Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 609: Cuộc vật lộn không ngừng

"Bởi vì cậu mới là chiến thần?"

Hình Thiên, người vốn được gọi là chiến thần viễn cổ của Thiên Đình có chút sững sờ, sau đó thì thào mở miệng nói.

"Đúng vậy!" An Lâm nghiêm trang trả lời, trong lòng lại nói thêm một câu, tôi là người đàn ông có được hệ thống Chiến Thần.

"Ha ha ha ha... "Hình Thiên đột nhiên cười to, ý chí chiến đấu mãnh liệt vô tận một lần nữa bạo phát ra ngoài, "Chỉ có bất bại, mới có thể xưng là chiến thần, nhưng bây giờ, cậu sẽ thua ở trong tay tôi!"

Hai tay của hắn kết xuất một cái cổ ấn, trên mặt đất đột nhiên phun trào ra một vực sâu hắc ám, hình thành một vòng xoáy.

"Vực Thẳm Trọng Lực!"

Ầm ầm! Lực hút cực kì khủng bố truyền đến từ trên mặt đất hắc ám.

Tại thời khắc này, An Lâm cảm giác được toàn bộ thân thể của hắn dường như bị hút vào bên trong hắc ám, cơ bắp xương cốt phải chịu một sức mạnh cực kỳ đáng sợ, kẽo kẹt lay động.

Ầm! An Lâm bị Huyết Phủ đánh bay, Hình Thiên cũng bị An Lâm đấm cho lui về phía sau mấy bước, trên gương mặt trắng nõn xuất hiện dấu tay, máu tươi chảy ra nơi khóe miệng.

An Lâm cũng biến thành mãnh nam ngoan độc không nhiều lời, vung lên nắm đấm có hào quang màu vàng quấn quanh, bất ngờ đấm vào khuôn mặt thanh tú của Hình Thiên.

An Lâm không trốn không né, thật ra dưới trọng lực đáng sợ của vực sâu, hắn cũng không trốn thoát khỏi công kích của Hình Thiên.

Khóe miệng Hình Thiên có chút co lại, không nói hai lời lại xông tới, Huyết Phủ gầm thét giận dữ bổ xuống.

Đầu ngón tay An Lâm dẫn sét, một luồng lôi quang Kim Hư mang lực lượng hủy diệt hư không, ầm vang nhằm về phía đầu của Hình Thiên.

An Lâm có phần câm nín nhìn hắn: "Tôi đánh thì làm sao, cậu quản được chắc!"

Trong vực sâu truyền đến lực hút vô cùng kinh khủng, nhưng An Lâm vẫn không ngã xuống, hắn còn đứng nguyên.

Ầm ầm! An Lâm lại bị Huyết Phủ đánh bay, thân thể giống như đạn pháo đâm vào trên vách tường của tháp Tiên Linh, làm cho trận pháp rung động mãnh liệt. Hình Thiên cũng bị đánh đến đầu óc choáng váng, cùng ngã xuống đất.

Với tốc độ ánh sáng, Huyết Phủ của Hình Thiên xuyên thấu hư không, bổ vào phía trên kim lôi, chém nát nó trong nháy mắt, đồng thời bước chân cũng không ngừng, vọt tới trước mặt An Lâm, chém xuống!

Một tay Hình Thiên nắm chặt, lại một lần nữa ngưng tụ một cái Huyết Phủ ẩn chứa lực lượng giết chóc tối cao, bay tới chỗ An Lâm.

An Lâm lại đứng lên, thở hồng hộc, nhưng hai mắt lại sáng vô cùng, ý chí chiến đấu vẫn tăng vọt như cũ.

Thật ra sau khi trải qua hai lần giao thủ kinh thiên động địa, hai người đã sớm không còn dư lực lượng, nên không thi triển ra thuật pháp gì ghê gớm.

Huyết Phủ chém xuống ngực của An Lâm, An Lâm không đỡ, mà ỷ vào da dày, Kim Liên lấp lóe, tung một đấm vào khuôn mặt thanh tú kia của Hình Thiên.

Có lẽ Hình Thiên còn dư lực lượng nhiều hơn một chút, nhưng da An Lâm dày lắm nha!

"Sao cậu cứ toàn đánh vào mặt tôi thế?!" Hình Thiên sờ khuôn mặt gần như muốn sưng lên, vừa sợ vừa giận nói.

"Mẹ kiếp!" Hình Thiên khó có khi nói tục, vung cái tay cầm Huyết Phủ lại lao về phía An Lâm.

Dáng người cao lớn mạnh mẽ kia, cứ ngã xuống lại đứng lên, ý chí chiến đấu vĩnh viễn không khuất phục... Lúc trước ông còn cảm thấy An Lâm mơ tưởng xa vời, không thực tế, bây giờ nhớ lại chỉ cảm thấy xấu hổ.

Ngay cả loại cá ướp muối như Đường Tây Môn, cũng thấy nhiệt huyết sôi trào.

Cô bị áp chế lực lượng, không có cách nào để phá vỡ lá chắn phòng hộ của tháp Tiên Linh, chỉ có thể bị nhốt ở bên trong.

An Lâm tựa như con gián đánh mãi không chết, dù cho có gặp công kích mãnh liệt cỡ nào, thì vẫn có thể đứng lên lần nữa.

Hả? Có người nhớ mình?

Cứ như vậy, hai người lại bắt đầu cuộc giao chiến gần như là vật lộn, khung cảnh chiến đấu vô cùng thảm liệt.

Để tiết kiệm lực lượng, Hình Thiên đã thu cả lĩnh vực Vực Thẳm và Huyết Phủ vào, tay không tấc sắt trực tiếp đánh vào mặt An Lâm!

Cuộc chiến của An Lâm và Hình Thiên, đã tiến vào giai đoạn vật lộn gay cấn.

Hắn có chút hoang mang suy nghĩ một chút, sau đó lại ném ra sau đầu, tiếp tục hưng phấn mà mong đợi xem cuộc chiến đấu ở tầng chín mươi tám.

Bên ngoài tháp Tiên Linh, mấy ngàn sinh viên phải nói là nhiệt huyết dâng trào, biểu cảm chuyên chú. Thậm chí có người không tự giác nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ và nồng nhiệt theo dõi bóng dáng vĩnh viễn không ngã xuống trên màn hình.

Tô Thiển Vân thở dài một hơi, tiếp tục ngẩn người.

Trong lòng còn thầm oán trách.

"Hắt xì!" Bạch Chung đột nhiên hắt xì hơi một cái.

Bạch Chung cũng xem rất chăm chú, có thể nói trận chiến đấu của An Lâm đã khiến lòng ông xúc động.

Cô nhìn bốn phía trống rỗng, nhưng không có biện pháp gì.

Cô chu cái miệng nhỏ, có chút hoang mang tự lẩm bẩm: "A Liệt? Kế tiếp tôi ra ngoài bằng cách nào đây? Sao lại không thấy ông đâu? Tôi nên làm gì bây giờ?"

Ngay tại lúc sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào cuộc chiến của hai chiến thần, bên trong tầng tám mươi bốn, Tô Thiển Vân đã sớm thông qua cuộc thi, mờ mịt ngây người đứng nguyên tại chỗ.

Về phần thù cái gì oán cái gì.

Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú kia của Hình Thiên, bây giờ sưng đỏ như biến thành đầu heo, mọi người đều có chút hiểu ra.

Bép bép bép... Bốp bốp bốp... Cộc cộc cộc... Phụt phụt phụt...

Một màn giao chiến kịch liệt, An Lâm tung một đấm vào mắt Hình Thiên, còn Hình Thiên tung một đấm vào mặt An Lâm.

Đầu óc cả hai người đều trở nên choáng váng, lui về phía sau mấy bước.

Hình Thiên cảm thấy hình như con mắt mình đã đen một chút, chỉ vào An Lâm giận dữ nói: "Không phải là đánh vào mặt sao, sao cậu lại đấm vào mắt?!"

Đầu An Lâm có chút choáng váng lung lay, hơi xấu hổ nói: "Đánh phải con mắt sao? Rất xin lỗi, không chú ý..."

Dứt lời, hắn lại nắm chặt nắm đấm, bày ra tư thế ra quyền: "Đến đây!"

Nữa sao? Nghe được câu này, Hình Thiên bỗng nhiên có chút hoảng sợ.

Các sinh viên bên ngoài tháp Tiên Linh nhìn thấy hình ảnh màn hình gợn nước rồi biến đen.

Lực lượng vô tận của vực sâu hắc ám, lần nữa tràn ngập toàn bộ không gian.

Ầm ầm!

Trường mâu màu đen đâm trúng ngực An Lâm, bạo phát ra tiếng kêu cực kì bén nhọn, như muốn xuyên qua toàn bộ trái tim hắn. Mà nắm đấm vàng của An Lâm, cũng đánh vào khuôn mặt sưng đỏ của Hình Thiên.

Ui...

Nắm đấm của An Lâm có hào quang kim sắc bao phủ, vẫn là một đấm đánh vào mặt Hình Thiên.

Khóe miệng Hình Thiên giật một cái: "Lại gạt tôi? Cậu có chấp niệm đối với 'chiến thần' lớn như vậy sao?"

An Lâm bất đắc dĩ nói: "Tôi không lừa cậu đâu!"

Đầu năm nay, nói thật hết lần này tới lần khác mà không ai tin.

"Cũng tốt, hiện tại hai người chúng ta, hãy phân ra thắng bại cuối cùng đi!" Hình Thiên không nhiều lời, lực lượng toàn thân bắt đầu thay đổi.

Hắn biết, đã không thể kéo dài nữa, cơ thể An Lâm rất mạnh mẽ, nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn nhất định phải dùng một chiêu mạnh nhất sắc nhọn nhất, nhanh chóng giải quyết trận chiến đấu này!

Huyết khí màu đỏ bao phủ hai tay của hắn, một thanh trường mâu đen nhánh bắt đầu xuất hiện trong tay hắn.

Hình Thiên hội tụ tất cả lực lượng, trường mâu vừa xuất hiện, khí tức vực sâu không ngừng điên cuồng khuếch tán, khiến không gian tựa như vùng đất cực hàn.

Trong lòng An Lâm run lên, dấu hiệu tử vong cực kỳ nồng nặc quét qua toàn thân.

"Thâm Uyên Thiểm Mâu!" Hình Thiên đạp mạnh bước chân, thân thể nhanh như sét đánh, trường mâu Thâm Uyên trong tay tựa như một luồng ánh chớp màu đen, trong nháy mắt đã đâm trúng ngực An Lâm.

An Lâm nghe vậy thì tràn đầy một bụng buồn bực, ngẩng đầu nghiêm nghị nói: "Tôi đây là thân thể của Chiến Thần!"

Hắn hỏi câu này, cũng là nỗi nghi vấn trong lòng tất cả mọi người.

Hình Thiên chỉ vào An Lâm, lạnh giọng hỏi: "Cuối cùng thì thân thể của cậu là loại thể chất gì vậy? Chẳng lẽ là thu được truyền thừa của Huyền Vũ, hay là có được Huyền Vũ, huyết mạch loại hình rùa đen?!"

Không công bằng! Vì sao nhan sắc của chính mình đều bị hủy hoại rồi, mà An Lâm vẫn không bị gì?!

Hắn lại thấy được khuôn mặt tuấn tú kia của An Lâm, rõ ràng đã bị đấm nhiều lần như vậy, nhưng không sưng...

Hắn nghiêm túc nhìn An Lâm, cảm nhận được ý chí chiến đấu vô tận trong cơ thể An Lâm, đúng là tiềm chất mà một chiến thần nên có. Chiến đấu đến tình trạng này, Hình Thiên cũng không thể không thừa nhận, thật sự An Lâm chính là kình địch của hắn!

Đợi đến lúc màn hình bật lại, hiện ra là cảnh hai người đều ngã xuống mặt đất.

Người nào thắng?

Mấy ngàn sinh viên đều trừng lớn hai mắt, khẩn trương đến nỗi quên cả hô hấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận