Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 294: Con đường Hoá Thần

Cuộc sống tu luyện ở năm ba cũng dần bước vào quỹ đạo, thời gian cứ thế thong thả trôi đi.

An Lâm đã củng cố xong tu vi của mình, giờ đã tới lúc hướng tới cấp bậc cao hơn.

Bước tiếp theo chính là lĩnh ngộ lĩnh vực cá nhân, hắn không biết mình sẽ cảm ngộ ra được lĩnh vực cá nhân thế nào nữa.

Nhưng An Lâm thân là kiếm tiên nổi tiếng, lĩnh vực cá nhân của hắn tốt nhất là vạn kiếm tề phát, hoặc là kiếm khí tung hoành gì đó, như vậy mới phù hợp với thân vận hắn được chứ.

Vi cảm ngộ lĩnh vực cá nhân, từ khi mặt trời vừa mọc tới khi mặt trời lặn mất tăm, hắn tĩnh toạ dưới sao trời, đắm mình trong Lâm Hải nghe sóng xô bờ, múa kiếm dưới thác nước, nói chung là mấy chuyện có thể thử hắn đều đã thử.

Nhưng mà, vẫn không có bất kì hiệu quả gì.

"Tiểu Sửu à, anh nghĩ có phải cách lĩnh ngộ của tôi sai rồi không, sao qua lâu vậy rồi mà vẫn không có hiệu quả gì cả." An Lâm ngồi một bên nhụt chí nói.

Tiểu Sửu gãi gãi mớ lông khỉ trên đầu mình, không dám chắc lắm, nên nói khá là mơ hồ: "Cũng không thể nói là cách không đúng, muốn lĩnh ngộ ra được lĩnh vực của cá nhân, bình thường đều phải dựa vào hoàn cảnh chung quanh hỗ trợ. Tìm một nơi có ý có cảnh, cũng giúp được rất nhiều trong quá trình cảm ngộ lĩnh vực cá nhân."

Một người đàn ông mập mạp đã gặp lại được thần tượng của mình.

Duẫn Hỉ chân nhân là đại đệ tử của Thái Thượng Lão Quân, kiến thức rộng rãi, lại là luyện đan sư hàng đầu, cho nên hỏi thăm anh ta chắc không sao đâu nhỉ.

Ừm... thôi vậy, cứ thành thật nhờ cái hệ thống ăn hại của mình giúp xem sao!

"À... Lần này tôi đến đây, chủ yếu là có vài chuyện muốn hỏi thăm xem anh có biết không." An Lâm có hơi ngại ngùng mở miệng nói.

Lỡ đâu tư chất của hắn không tốt cho lắm, muốn hiểu được lĩnh vực phải tốn tới tận mấy chục năm, vậy hắn khóc chết mất thôi.

Doãn Hỉ nghe vậy trừng to hai mắt, không nhịn nổi hít sâu vào một hơi: "Sao cậu lại muốn tìm hiểu về ba thứ này vậy?"

"Muốn hiểu được lĩnh vực cá nhân không phải là chuyện đơn giản, ngược lại, đây là một vách ngăn rất lớn, có rất nhiều tu sĩ Dục Linh hậu kì, mất cả đời cũng không thể ngộ ra được lĩnh vực cá nhân, cho nên anh An không cần nôn nóng quá làm gì."

"Khách khí làm gì, nói đi, rốt cuộc cậu đã gặp được chuyện khó khăn gì?" Doãn Hỉ và An Lâm đã nói chuyện với nhau vài lần, lại có chung sở thích cắn tiên đan làm tiền đề, vì vậy hắn tỏ ra khá nhiệt tình trước sự nhờ vả của An Lâm.

Thôi rồi, thôi rồi, làm sao hắn có thể mạo hiểm làm vậy được chứ...

An Lâm nghe đến câu này, sắc mặt trở nên cực kì khó coi.

"An Lâm đạo hữu, lần này cậu tới muốn ăn đan dược gì vậy?" Hai mắt Doãn Hỉ rực sáng, hắn kích động mở miệng nói.

"Mẹ tôi ơi! Thu thập chúng? Cậu muốn dùng mấy thứ này làm gì vậy hả?"

Cung Đâu Suất, trong phòng luyện đan.

"Sao vậy? Không được à?" An Lâm chớp chớp mắt, không rõ tại sao Doãn Hỉ lại có phản ứng như vậy.

An Lâm ngẫm nghĩ lát, vẫn quyết định nói thử tài liệu mình cần dùng để thăng cấp lên kì Hoá Thần cho Doãn Hỉ nghe: "Không biết tiền bối Doãn Hỉ có từng nghe nói về ba thứ trái tim của Thần Linh, nước của Thần Linh và thần quả Chí Tôn chưa?"

"Tôi muốn thu thập chúng, có việc cần dùng ấy mà."

"Đúng vậy, là cấp thần đó, thần quả Chí Tôn mà cậu muốn chính là thứ thuộc đẳng cấp thần!" Doãn Hỉ mặt đầy tò mò, tiếp tục nói, "Cho nên tôi mới nói nha... mấy thứ quả thuộc thần cấp thế này, cậu cần làm gì?"

Doãn Hỉ nhìn An Lâm, ngữ khí nghiêm túc: "Vậy cậu có biết, trên cấp tiên còn có một cấp bậc khác nữa không?"

"Vậy thì không tới mức, thần quả và tiên đan nói cho cùng cũng có khác nhau. Dù gì một viên Sinh Cực Tạo Hoá đan thuộc hàng tiên đan cấp một, cần dùng rất nhiều những tài liệu thuộc cấp cao để luyện chế, giả cả đương nhiên phải mắc hơn bình thường. Thần quả thì không tới mức đó, chỉ là vô giá mà thôi..."

"Tôi lấy ví dụ về thần quả Chí Tôn đi, linh đan diệu dược bình thường không phải phân thành cấp không với cấp tiên à?"

Chần chừ một lúc, hắn mới lấy một củ nhân sâm hoàng kim trong nhẫn không gian ra, bỏ xuống đất.

"Không phải chuyện được hay không được..." Doãn Hỉ xoa xoa trán, nhìn An Lâm một cái, trịnh trọng nói, "Mà là này ba thứ này có đẳng cấp rất cao, sao cậu lại muốn tìm chúng chứ..."

Một tiếng kêu to đầy hưng phấn vang lên, củ nhân sâm lao vào ôm lấy đùi An Lâm.

Nó vừa xuất hiện, đã mở to đôi mắt sáng trưng của mình: "Cha!"

Đó là một củ nhân sâm cao chừng nửa người toàn thân là sắc vàng óng ánh, trên đỉnh đầu có một đoá hoa nhỏ.

An Lâm gật đầu: "Chuyện này thì tôi biết, cấp không và cấp tiên đều tính từ cấp chín tới cấp một, trong đó cấp một là cấp cao nhất."

Doãn Hỉ liếc nhìn An Lâm một cái: "Thần quả Chí Tôn vừa sinh ra đã có thần trí, là thần vật được trời cao chiếu cố. Nó vừa ra đời không những đã có thể hoạt động tự do, mà còn có thể nói vài câu đơn giản, như một thể sinh mệt trí tuệ cao, còn có hiệu quả cực kì thần kì. Độ quý báu của nó, khiến cho dù là Chân Thần cũng sẽ không dễ dàng bán nó đi, cậu nghĩ mình có thể tìm được một thứ như vậy à?"

"Cho nên tôi mới giật mình đấy, sao cậu muốn thu thập mấy thứ này, đây hoàn toàn là một nhiệm vụ không cách nào hoàn thành được! Cậu đừng tơ tưởng tới chuyện này nữa!"

An Lâm nghe được sửng sốt sửng sốt, chẳng biết tại sao, hắn chợt nhớ tới một món đồ kì quái đang nằm trong nhẫn không gian của mình.

An Lâm nghe vậy sửng sốt, trong lòng xuất hiện một suy đoán khó lường, khóe miệng hắn hơi run rẩy nói: "Chắc không phải là cấp thần đó chứ?"

Loại người nghèo như hắn ăn được nổi mới là lạ!

Hắn đột nhiên cảm nhận được ác ý mãnh liệt từ hệ thống, muốn ăn thần quả Chí Tôn ấy à?

"Mẹ nó!" An Lâm hết nhịn nổi văng tục: "Một viên Sinh Cực Tạo Hóa đan đã nuốt hơn mười triệu linh thạch của tôi, mua cái thần quả Chí Tôn này chắc làm tôi phá sản luôn quá!"

"Mày tránh ra! Cha mày không phải là Đạt Nhất Đạt Nhị à?" An Lâm hết hồn gỡ hai tay nhân sâm hoàng kim ra.

Nhân sâm hoàng kim lùi ra sau mấy bước, mặt mày tỏ rỏ vẻ uất ức bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Doãn Hỉ vói vóc người đầy đặn như quả bóng, "Oa" một tiếng, ôm lấy đùi Doãn Hỉ, khóc hô: "Mẹ à! Cha ăn hiếp con kìa!"

"Mợ nó! Tao đâu có phải mẹ mày!"

"Không đúng, mẹ tôi ơi! Nó là cái thứ quái quỷ gì vậy trời?"

Doãn Hỉ sợ hãi nhảy dựng lên, củ nhân sâm hoàng kim vừa biết nói vừa biết nhảy nhót này là cái thứ quỷ gì thế này.

Còn gọi cha mẹ mới chết chứ, vậy khác nào hắn và An Lâm là hai vợ chồng? Còn sinh ra một củ nhân sâm?

"Hửm... dao động thần tính này, khí tức sinh mệnh dày đặc này, còn cái vẻ ngoài giống củ nhân sâm này nữa..."

Sau một trận rối ren hoảng loạn, hai mắt Doãn Hỉ trừng thật to, như thể vừa trông thấy chuyện gì rất khó tin vậy.

Hắn ngơ ngác đứng tại chỗ một hồi, lúc sau mới hét lên thật to: "Mẹ tôi ơi! Đó không phải là Đản Thần Luân Hồi Tham à?"

Hắn làm chắc rồi!

Vua trộm mộ này...

Nhưng cũng còn may là, ít nhất con đường đi tới Hoá Thần của An Lâm, cuối cùng cũng có manh mối.

Đúng là một miêu tả hình tượng tới không thể hình tượng hơn, hắn hết biết nói gì cho phải luôn rồi.

An Lâm: "..."

Doãn Hỉ xua tay: "Tôi cũng chưa thấy bao giờ, chỉ nghe nói trái tim của Thần Linh là một dúm màu trắng, nước của Thần Linh là một dải màu trắng."

Cảnh này làm An Lâm sợ tới mức vội vàng cất cây nhân sâm vào trong nhẫn không gian.

Khuôn mặt tròn vo của Doãn Hỉ ửng đỏ: "Tôi rút lại lời mình vừa nói khi nãy, ai mà ngờ được cậu có Thần quả Chí Tôn thật chứ..."

An Lâm có hơi đắc ý, không ngờ con đường đi tới Hoá Thần này hắn đã đi được một phần ba chặng đường rồi, đúng nghĩa là đã buồn ngủ còn được tặng gối nằm.

Ngay sau đó hắn lại càng thêm tò mò với hai thứ còn lại: "Vậy tiền bối Doãn Hỉ, giờ anh có thể nói cho tôi biết, trái tim của Thần Linh và nước của Thần Linh là gì hay chưa?"

Doãn Hỉ nhìn chằm chằm An Lâm, chậm rãi nói: "Trái tim của Thần Linh là một thế ý niệm cấp thần dạng truyền thừa, nó không thể cướp được hoặc giành được, nó chỉ có thể nhận được khi tự nguyện dung hợp nhận chủ. Nó có thể sẽ xuất hiện ở những khu mộ của các sinh linh có thần hồn cực kì mạnh mẽ nhưng tỷ lệ rất nhỏ."

"Nước của Thần Linh thì là một thể năng lượng truyền thừa thuộc cấp thần, thường thì ở khu mộ xuất hiện trái tim của Thần Linh, cũng sẽ có nước của Thần Linh tồn tại."

An Lâm nghe vậy cũng thở phào một hơi: "Nghe chừng không khó lắm, có thể tìm thấy cả hai thứ này ở cùng một nơi, vậy mọi chuyện đơn giản hơn nhiều rồi."

Doãn Hỉ đảo mắt trắng dã: "Đơn giản? Sợ là cậu đang nói đùa với tôi rồi nhỉ, ngôi mộ muốn xuất hiện trái tim của Thần Linh và nước của Thần Linh, thì chủ nhân của nó phải là đại năng có cảnh giới từ Phản Hư trở lên, không những thế Thần Hồn của người nọ cũng phải cực kì mạnh, rồi hoàn cảnh khu mộ đó phải có các loại khí mạch khác nữa, nói vậy đồng nghĩa với việc dù cậu đào được mười ngôi mộ, cũng chưa chưa chắc tìm được những tài liệu đó."

"Không sao cả, tôi tìm từ từ là dược." An Lâm không thất vọng là mấy, thậm chí còn hỏi tiếp, "Câu hỏi cuối cùng, trái tim của Thần Linh và mắt của Thần Linh trông như thế nào vậy, anh có biết không?"

"Đâu phải chỉ là may mắn thôi, rõ ràng là cực kì may mắn luôn! Đó là báu vật chỉ có thể vô tình gặp không thể tìm được đó!" Doãn Hỉ đã kích động đến mức toàn thân run rẩy, hắn nhìn chằm chằm củ nhân sâm hoàng kim đang ôm đùi mình, miệng chảy xuống chất lỏng trong suốt.

Cũng có thể hoạt động tự do, cũng có thể nói vài câu đơn giản như sinh linh có trí tuệ cao cấp, ai mà ngờ được nó là thần quả Chí Tôn thật chứ!

Vừa rồi lúc hắn nghe Doãn Hỉ miêu tả về thần quả Chí Tôn, đã thấy củ nhân sâm này của mình khá giống với thần quả Chí Tôn.

An Lâm chớp chớp mắt, mặt lộ rỏ vẻ vui mừng, cười to nói: "Ha ha! Là thần quả Chí Tôn thật à, vậy tôi quá may mắn rồi còn đâu."

"Tiên vật cấp một gì chứ?" Doãn Hỉ kích động nói ngay, "Đó là Đản Thần đã lột xác hoàn toàn trở thành là thần quả Chí Tôn đó!"

An Lâm cố ổn định lại tâm trạng của mình, nhưng quay sang thấy vẻ mặt khoa trương của Doãn Hỉ, thì có hơi hoang mang hỏi: "Anh cũng biết tiên vật cấp một Luân Hồi Tham à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận