Thật sự mà nói, nó đã không nhịn được lâu lắm rồi, chẳng qua là một loại cảm xúc bi thương và cảm giác tội lỗi đang áp chế nó, khiến nó không dám có hành động gì.

Đại Bạch thấy An Lâm bắt đầu ăn, cũng liền động đũa theo.

Trứng ngó sen bạch tuyết được đưa vào trong miệng, miếng trứng giòn rụm thơm mát trôi xuống, khiến cho mọi người căn bản không thể dừng lại được.

An Lâm đưa miếng tôm vào trong miệng, sự tươi mới thơm ngon kích thích vị giác của hắn, khiến toàn thân hắn run lên.

An Lâm hít mũi một cái, nước mắt chảy xuống khuôn mặt: "Tiểu Lam, anh sẽ mãi mãi không bao giờ quên em, hương vị của em, xúc cảm của em, năng lượng lưu chuyển trong thân thể em, đều là động lực để anh tiến lên!"

Con tôm hùm này đã được Diêu Tú bỏ đi vỏ cứng bên ngoài, thịt tôm trắng nõn được phủ một lớp lòng đỏ trứng thơm thuần, trông vàng rực cực ngon miệng, trong không khí còn phảng phất hương vị cực kỳ mê người.

"Khó khăn lắm mới được làm tam ca một lần, không nghĩ tới... Hic, tứ đệ lên đường bình an." Tiểu Sửu gắp một miếng lòng đỏ trứng cuộn lên, vừa khóc vừa nói.

Tiểu Sửu cùng Tiểu Hồng cũng khóc, nước mắt tí ta tí tách rơi.

Đại Bạch nghe những lời An Lâm nói, mắt chó cũng ầng ậng nước, nhưng đũa vẫn không hề dừng lại: "Tứ đệ, nguyện ở thế giới bên kia không có mua bán và giết hại."

Cứ thế, hắn tỉ mỉ nhai nuốt từng miếng, nói không rõ ràng: "Ngon, thật..."

Diêu Tú lau hốc mắt đỏ bừng, gấp gáp cắn môi dưới, cầm lấy đũa run rẩy gặp đồ ăn trên bàn.

Diêu Minh Hi thấy thế cũng buông lỏng hơn, bắt đầu ăn theo mọi người.

Trứng rồng Tinh Linh này không chỉ có vị ngon cùng cực mà năng lượng ẩn chứa trong nó cũng không hề thua kém tiên quả cấp thấp chút nào, có thể nói là trong lúc đang thưởng thức mỹ vị, tu vi cùng sẽ được gia tăng đến một độ nhất định!

Nó gắp miếng lòng đỏ trứng cuộn ở gần mình nhất.

Chủ nhân muốn ăn, bọn họ sẽ bồi cùng!

Tiểu Hồng hóa thành hình người làm điên đảo chúng sinh, cũng nhìn nhìn Tiểu Sửu, rồi bắt đầu động đũa.

Miếng trứng cuộn được đưa vào trong miệng, không có cách nào hình dung được đây là loại mỹ vị gì, chỉ biết là nó thật sự ăn quá ngon luôn!

Bởi vì trứng rồng Băng Diễm Tinh Linh có thuộc tính hỏa cho nên lúc Tiểu Sửu ăn nó không chỉ làm tăng thêm tu vi, mà trong số các chỉ số của Hắc Diễm cũng có một vài thứ được tăng cường.

Tiểu Hồng gắp một miếng trứng ngó sen bạch tuyết đưa vào trong miệng, chỉ cảm thấy một hương vị thơm ngát vô cùng, dường như đang được rong chơi tại một nơi cảnh tiên, toàn thân bắt đầu thấy thư thái: "Hu hu hu... nghiệp quang hợp của tôi thật sự không có ai nối nữa rồi, hu hu hu..."

Nó vừa khóc vừa nhai từng miếng trứng ngó sen bạch tuyết, nuốt xuống.

Diêu Minh Hi và Diêu Tú cũng vừa khóc vừa ăn, hai người họ cảm thấy vô cùng hối hận khi đã gây ra sự bi thảm này.

Buổi dạ tiệc này vô cùng kỳ quái.

Bầu không khí cực kỳ bi thương, dường như người nào cũng đều chảy nước mắt.

Nhưng mà đôi đũa của bọn họ lại chưa từng ngừng, mà chính là vừa tưởng nhớ vừa ăn đồ ăn trên bàn.

Đây là bởi vì... Cái bàn đồ ăn này...

Thật sự ăn quá ngon!

Ngược lại, Đại Bạch, Tiểu Dửu và Tiểu Hồng đã trở lại trạng thái bình thường rồi, tuy vẫn còn đau lòng, nhưng cũng coi như đã chấp nhận hiện thực.

Từ trước đến giờ họ chưa từng gặp được người nào khoan dung săn sóc đến nư vậy, có thể có một thần tượng như thế này, thật đúng là may mắn ba đời!

Dù cho An Lâm nói không để ý, Diêu Minh Hi và Diêu Tú không chỉ áy náy không thôi, mà còn thực sự rất muốn khóc một trận.

Lúc này bữa tối cũng đã được ăn đến no nê, sau đó mọi người liền ngồi trên ghế cảm khái.

Tứ đệ thật sự ăn quá ngon!

Thật ra, điều mà mọi người không thể không thừa nhận chính là...

"Diêu Tú, Diêu Minh Hi, hai người cũng đừng quá tự trách, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là nên trách tôi đã không xử trí tốt chuyện sắp xếp cho tứ đệ." An Lâm uống một ngụm canh tinh khiết, chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy sức sống, hắn cất cao giọng: "Hiện giờ chúng ta ăn tứ đệ... tứ đệ sẽ cùng tồn tại với chúng ta!"

Mọi người nghe vậy liền phấn chấn hơn, cũng phụ họa theo: "Tứ đệ sẽ cùng tồn tại với chúng ta!"

An Lâm nâng bát, cao giọng nói: "Chúng ta hãy cạn bát canh của tứ đệ này!"

Mọi người liếc nhìn nhau, đồng loạt nâng bát nói: "Cạn."

"Ừng ực, ừng ực..."

Đại Bạch uống xong canh, còn nhai nát chỗ vỏ trứng trong bát canh, nuốt xuống bụng, bổ sung canxi mà.

Chỉ một lát sau, mỹ vị cuối cùng mà tứ đệ để lại trên thế gian cũng bị đám An Lâm diệt gọn sạch sẽ.

"Ợ..."

Đại Bạch không cẩn thận ợ một cái, sau đó mặt chó đỏ lên, nhìn sang chỗ khác.

Mọi người uống nước canh mỹ vị, nước mắt lại kìm lòng không đặng chảy ra.

Diêu Tú bưng canh vỏ trứng của tứ đệ đi ra.

Cứ như vậy, trong bầu không khí thê lương, mọi người cùng xử lý sạch sẽ cả bàn thức ăn, ngay cả thùng cơm trứng chiên cũng được giải quyết sạch sẽ.

Mọi người: "..."

Sau khi ăn xong một đĩa trứng nghìn tầng cuộn xương sườn, Đại Bạch liền giơ móng vuốt nâng món ăn lên, sau đó dùng lưỡi liếm láp cái đĩa sạch sẽ, vừa liếm vừa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Đây đều là tài nguyên vô giá mà tứ đệ để lại cho chúng ta, chúng ta không thể lãng phí, gâu!"

Bọn họ căn bản không thể dừng được.

An Lâm sờ lên bụng, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Hi vọng mọi người có thể nhớ kỹ ngày này, hôm nay là ngày giỗ của Tiểu Lam, đừng quên mất nhé."

Mọi người nghe vậy cũng đều gật đầu.

Tối hôm nay, đã định cả đời này họ khó mà quên được.

Bất luận là hồi ức khắc sâu đau thấu tim gan, hay là những món ăn ngon với dư vị vô tận, đều khiến họ tuyệt đối không thể nào quên tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.

Buổi tối hôm đó, biển sao sáng rực, trăng sáng treo trên trời cao.

Bên trong căn phòng còn vương lại hương thơm nhàn nhạt, nhưng mà một thứ gì đó đã rời xa dương thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận