Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1881: Hiền lành chút đi

Hai thân ảnh đột nhiên xuất hiện, đúng lúc xuất hiện ở giữa hai phe cường giả.

Một người con trai trong bộ y phục trắng bay bay, phong thái tuấn tú.

Một người con gái trong màu áo xanh nhẹ nhàng thư thái, nhan sắc mỹ miều.

Hai người đều là kiểu người có hình tượng đẹp, vừa mới xuất hiện thôi đã thu hút vô số ánh nhìn.

Bọn họ chính là An Lâm và Hứa Tiểu Lan đi qua cửa đá đến nơi này.

"Ứ? Nơi chúng ta đáp xuống hình như không được tốt cho lắm..." Hứa Tiểu Lan giương đôi mắt sáng nhìn cường giả đang đứng đối mặt nhau cùng với các đại quân chạy trốn và truy sát, mặt mày nhăn lại nói.

"Trời! Tinh tinh ở đây thật dũng mãnh, chúng đều phát triển thành một chủng tộc trâu bò như này sao?" An Lâm đưa mắt nhìn đám người phía sau cứ "oo, aa" tay cầm vũ khí linh quang tấn công Băng Sương Long, cảm thấy thế giới này thật là kỳ ảo.

"Hai con người đột nhiên xuất hiện?" Tiên Mạch Ưng từ trên trời cao lộ diện, nheo nheo đôi mắt.

"Ai xấu xí?" Hứa Tiểu Lan với ánh mắt hiện ra sự ớn lạnh.

Không biết từ lúc nào, An Lâm đã xông đến ngay trước mặt Hoang Cổ Thần Viên, đấm ra một quyền!

Hai người bọn họ vốn dĩ với tư tưởng không tranh với đời rồi, khuôn mặt tự nhiên trầm ngâm.

Bụp!

An Lâm: "???"

Phang!!

"Đến cứu viện cho Côn Cổ sao?" Hắc Uyên Ma Chu lạnh lùng cười.

Hoang Cổ Thần Viên vừa phản ứng lại, thì phát hiện cú đấm đã nện ngay xuống mặt hắn.

Hứa Tiểu Lan: "!!!"

Hoang Cổ Thần Viên nhìn An Lâm và Hứa Tiểu Lan với vẻ mặt khinh bỉ và ghét bỏ, cầm cái gậy trong tay nói: "Hai tên xấu xí, một kẻ Hợp Đạo trung kỳ, một kẻ Phản Hư hậu kỳ, đều là rác rưởi mà thôi, ta chỉ cần ra tay một phát là có thể xóa sổ các ngươi."

Hoang Cổ Thần Viên không chút sợ hãi, haha cười lớn: "Ta nói các ngươi đó! Sao nào? Đã xấu xí, thực lực yếu kém lại không cho người khác nói hả? Hai kẻ rác rưởi các ngươi, lại còn muốn chi viện cho tộc Băng Sương Long, ông đây chỉ cần một gậy là có thể..."

Tiếp theo, bóng dáng trong trang phục màu xanh kia đang đứng trước Hoang Cổ Thần Viên, kiếm Long Tước vang lên, chém thần thể không đầu của Hoang Cổ Thần Viên thành hai phần, ngọn lửa thiêng đang bùng cháy trong thanh kiếm đang lan ra, thiêu đốt toàn bộ cơ thể kia một cách triệt để, để rồi cuối cùng hóa thành không khí...

"Nói ai là rác rưởi?" An Lâm lạnh giọng nói.

Trời đất đột nhiên vang vọng âm thanh bi ai.

Tốc độ đúng là quá nhanh, quá nhanh rồi!!

Nắm đấm vừa tung ra mang theo một sức mạnh khủng khiếp vượt qua tất cả, dễ dàng xé toạc cơ thể của Hoang Cổ Thần Viên, đập đầu của đối phương tan nát như bổ quả dưa hấu.

Cơn gió lạnh lẽo thổi qua.

"Ta đã khuyên ngươi hiền lành chút đi ngươi lại không nghe, đây chính là kết cục của ngươi đó." An Lâm từ tốn nói.

Những Băng Sương Long đang chạy trốn đằng sau cũng ngây ra một lúc, biểu hiện trên gương mặt khó mà tin nổi nhìn theo hướng An Lâm và Hứa Tiểu Lan.

Tất cả đều đang xảy ra ở Điện Quang Hỏa Thạch.

Một nhân vật như vậy mà lại bị giết chỉ trong tích tắc?

Hợp Đạo ngã xuống, thiên địa cùng khóc!!

"Người con gái y phục xanh Hợp đạo trung kỳ đó cũng có sức mạnh vượt xa trí tưởng tượng của ta..." Ba cái đầu của Hắc Uyên Ma Chu cũng hiện lên sắc thái kinh sợ: "Loài người không thể mạnh như vậy được, chắc chắn bọn chúng giả mạo rồi, có lẽ là một Thiên Vương của Linh tộc nào đó cải trang chăng!"

"Một người phàm Phản Hư hậu kỳ lại có thể giết Thần Viên ư?" Giọng nói của Tiên Mạch Ưng có chút run rẩy.

Đây là đại năng siêu cấp Hợp Đạo ngã xuống nhanh nhất mà Côn Cổ nhìn thấy, tất cả mọi thứ bày ra trước mắt hoàn toàn vượt quá giới hạn tưởng tượng của hắn.

Đợi đến khi tất cả đại năng nhận ra thì đến thi thể của Hoang Cổ Thần Viên cũng chẳng còn...

Hoang Cổ Thân Viên chết rồi ư?

Còn bị giết chỉ trong nháy mắt?!

Hoang Cổ Thần Viên không phải là con mèo con chó gì đâu mà hắn chính là đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo đó nha! Hơn nữa là đại năng siêu cấp Hợp Đạo đỉnh phong, là kẻ mạnh nhất trong các vị thần chí cao vô thượng!

Hứa Tiểu Lan vẫn giữ nét mặt băng sương lạnh lùng: "Cho ngươi thêm một cơ hội sắp xếp chữ nghĩa, ngươi còn không tôn trọng, ta chỉ là thay trời hành đạo, làm sạch ngươi thôi."

Bất luận là Côn Cổ hay là Mặc Uyên Ma Chu, Tiên Mạch Ưng đều ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt, đại não trở nên trống rỗng trong chốc lát.

Chết chóc.

Yên tĩnh.

Hắc Uyên Ma Chu phun ra một tấm gương đen đặc, bùng lên ánh sáng trắng chói mắt.

"Vô Tướng Thần Kính, hãy phản chiếu bộ mặt thật của bọn chúng!"

Tấm gương kia làm An Lâm chói mặt, hắn nheo mày lại như là có gì đó không vừa lòng: "Đừng một lời không hợp mà để ta nhìn thấy dung mạo anh tuấn của mình."

Hắn đấm một quyền trong không trung, chỉ dùng sức mạnh cơ bản nhất của cơ thể.

Bùm!

Sức mạnh cực đại bắn phá vào thần kính làm cho nó rơi xuống, vỡ vụn.

"Không!!" Hắc Uyên Ma Chu đứng ngay phía sau gương thần cũng bị dư âm của sức mạnh vừa rồi đánh trúng, hét lên một tiếng kêu đầy thảm thương, bay lùi lại phía sau.

"Gương thần của ta... Tiểu Hắc của ta... Ngươi dám giết hại Tiểu Hắc của ta..."

Gương mặt của Hắc Uyên Ma Chu lộ rõ sự điên cuồng và căm phẫn, trước khi bị An Lâm đánh vỡ thì Vô Tướng Thần Kính rất quan trọng đối với man thú này.

Hắc Uyên Ma Chu muốn bỏ chạy, nhưng lại phát hiện ra cơ thể đã bị đông cứng lại, căn bản là không chạy thoát được.

"Không... Không..."

Hắc Uyên Ma Chu toàn thân run rẩy, hắn nhìn thấy nỗi kinh hoàng từ đốm đen trước mắt, nó đại diện cho một kết cục, một kết cục còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Thậm chí đến sắc thái cũng hoàn toàn không có.

Ngay thời khắc này, trời đất chìm trong một khoảng không yên tĩnh tuyệt đối.

Tĩnh mịch không chút âm thanh.

Sức mạnh hắc ám này quá lớn, Cổn Cổ căn bản không thể nào có thể ngăn chặn mọi việc phát sinh.

"Đây là bí ẩn cháy bỏng trong sinh mệnh của ta, đại địa hắc ám, nuốt chửng và trói buộc vạn vật sinh linh, cho dù là thần linh Sáng Thế cũng phải tạm thời mắc kẹt lại mà run rẩy trước sức mạnh hắc ám của ta!!" Hắc Uyên Ma Chu tàn nhẫn cười phá lên, ánh mắt hướng về phía An Lâm.

Sau đó, khi hắn nhìn thấy bộ dạng của An Lâm thì liền bị dọa một phen hồn bay phách lạc.

An Lâm lại đi về phía hắn như không có chuyện gì xảy ra, dường như chẳng chịu chút ảnh hưởng nào, bước đi vô cùng bình thản, thậm chí còn có thể một phát đi ngàn dặm.

"Không thể nào! Cho dù là Thiên Vương Linh tộc cũng không thể nào không chịu ảnh hưởng gì được..." Dường như Hắc Uyên Ma Chu nhìn thấy được điều gì đó khó mà tin nổi, lắc đầu liên tục.

"Run rẩy dưới sức mạnh hắc ám của ngươi?"

Một bóng dáng trong tà áo trắng, bất tri bất giác đã đến ngay trước mắt của Hắc Uyên Ma Chu, phẩy tay một cái.

"Ngươi hiểu bóng tối là gì không?"

Một vệt màu đen xuất hiện từ ngón tay trỏ của An Lâm.

"Không!" Hắn nhìn thấy thủ hạ dưới trướng, chiến hữu từng người một rơi vào bóng đem sâu thẳm, hai mắt long lên sòng sọc, kêu lên thảm thiết đầy bi thương và tuyệt vọng.

Côn Cổ đúng là có sức mạnh cao thâm, có thể chống lại được sự nuốt chửng của bóng tối, nhưng hắn cũng cảm nhận được áp lực đó đè lên khắp mọi nơi, dường như trong nháy mắt có thể nuốt chửng được sức mạnh của hắn.

Đúng vậy, đây đúng là sự nuốt chửng không cần phân biệt địch-ta, nuốt chửng tất cả!

Mặt đất một màu ảm đạm, tất cả mọi thứ đất bao gồm cả băng tuyết, đá nham, những ngọn núi nhấp nhô... đều bị nuốt chửng trong màu của đêm tối, mười mấy vạn Băng Sương Long đang bay trên bầu trời cũng chịu một lực hút cực mạnh đẩy chúng xuống trong vòng xoáy tối tăm kia. Ngay cả những con tinh tinh, nhện mãnh thú trên mặt đất cũng không thể thoát khỏi sự xâm chiến kinh hoàng này, gào thét trong không gian u ám.

"Các người phải bị nhốt trong bóng tối mãi mãi! Ha...ha...ha..."

"Thiên Vương của Linh tộc đã ra mặt thì Cực Đạo Thú Vương của Hoang Cổ tộc chúng ta không thể nhắm mắt làm ngơ, giữ chân các ngươi... chỉ cần lôi kéo được các người ở lại đây thì khi Cực Đạo Thú Vương đại nhân đến chính là lúc chết của các ngươi!" Mặt của Hắc Uyên Ma Chu hiện rõ sự hung ác, các chân nhện ở thân dưới nện lên mặt đất một cách nặng nề, bóng tối từ các chân nhện lan rộng khắp mặt đất, trong phút chốc đã lan nhanh đến vài ngàn dặm quanh đó.

Cũng là sức mạnh bóng tối, nhưng loại bóng tối của nó hiện lên như một món đồ chơi, sau khi gặp bóng tối thực sự liền bị áp chế đến nỗi năng lượng đều không thể phát tán ra.

Bóng tối kia đột nhiên mở rộng, quấn lấy thân hình của Hắc Uyên Ma Chu.

Sau đó co lại, biến thành một đốm đen, từ đó biến mất trong hư vô.

Ánh sáng của trời đất một lần nữa xuất hiện, bóng tối bao trùm mặt đất không còn, trả lại một vùng đất bằng phẳng, mượt mà.

Hắc Uyên Ma Chu biến mất rồi, đến một mảnh vụn cũng không sót lại.

Hứa Tiểu Lan xoa xoa chiếc cằm trơn bóng, mở đôi mắt to: "Đây chính là bóng tối nuốt bóng tối sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận