Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1453: Tôi là một ngọn cỏ nhỏ

Hình ảnh thanh tân tự nhiên như thế, có thể ngộ chứ không thể cầu!

Tựa như một đóa sen tươi đẹp, ở trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Tới rồi tới rồi, tuyệt đối không thể bỏ qua!

Ngàn năm mới đợi được một hồi...

Lúc An Lâm chuẩn bị nhảy vào trong cái hình ảnh kia, trong lòng hắn toát ra vô số suy nghĩ.

Nhưng có một điều sẽ vẫn không thay đổi, đó chính là hắn chắc chắn sẽ đi vào cái hình ảnh thế giới này!

Con sông cảm ứng được An Lâm, chủ động buông thả lực lượng thời gian, hút hắn vào trong hình ảnh.

An Lâm chỉ cảm thấy có một luồng lực lượng bao vây chính mình, một trận trời đất quay cuồng, thế gian quy về Hỗn Độn!

Hai người lặng yên đứng chờ ở bên bờ.

An Lâm mở ra hai mắt mông lung mờ ảo.

Chẳng qua hình ảnh trước mắt trên con sông này, đúng là rất thanh tân, nói không chừng An Lâm có thể hạnh phúc mà chết? Thượng Quan Nghệ thầm nghĩ trong lòng.

Ý thức đang dần dần trở về.

"Không có chuyện gì, hắn chết một lần ở trong đó là có thể trở về rồi." Trần Trần lạnh nhạt lên tiếng.

Trời ơi, đây là Thiên Đường sao?

Trần Trần nhảy xuống sông, chặn lại con sông thời gian, tránh không để hình ảnh kia đi xa, sau đó lẳng lặng đợi An Lâm trở về.

Ánh sáng ấm áp chiếu rọi xuống, rất thoải mái.

"... " Thượng Quan Nghệ cũng hết chỗ nói rồi, thế này mà cũng gọi là không có chuyện gì à?

"An Lâm không có việc gì chứ?" Thượng Quan Nghệ có chút lo lắng hỏi.

Ở trong một mảnh hắc ám và hỗn độn.

Sau đó, hắn lại thấy được một ngọn cỏ cảo ngang người, còn có côn trùng cực kỳ to lớn!

Thời gian bên trong con sông thời gian khác với bên ngoài rất nhiều, chắc hẳn An Lâm cũng sẽ sớm trở lại thôi.

Ơ...

Bầu trời xanh thẳm, mây trắng hững hờ trôi, gió mát khẽ phất qua.

An Lâm rất vui vẻ, hắn đi tới một cái thế giới trông rất tươi sáng, hắn rất hưng phấn!

Ông đây biến thành một ngọn cỏ ư?

Hắn muốn nhúc nhích, nhưng lại phát hiện thân thể của mình lại cắm rễ dưới đất.

Chính là con kiến hôi trong giới thực vật đấy!

Hình như có gì đó không đúng?

Vừa nghĩ như thế, An Lâm cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Khoan nào.

Hơn nữa, quan trọng nhất là, mặc dù hắn là một cây cỏ, không có mắt lỗ tai miệng lỗ mũi, nhưng ngũ giác đều đầy đủ, có thể thưởng thức cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, có thể cảm thụ cơn gió thổi qua, ánh nắng sáng rỡ, còn có thể ngửi được mùi hoa cách đó không xa, cuộc sống như thế, cũng coi như là thích ý.

Hắn thích loại triển khai này.

Phải, như thế rất tốt!

Trong lòng An Lâm đột nhiên hiện lên dự cảm cực kỳ không ổn.

Ở trong vòng sinh thái, cỏ chính là loại sinh vật bình thường nhất, hèn mọn nhất, đứng ở tầng dưới chót trong chuỗi thực vật sinh tồn tự nhiên!

An Lâm còn đang cảm thấy hỏng mất, thì đột nhiên lại nhận ra một điều.

Khác với những cực hình khác trong con sông thời gian, làm một cây cỏ tầm thường, sống hết một đời nhàm chán, hình như cũng không phải là chuyện gì quá tệ.

Hắn nhìn ảnh ngược chiếu ra từ giọt sương đọng trên ngọn cỏ bên cạnh, thấy được thân thể màu xanh lục non nớt mềm mại của mình, ngay sau đó chìm trong câm nín.

Cỏ là cái gì?

Cái đệch mợ! Thì ra phong cách thanh tân như thế, là bởi vì ở chỗ này, mình chỉ có thể làm một ngọn cỏ!

Phát hiện này khiến cho An Lâm suýt nữa phun ra một ngụm diệp lục.

Làm cỏ không tốt sao?

Nói nhảm!

Rõ ràng là rất hạnh phúc!

Lúc này An Lâm đã hiểu ra vì sao Tiểu Hồng lại cá mặn như thế rồi.

Cái thân thể giống vậy, thật sự rất dễ khiến cho người ta lười biếng!

Cũng là vì rất thư thái.

Đang lúc này, một cơn gió mạnh thổi tới.

Vù vù vù...

A a a a!

Cảm giác ngộp thở khiến cho hắn có cảm giác nửa sống nửa chết.

Nước mưa điên cuồng rót vào thân thể An Lâm, khiến cho hắn cảm nhận được cảm giác cực kỳ khó chịu khi phải ngâm nước.

Nhưng cơn xối xả bao trùm cả đất trời, đâu có chuyện hắn muốn trốn là trốn được?

An Lâm dùng sức giãy giụa thân thể, không muốn uống nhiều nước như thế nữa.

"Cứu mạng... ọc ọc ọc ọc ọc..."

"Ọc ọc ọc ọc ọc ọc ọc..."

Thế rồi, chẳng biết từ lúc nào, trên trời đã có mây đen tụ về.

Hử...

Đúng là gió thổi mưa rơi...

An Lâm đã gặp phải một phen giày vò, còn chưa kịp thở ra một hơi, bầu trời đã bắt đầu đổ mưa rào rào.

Trời mưa cũng tốt, bổ sung dưỡng khí, bị gió ngược đãi lâu như vậy, rốt cuộc cũng chịu cấp quyền lợi rồi sao?

Cứ như vậy, trời dần đổ mưa, lại còn là mưa to.

An Lâm hấp thu nước mưa một cách đầy sảng khoái, mới bắt đầu toàn thân vẫn rất là thư thái, nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại có cảm giác không được bình thường, mưa quá là to.

Dưỡng khí tràn đầy thân thể của hắn rồi, những nước mưa lại vẫn cứ không ngừng rót lên người của hắn!

"A...!"

An Lâm yên lặng cảm khái trong lòng.

Xem ra, làm An Tiểu Thảo (cỏ nhỏ) cũng không sung sướng như hắn tưởng.

An Lâm cảm giác cái thắt lưng già của mình đã không thể đứng thẳng được nữa rồi, toàn thân đều mệt mỏi.

Cơn cuồng phong kéo dài suốt nửa canh giờ.

Thắt lưng của hắn bị gió mạnh thổi cụp, tựa như gân cốt không tốt, còn bị đạp mạnh một chân, bây giờ hắn càng thê thảm hơn, thân bị đè cho cong như hình chữ U.

An Lâm lập tức hét thảm lên, eo ếch truyền đến cảm giác đau đớn như bịxé rách.

Thân thể hắn chứa quá nhiều nước, khiến cho toàn thân hắn sưng lên, cảm giác cực kỳ khó chịu.

"Đây chính là cảm giác tử vong sao? Cuối cùng thì mình cũng chết rồi ư?"

Mặc dù rất khổ sở, nhưng mà An Lâm lại cảm thấy nếu cứ thế chết đi, dường như cũng không đến mức quá tồi tệ.

Một lúc lâu sau.

Mưa đã tạnh.

An Lâm dán đầu dưới mặt đất, nửa chết nửa sống, cuối cùng vẫn chống chọi được.

Cách đậu má chứ, sao mình vẫn sống thế này?

Nhặt về một mạng, An Lâm lại chẳng thấy vui vẻ gì cho cam.

Hắn cảm thấy cứ thế kết thúc, sau đó rời khỏi cái thế giới này, cũng rất là tốt!

Chẳng qua... Nếu đã không sao, vật thì hắn sẽ tiếp tục sống thật tốt, ngày ngày hướng về phía ánh mặt trời.

Mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp nơi, làm cho An Lâm hơi có chút cảm thán, đúng là sau cơn mưa trời lại sáng.

Nhưng chẳng bao lâu sau...

Hắn lại phát hiện có gì đó không được bình thường.

Ôi cái đệch! Sao lại nóng thế này!

Đột nhiên hắn ý thức được, rằng hình như bây giờ là mùa hè?

Ánh nắng nóng rát, thiêu đốt cả vùng đất, nước mưa dưới mặt đất bốc hơi lên, nhiệt độ khiến cho hơi nước cũng phải vặn vẹo, không chỉ không tăng lên cảm giác mát lạnh, ngược lại còn càng trở nên nóng bức khó chịu...

Ngày hôm sau.

Tình huống càng thêm kinh khủng.

Bởi vì thiếu thốn dưỡng khí và mặt trời càng ngày càng nóng cháy, An Lâm cảm giác làn da như bị lửa đốt, nóng rát, đau nhức khó nhịn.

"Nóng quá..."

"Khát quá..."

"Muốn chết, thật muốn chết..."

An Lâm đứng giữa bụi cỏ, dưỡng khí trong cơ thể đã bị phơi khô, cảm giác như mình là một người độc hành ở sa mạc, không chỉ rất sức khát, mà còn bị hơ lửa, như cái xác không hộ, lại như một bộ xương khô.

Hắn sai rồi, cái trừng phạt biến thành cỏ này hạnh phúc chỗ nào chứ, rõ ràng là quá khủng khiếp! Mấu chốt là sức sống của An Tiểu Thảo còn cực kỳ ương ngạnh, mỗi lần đều là bị hành hạ đến mức hấp hối, song hết lần này tới lần khác lại vẫn không chết được, tiếp theo lại tiếp tục thừa nhận hành hạ...

Cứ như vậy, An Lâm bị cuồng phong thổi đứt gân cốt, bị mưa to tưới cho ngộp thở, bị mặt trời chói chang đốt như thây khô... Mỗi lần đều có cảm giác như muốn chết.

Mà dù có như thế nào, hắn vẫn không thể động đậy, không thể phản kháng, chỉ có thể một mực yên lặng thừa nhận, bị hành hạ đến chết đi sống lại, tuần hoàn liên tục, ngày này qua ngày khác...

An Lâm hiểu ra.

Hình ảnh trong con sông, lấy đâu ra Thiên Đường thật sự, nhìn đồ không thể nhìn mặt ngoài, thật ra thì tất cả hình ảnh đều là Địa Ngục cả!

Lúc An Lâm cho là, như thế đã là giới hạn, thì chuyện còn kinh khủng hơn lại xảy ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận