Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1056: Tức giận và xin lỗi

Trong thanh trường mâu này có chứa đạo ý của Tây Hải Tử, nếu mang nó về cẩn thận tìm hiểu thì sẽ thu hoạch được không ít lĩnh ngộ trên con đường tu luyện công kích hệ thủy.

An Lâm có thể mang nó về cẩn thận tìm hiểu, nhưng trên thực tế, người thích hợp với thanh trường mâu này nhất, có lẽ chính là Lam Tiểu Nghê – cùng thuộc một tộc Linh Ngư giống Tây Hải Tử...

Hắn suy nghĩ một lúc, mang theo trường mâu đi đến bên cạnh Lam Tiểu Nghê, đưa nó cho cô.

Hai tay Lam Tiểu Nghê đan vào nhau, đặt lên phần bụng bằng phẳng trắng trẻo, lặng lẽ nằm trong quan tài, đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn An Lâm, vẻ mặt có chút ngơ ngác, hình như còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô ngây ngốc hỏi: "Này? Trường mâu này..."

An Lâm cầm lấy những ngón tay thon nhỏ của Lam Tiểu Nghê, đưa trường mâu cho cô, mở miệng nói: "Cầm lấy, trường mâu này vốn thuộc về cô, lúc trước tôi chỉ giữ nó thay cho cô thôi, tìm hiểu lực lượng của nó đi, có tac dụng rất lớn đối với cô đó."

Lam Tiểu Nghê thấy tay mình bị nắm, khuôn mặt đỏ lên, đáp lời theo bản năng: "Ừ."

Sau đó cô mới nhận ra thanh trường mâu này đại biểu cho cái gì, đây chính là truyền thừa của Tây Hải Tử!

Nếu lựa chọn chạy trốn giống Lam Tiểu Nghê, vậy chẳng phải hắn sẽ chết ở chốn này sao?

Thậm chí An Lâm còn ỷ vào thân thể mạnh mẽ của mình lặn xuống thám thính sông Viêm, kết quả chỉ phát hiện ra một ít Hỏa chi Tinh Nguyên cực kỳ đậm đặc dưới đáy sông, ngoài ra thì không còn bảo vật nào nữa.

Hắn nhìn đường hầm không gian vẫn chưa tiêu tan hoàn toàn bên bờ đối diện của sông Viêm, khẽ mỉm cười: "Xem ra cổ mộ này không quá chào đón những kẻ từ ngoài đến, nhưng tôi lại muốn tìm hiểu xem mấy người giữ lại bao nhiêu lực lượng ở chỗ này..."

Hắn bắt đầu đi loạn khắp nơi trong thế giới quang cầu này, muốn tìm vài con cá lọt lưới, hoặc là bảo vật còn sót lại, tiếc là ngoại trừ mấy con rồng lửa thi thoảng lại trồi lên khỏi sông Viêm thì cũng chẳng còn gì khác.

Lam Tiểu Nghê nắm chặt trường mâu, trong lòng xúc động, đỏ cả hốc mắt, cuối cùng lại không kìm được mà khóc: "Hu hu hu... Lão đại An Lâm, anh... anh thật tốt!"

Ánh sáng xanh rực rỡ chiếu khắp không gian, Lam Tiểu Nghê được bao phủ trong ánh sáng, thoải mái nằm yên, híp mắt đầy hạnh phúc.

Lam Tiểu Nghê trợn to đôi mắt xinh đẹp, nhìn An Lâm đầy kinh ngạc: "Anh... Anh cho tôi bảo vật này thật à?"

"Ai, xem ra ở đây chỉ có mỗi một bảo vật là Hải Tâm Thạch kia rồi." An Lâm nhẹ giọng than thở.

Thấy mỹ nhân ngư lại bắt đầu khóc, An Lâm rất bất đắc dĩ gật đầu, đứng một bên để cô thoải mái phát tiết cảm xúc.

An Lâm nói rất đương nhiên: "Đây là phần thưởng mà lão đại ban cho tiểu đệ có biểu hiện tốt đẹp."

Cái loại ấm ức này ấy mà, hắn không nuốt nổi, nhất định phải để cho Tây Hải Tử biết vì sao hoa lại hồng như vậy!

"Ánh sáng này tuyệt vời biết bao." Lam Tiểu Nghê thở dài.

An Lâm đã chuẩn bị sẵn tâm lý sau khi rời khỏi đây sẽ phải đối đầu với pho tượng Tây Hải Tử.

An Lâm: "..."

Trong lúc rảnh rỗi, hắn liền quay lại bên cạnh quan tài, sử dụng công pháp Thanh Mộc Trường Sinh chữa trị vết thương cho Lam Tiểu Nghê, khiến vết thương của cô hồi phục nhanh hơn.

Đây cos lẽ chính là cảm giác được yêu thương?

An Lâm cười nói: "Nếu đã bình phục rồi thì chúng ta trở về đi."

"Cảm ơn lão đại An Lâm, tôi khỏe rồi á!" Lam Tiểu Nghê vung vẩy đuôi, nhảy ra khỏi quan tài, cười khanh khách.

An Lâm kéo tay nhỏ mềm mại của Lam Tiểu Nghê, gọi ra Lục Đại Thần Hỏa, Nhât Đại Thánh Hỏa, ngưng tụ ra khôi giáp hỏa diễm thật dày bám vào cơ thể hai người, giúp họ có thể xông qua màn sương độc và ngọn lửa mà không cần sợ hãi.

Vết thương của Lam Tiểu Nghê đã hoàn toàn khôi phục.

Hai người vượt qua sông Viêm, sau đó cùng đi vào đường hầm không gian do Tây Hải Tử mở ra trước kia.

Lại một giờ nữa trôi qua.

Dứt lời, hắn liền chém ra một chiêu về phía pho tượng.

An Lâm thấy pho tượng Tây Hải Tử đang đứng ngơ ngác, lập tức rút kiếm Thắng Tà ra, tức giận mắng to: "Con cá chết tiệt, hôm nay ông đây phải liều mạng với mi!"

Dao động không gian mạnh mẽ lan tỏa, bọn họ lại trở về trong căn phòng trống rỗng.

Tiên đan, Ngọc Quan và công pháp Thanh Mộc Trường Sinh của An Lâm chồng lên nhau không đơn giản là một thêm một bằng hai, tác dụng không thể coi thường, chỉ cần còn chưa tắt thở thì tốc độ khôi phục đảm bảo chuẩn cmnr!

Nhờ có bộ khôi giáp này, sương độc và lửa thiêu suýt giết chết Lam Tiểu Nghê hoàn toàn bị ngăn cách ra bên ngoài. Hai người cứ tiến về phía trước, ung dung như thể những thứ kia chưa từng xuất hiện.

Mạnh mẽ xé rách không gian, trực tiếp xuyên qua chiều dài tuyệt địa.

Lam Tiểu Nghê nhìn An Lâm đứng cạnh, trong lòng cảm thấy yên ả, giống như chỉ cần có hắn ở đây, tất cả khó khăn đều không khó nữa, tất cả hiểm nguy cũng không còn đáng sợ.

Từ khi An Lâm cam đoan sẽ bảo vệ cho cô, lúc cô đối mặt với hắn đã bớt đi mấy phần câu nệ, thêm mấy phần thân thiết.

"Đi, tôi đưa cô ra ngoài!"

Thật ra ngoại trừ việc tính tình có hơi thẳng thắn thì Lam Tiểu Nghê vẫn rất dễ sống chung.

"Dạ!" Lam Tiểu Nghê ngoan ngoãn gật đầu.

Kiếm mang đen nhánh giống như trăng khuyết xuyên qua tầng tầng không trung, mang theo năng lượng vô cùng đáng sợ lao đi.

Ầm!

Một kết giới màu xanh da trời đột ngột xuất hiện, chặn lại chiêu thức của An Lâm.

Pho tượng Tây Hải Tử đột nhiên mở miệng nói chuyện: "Chúc mừng hai vị hữu duyên thành công vượt qua cuộc thử luyện của quả cầu ánh sáng màu đen, hi vọng mấy người có thể mang theo bảo vật mình tìm được đi giúp đỡ chủng tộc của mình!"

An Lâm tức giận nhìn Tây Hải Tử, lớn tiếng nói: "Tiền bối Tây Hải Tử, phiền ông giải thích hộ tôi, tại sao lúc ở trong thế giới kia ông lại muốn giết tôi? Tính công bằng khi thử luyện trong cổ mộ bị chó ăn rồi sao?"

Pho tượng Tây Hải Tử không nói gì, bình tĩnh đứng yên tại chỗ, giống như một tác phẩm điêu khắc bình thường.

An Lâm cười lạnh một tiếng.

Sau khi mở cửa lại không thèm giải thích, đây là định giả chết đúng không?

"Lão đại An Lâm, chúng ta trở về đi, dù sao cũng lấy được báu vật rồi." Lam TIểu Nghê nhẹ giọng khuyên.

"Thật xin lỗi, tiểu hữu An Lâm, chuyện này là do tôi làm sai, nói ra chắc cậu không tin, đây chính là một phần của thử luyện... Hơn nữa cậu đã mang đi toàn bộ bảo vật rồi, nên sẽ không có quà nhận lỗi, mời cậu về cho."

Tây Hải Tử giận đến mức mấy hòn đá trên người cũng run theo, bàn tay nắm lại rồi thả lỏng, thả lỏng lại nắm chặt vào, tựa hồ muốn ra tay thêm lần nữa. Nhưng dự cảm sâu xa trong tâm trí lại ép ông ta phải bình tĩnh lại.

Hắn một tay cầm kiếm, một tay cầm gương, lộ ra vẻ mặt trào phưng.

An Lâm giang rộng hai cánh tay, cười lạnh nhìn thẳng mặt Tây Hải Tử: "Ông lại đây đóng đinh tôi thêm lần nữa hộ cái! Nghĩ là tôi sợ ông à? Chỉ là một chút lực lượng chưa tiêu tán mà thôi, để tôi xem ông còn hống hách như thế được mấy lần?"

"Còn ở lại đây không đi là muốn bị tôi đóng đinh thêm lần nữa đúng không?" Tây Hải Tử lạnh lùng mở miệng.

"Tây Hải Tử, ông đối xử với tôi như vậy, không định xin lỗi chút ư?" An Lâm vẫn không chịu đi, lại tiếp tục truy hỏi.

Tây Hải Tử không phản ứng.

An Lâm nhất định không tha: "Tây Hải Tử không có họa mi!"

Lam Tiểu Nghê: "..."

Tây Hải Tử đột nhiên quay đầu lại... nhìn An Lâm đầy căm tức: "Nếu đã lấy được bảo vật rồi thì mau cút đi cho ta!"

Dứt lời, ông ta lại trừng mắt nhìn Lam Tiểu Nghê thêm một cái, hận sắt không thành thép.

Lam Tiểu Nghê run lên, bị cái lườm đó dọa sợ, lặng lẽ dịch lại núp phía sau An Lâm.

Tây Hải Tử: "..."

An Lâm trông thấy khuôn mặt đen xì kia của Tây Hải Tử, vui vẻ vô cùng.

Quả nhiên, việc bảo vật bị một kẻ khác tộc lấy đi khiến ông ta tương đối khó chịu.

Lam Tiểu Nghê: "..."

An Lâm đột nhiên nói: "Tây Hải Tử ngu ngốc!"

Hắn nhìn về phía pho tượng, có điều pho tượng hai mắt đờ đẫn, không hề nhúc nhích.

Nhưng An Lâm lại không nghĩ thế, hắn chính là người suýt bị đùa chết, lửa giận đang cháy ngùn ngụt.

Cô đơn thuần nghĩ nếu đã lấy được bảo vật rồi thì chịu chút thiệt thòi nho nhỏ này cũng không sao, cứ yên lặng rời đi là được.

Thật ra cô vẫn có hơi sợ Tây Hải Tử, vì hình tượng lúc trước Tây Hải Tử dùng trường mâu đóng chặt An Lâm lên Hải Tâm Thạch thực sự rất đáng sợ, rất ám ảnh.

Tây Hải Tử đột nhiên trở nên hiền lành, ngay cả lời nói cũng tràn ngập chân thành.

Lam Tiểu Nghê giật mình ngạc nhiên, đôi mắt xanh lam mở lớn ngơ ngác nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới Đại Tế Ti của tộc Linh Ngư lại đi xin lỗi An Lâm.

An Lâm vô cùng vui vẻ gật gật đầu: "Bảo vật không quan trọng, quan trọng là thái độ của ông kìa. Nếu ông làm vậy sớm hơn thì có phải tốt không? Haizzz... Biết sai thì phải sửa, biết tốt thì phải làm, lần sau không được phá lệ."

Pho tượng của Tây Hải Tử nổi gân xanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận