Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2029: Chúng tôi đều là tiểu đệ của ngài

An Lâm khoác trên mình bộ áo trắng như tuyết, tự mình ngăn chặn mấy trăm vạn đại quân, phát ra khí thế kết nối với khoảng không kia, khiến cho thần linh đã đem đến cơn ác mộng cho chúng tiên cũng đè ép.

Một màn này sao mà khí phách vô song, sao mà ngạo nghễ.

Trong khoảnh khắc, trên trăm vị thượng tiên Phản Hư đều không rời mắt.

"An Lâm... Thiên Thần Đại Địa đang ở phụ cận, ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi có thể muốn làm gì thì làm sao?" Thần linh toàn thân màu bạch kim cắn răng nói.

An Lâm nhún vai: "Thiên Thần Nhiệt Độ, ngươi không cần lấy Thiên Thần Đại Địa ra để uy hiếp ta, nó sẽ không vì chuyện này mà khai chiến với ta..."

Đúng, thần linh bạch kim trước mắt, chính là Thiên Thần Nhiệt Độ đã giao thủ cùng An Lâm trước kia. Trước kia hắn bị An Lâm ngược đãi đến mức chết đi sống lại, nếu không phải là Thiên Thần Đại Địa ra tay, căn bản là hắn trốn không thoát.

Thân hình Thiên Thần Nhiệt Độ run rẩy dữ dội, rồi lại không dám phát tác, hắn là thật sự không dám ra tay với An Lâm...

Chúng tiên thấy vẻ mặt của vị thần linh kia, cho dù có ngốc cũng biết vị thần linh kia đang kiêng kỵ, ở sợ hãi An Lâm, căn bản là không dám chủ động ra tay với An Lâm.

Vương Thần Tiên Vương nghĩ tới lúc trước bản thân muốn phân cao thấp với An Lâm, giờ phút này đã cảm thấy xấu hổ không dứt. Bây giờ An Lâm đối phó với hắn, sợ rằng chỉ dễ dàng như bóp chết một con kiến mà thôi. Từ trong ánh mắt của vị thần linh kia, hoàn toàn có thể suy đoán ra.

"Dĩ nhiên, chúng tôi đều là người của Tứ Cửu tiên cung!"

Thi Trân là người rung động nhất, mặt cô như bị đánh sưng lên, hồi tưởng lại đủ loại khinh thị và phán đoán lúc trước của mình về An Lâm, hôm nay chỉ cảm thấy vừa thẹn, vừa khó mà tin được.

Chúng tiên vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đều nhanh chóng gật đầu phụ họa.

"Hắn... Hắn thật sự là An Lâm tôi biết kia sao? " Tà váy trắng của Nhan Thư Cầm bay múa, đôi mắt đẹp long lanh, ảnh ngược ra bóng lưng của chàng trai, thì thào cất giọng nói.

Dương Linh Thiến liếc mắt nhìn vị tiên nhân kia một cái, cười lạnh nói: "Mới nãy không phải là anh vẫn còn nói đám người Vương Thần mạnh hơn lợi hại hơn An Lâm ư, còn muốn giựt giây bọn họ đoạt quyền!"

Bọn họ dần dần lấy lại tinh thần, đột nhiên cảm thấy khiếp sợ không thôi về thực lực của An Lâm.

"An Lâm Tiên Vương, chúng tôi đều là tiểu đệ của ngài!!!"

"Rốt cuộc An Lâm có thực lực thế nào... không phải là trước kia thực lực của hắn không khác Phong Vô Nhai là mấy ư, lúc này mới qua bao lâu, làm sao mà hắn lại trở nên cường đại như thế?"

Vốn tưởng rằng An Lâm muốn lấy ra cái núi dựa gì đó để ngăn chặn đối phương, song bọn họ không nghĩ tới là, thần linh cao cao tại thượng kia lại muốn lấy ra một cái tồn tại khác để ngăn chặn An Lâm, rốt cuộc thì cái tên An Lâm này đáng sợ đến mức nào?!

"Đúng rồi, mọi người đều là người của Tứ Cửu tiên cung đúng không?" An Lâm đột nhiên quay đầu tò mò hỏi.

Tất cả các thượng tiên còn lại cũng đều lao nhao tỏ thái độ.

Nhưng đây chính là sự thật, bất kể chúng tiên có cảm thấy ly kỳ như thế nào, hết thảy phát sinh ở trước mắt, cũng đã nói rõ cái chàng trai áo trắng kia rất cường đại, vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ.

"Tôi vẫn luôn là bát các lão của Tứ Cửu tiên tông, điểm này sẽ vĩnh viễn không thay đổi." Hà Bá đột nhiên tỏ thái độ.

"Ở trong lòng của tôi, chỉ có An Lâm ngài là Tiên Vương, tôi vĩnh viễn theo sau ngài!" Ánh mắt Âu Dương Thai lại càng thành khẩn, vỗ ngực nói.

Hai chân Âu Dương Thai mềm nhũn, khuôn mặt lập tức như màu đất, tức giận vỗ tát vào mặt mình mấy cái, tựa như chết mẹ chết cha bi thương nói: "Kia đều là tôi mất trí nói lung tung, trong lòng tôi chỉ có một mình An Lâm ngài là cao nhất, ngài phải tin tôi đấy!"

"Nghe kỹ, đám người phía sau ta kia, nếu như không có dị nghị, thì ta sẽ đem bọn hắn đi." An Lâm nhìn thần linh trên bầu trời, chỉ về phía hơn trăm vị tiên nhân ở phía sau, mở miệng nói.

An Lâm rất hài lòng về phản ứng của những người này.

Giờ phút này, bọn họ thấy chàng trai áo trắng đạp trên cục gạch đen kỳ quái phi hành, đều cảm thấy cái cục gạch đen xấu xí kia vừa lộ ra vẻ thần bí vừa khiêm tốn có nội hàm, về phần bóng dáng áo trắng trên cục gạch đen, lại càng chói mắt mức khiến cho bọn họ không thể rời mắt.

"An Lâm Tiên Vương vẫn là người tôi sùng bái nhất." Vương Thần chân thành nói.

"Dương Linh Thiến, vận khí của cô thật tốt, lại có thể nhìn ra được, trong tất cả tu sĩ của đại lục Thần Nguyên, An Lâm đối xử tốt nhất với cô, cô cần phải cố gắng lên nha." Nhan Thư Cầm cười khanh khách nói.

"Thiếp thân đã sớm là người của An Lâm Tiên Vương, Tiên Vương đại nhân để cho thiếp thân làm cái gì, thiếp thân sẽ làm cái đó." Diễm Cơ lưu chuyển sóng mắt, bàn tay trắng nõn khẽ vuốt xương quai xanh trắng nõn như ngọc, cười nói.

Cô vốn còn xem thường Dương Linh Thiến dựa vào An Lâm để đạt chức đạt quyền, nhưng hôm nay, cô mới chợt hiểu ra, rằng thì ra là có thể dựa vào An Lâm là chuyện vinh quang và làm cho người ta hâm mộ đến mức nào, người khác muốn xích gần quan hệ với An Lâm hơn còn không làm được đâu, không nhìn thấy mấy vị Tiên Vương kia đều nịnh nọt đến mức nào ư?

Thi Trân có phần hâm mộ lại có chút ít ghen tỵ với nhìn Dương Linh Thiến liếc mắt một cái.

Dương Linh Thiến ở bên cạnh nghe vậy thì khuôn mặt đỏ lên, hai tay thon dài trắng nõn xoắn ống tay áo, vô thức cúi đầu xuống, cứ như thể thiếu nữ thẹn thùng, cực kỳ lay động lòng người.

Những cường giả đến từ đại lục Thần Nguyên này, sợ An Lâm không dẫn bọn họ theo, đều tỏ vẻ trung thành. Lúc trước không tin An Lâm, thậm chí khinh thường An Lâm, bây giờ lại như là người trung thành nhất, điên cuồng tỏ thái độ.

An Lâm bay thẳng một đường, Thiên Thần Nhiệt Độ chỉ có thể nhìn chằm chằm An Lâm, cũng không dám ra tay.

Về phần các Thiên Nhân tộc, có một bộ phận đã chìm vào đáy biển, có một bộ phận thì nổi lên cũng giả vờ bất tỉnh, căn bản là không dám ra tay với An Lâm, hôm nay An Lâm đã là tồn tại khiến cho Thiên Nhân tộc nghe tên thôi cũng đã sợ mất mật rồi.

"Mới cách hơn một trăm năm, An Lâm Tiên Vương trở nên càng thêm có sức hút rồi... " Diễm Cơ nhìn chàng trai cưỡi gạch phi hành cách đó không xa, lên tiếng cảm thán.

Quả nhiên, vẫn là cái phong cách ấy của đại lục Thần Nguyên mà hắn quen thuộc, các tu sĩ nhìn thấy cường giả càng cường đại bọn hắn, lập tức điên cuồng nịnh nọt, cái phong cách này không hề thay đổi một chút nào hết...

Sắc mặt chúng thượng tiên mừng rỡ, hô to Tiên Vương vạn tuế, vội vàng đi theo phía sau An Lâm.

"Mọi người đi theo tôi." An Lâm quay đầu nói với đám người Dương Linh Thiến, ngay sau đó dưới chân xuất hiện một cục gạch đen khủng lồ, vững vàng đứng ở phía trên, bay về phía xa.

Sắc mặt Thiên Thần Nhiệt Độ âm trầm đến mức đáng sợ, cũng không dám nhiều lời một chữ.

Nếu như không phải là vòng tay An Lâm đưa cho Dương Linh Thiến có tách dụng kết nối, chỉ sợ bọn họ đã sớm táng thân ở trong biển Bạch Quỳnh rồi, bọn họ có thể sống sót được, thật ra thì cũng liên quan rất lớn tới Dương Linh Thiến.

"Chị Linh Thiến, chuyện lúc trước em không tốt, thật sự xin lỗi... " Thi Trân bay về phía Dương Linh Thiến, trên mặt tràn đầy áy náy cất giọng nói, cô muốn cải thiện quan hệ với Dương Linh Thiến.

Song, Dương Linh Thiến lại chỉ cười nhạt, cũng không nói thêm gì, hiển nhiên là ngay cả khách sáo đều lười, điều này làm cho vẻ mặt của Thi Trân càng thêm ảm đạm và hối hận.

Giờ phút này các tiên nhân vẫn có phần hoảng hốt.

Bọn họ mang lý tưởng hào hùng vượt qua hai giới, muốn ở tân thế giới triển lộ sự sắc bén của bản thân, lại không nghĩ rằng mới đi ra ngoài không tới một canh giờ, thiếu chút nữa bị tiêu diệt cả đoàn. Cuối cùng là An Lâm Tiên Vương – người có địa vị đã giảm sút không ít trong lòng họ lại xuất hiện đầy chói mắt, cứu hết tính mạng của bọn họ, bọn họ lại hóa thân thành tiểu đệ, hấp tấp theo sát ở phía sau An Lâm, quả là vừa tức cười vừa dáng châm chọc...

Qua một thời gian ngắn, rốt cuộc các tiên nhân cũng thấy được lục địa.

Khác với một mảnh tiên cảnh như trong tưởng tượng của bọn họ, đập vào mắt là mặt đất đầy hoàng tàn, hoang vu vô tận, còn có một bộ thi thể chưa kịp dọn dẹp.

"Đây là... Chiến trường của những sinh linh cánh trắng kia ư?" Mặt Vương Thần liền biến sắc, hắn thấy được không ít thi thể của các sinh linh hắn vừa gặp kia.

Tất cả các tiên nhân cũng thấy kinh hãi.

Nơi này có các loại thi thể kỳ quái, có Tích Dịch Long hai cánh, có Nhân tộc cánh trắng, có Thiên Nhân tộc cánh trắng, có Ma tộc trên đầu có cặp sừng, phía sau có cánh dơi, rồi Thánh Vũ tộc cả thân trắng noãn, còn có những thi thể thiên kỳ bách quái ở lĩnh vực tạo hóa...

Chiến tranh đã khiến cho núi sông sụp xuống, làm cho mặt đắt rạn nứt sụp lún, đập vào mắt đều là hoang vu và cô quạnh, chỉ còn sót lại một chút nặng lượng quý giá, là tàn dư sau cuộc chiến kinh thiên động địa trước đó.

Đây là cái hình thức chiến tranh gì chứ...

Chỉ có thấy chiến trường đổ nát, đã làm cho người ta cảm nhận được một loại cảm giác vô cùng thảm thiết.

Chúng tiên đột nhiên có một dự cảm bất thường.

Bọn họ tuyệt đối không thể tham gia vào loại chiến tranh này.

Bọn họ chỉ tới Dị Giới du lịch để đề cao kiến thức, chứ bọn họ không muốn chiến đấu và xưng bá!

Đang lúc này, An Lâm vẫn luôn một mực dẫn đường phía trước đột nhiên nói: "Chúng ta đến nơi cần đến rồi."

Các tiên nhân nhìn về phía trước, thấy được một tòa thành lớn vô cùng hùng vĩ, cứ như thể cự thú Mãng Hoang ngủ đông ở trên mặt đất, hùng hồn bao la hùng vĩ, làm cho người ta sợ hãi than thở không dứt.

Trên đại môn có bảng hiệu màu vàng đồng, trên đó viết bốn chữ to tỏa ra nét mênh mông cổ xưa.

Tháng Đồng Thần thành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận