Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 584: Cuộc gặp gỡ của các thú sủng

"Một con cá voi gọi anh là ba sao? Thật không ngờ anh lại có khẩu vị tốt tới vậy?"

Đôi tay ngọc ngà của Hứa Tiểu Lan cầm chén trà, không khống chế được sức lực, trực tiếp khiến chén trà cấp bậc pháp khí này xuất hiện một vết nứt nhỏ. Từ đó có thể thấy được, tâm tình của cô ấy dao động lớn đến nhường nào.

"Không đúng, trọng điểm không phải cái này, anh làm sao có thể làm chuyện đó với một con cá voi được chứ?!"

Khuôn mặt của cô tỏ vẻ không thể tin được nhìn về phía An Lâm, khuôn mặt thanh lệ trắng noãn bị kìm nén khiến cho đỏ ửng lên.

Vì để tránh cho Hứa Tiểu Lan tức giận, An Lâm liền lập tức mở miệng giải thích: "Em đừng vội, từ từ nghe anh giải thích!"

Đối với chuyện này An Lâm không dám có một chút giấu giếm nào, lập tức mang chuyện hắn làm sao cướp được thuật pháp sinh đẻ của Hư Không thú, còn có chuyện hắn tìm đường chết để sử dụng lực lượng kia, cuối cùng Hư Không thú sinh ra một tiểu Hư Không thú nói ra toàn bộ.

Hứa Tiểu Lan nghe xong toàn bộ câu chuyện, sắc mặt rốt cuộc cũng bớt căng thẳng hơnnhiều, nhưng vẫn mang theo một chút phiền muộn.

Cô yếu ớt thở dài một tiếng: "Lần này hành trình đến cổ vực Thái Sơ của anh thu hoạch thật phong phú, không chỉ có thú sủng, đồ đệ, đến cả con cũng có luôn rồi..."

Hai người dần dần chuyển sang đề tài khác, nhìn vào Tiểu Lan vẫn luôn vô cùng khéo hiểu lòng người, không dây dưa thêm nhiều sự việc cá voi nhỏ ở bên trên, điều này khiến trong lòng An Lâm thở phào nhẹ nhõm.

"Ồ, bên kia hình như có người đang hát." Khuôn mặt Đề Na tò mò nhìn về căn gác xép ở bên cạnh, chần chừ một lát, dưới sự cổ vũ của lòng hiếu kỳ, liền đi về phía tiếng hát.

"Được!" An Lâm nghe xong cũng không cự tuyệt.

Đề Na, Tuyết Trảm Thiên, Tiêu Trạch ở bên ngoài chờ đến nhàm chán, bắt đầu kiếm chuyện để làm.

"Đó là điều đương nhiên." An Lâm đắc ý nói: "Còn có con Tuyết Hồn thú kia, nếu em thích anh có thể tặng nó cho em, ngoại trừ tính cách của nó có chút bỉ ổi, lại ưa thích dùng thành ngữ, các mặt khác cũng không tệ lắm."

Cô lần theo tiếng hát bay lên trên một cái bệ cửa sổ, nơi đó có một bông hoa hồng nhỏ đang phơi nắng chiều, vui vẻ đung đưa thân thể, vừa quang hợp vừa hát một bài ca dao vô cùng êm tai.

An Lâm biết bây giờ không phải là lúc phản bác lại lời nói của Hứa Tiểu Lan, quan trọng nhất chính là phải biểu đạt tâm ý của mình, hắn lập tức lấy ra một tiên quả màu vàng từ trong nhẫn không gian ra: "Tiểu Lan, đây là tiên quả ngũ phẩm mà anh lấy được tại cổ vực Thái Sơ, quả Lục Chuyển Phượng Hoàng. Người có huyết mạch viêm hệ đều ăn loại quả này, nó trợ giúp cảm ngộ được viêm đạo, đồng thời tăng cường huyết mạch viêm lực cùng với tinh luyện tăng thêm không ít. Anh nghĩ nó đối với em có tác dụng rất lớn, em cầm lấy đi."

"Nơi đó không phải nhà ở của sư phụ sao, lúc trước anh ấy đã thông báo cho chúng ta, muốn chúng ta chờ anh ấy ra rồi cùng nhau đi vào trong đó." Tiêu Trạch chặn lại mở miệng nói.

Hứa Tiểu Lan nghe thấy vậy liền khoát khoát tay: "Được rồi, vẫn là để nó ở chỗ của anh đi, dù sao anh cũng nuôi rất nhiều thú sủng, để chúng nó ở chung với nhau cũng không tệ lắm, em thích sẽ qua chỗ anh ôm một chút."

Hứa Tiểu Lan nhận lấy tiên quả, cảm nhận được viêm lực tinh túy dồi dàoẩn chứatrong nó, sắc vàng rực rỡ mà tiên quả phát ra phản chiếu khuôn mặt lộng lẫy của cô: "Không nghĩ đến anh vẫn còn nhớ mang quà về cho em."

Sau đó hai người cùng nhau trò chuyện vô cùng hòa hợp, dường như quên hết thời gian, chỉ có từng tiếng cười tràn đầy truyền ra bên ngoài.

Đề Na bay đến bên cạnh bông hoa hồng, đôi tai trong suốt trắng noãn hơi vểnh vểnh lên, hai con ngươi xanh biếc vừa hiếu kỳ vừa kinh ngạc thán phục: "Oa, hoa hồng biết ca hát, ôi, thật tuyệt..."

Dù sao thú sủng chỉ cần nuôi thả là được, hắn cũng lười quan tâm nhiều chuyện như vậy.

Tiểu Hồng đang cất giọng hát liền ngẩng đầu nhìn về phía bên cạnh, trong giọng nói cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: "Oa, lại còn có người tí hon có cánh, còn xinh đẹp đáng yêu như vậy..."

Nhưng mà Đề Na làm sao giữ được bĩnh tĩnh, dù sao cũng sẽ phải qua, sớm một chút hay trễ một chút cũng có gì khác nhau đâu.

"Đừng xem tôi chỉ là một con dê, cỏ xanh bởi vì tôi mà càng thơm ngát, bầu trời bởi vì tôi mà càng thêm xanh, mây trắng bởi vì tôi mà càng mềm mại..."

Tiểu Hồng: "..."

Suy nghĩ của Tiểu Hồng có chút ngưng lại: "Á, cô cũng biết An Lâm sao?"

Cô chỉ mới nghe An Lâm nói đến tên của Tiểu Hồng, còn có việc Tiểu Hồng đứng hàng thứ nhất trong đội thú sủng.

Đề Na cười hì hì một tiếng, có lẽ là đối với tinh linh, thực vật là cùng một loại sinh mệnh nêntự nhiêncó một cảm giác rất thân thiết, cảm giác của cô đối với Tiểu Hồng rất tốt.

Tiểu Hồng: "..., chủ nhân đối với cô thật tốt."

Tiểu Hồng chưa bao giờ nhìn thấy Đề Na, bây giờ Đề Na cao gấp đôi cô, nhưng trong mắt cô, Đề Na vẫn chỉ là một người tí hon.

Bên trong căn gác nhỏ lập tức rối loạn tưng bừng, ngay sau đó, Đại Bạch, Tiểu Sửu, Tiểu Lang đều đi đến bên cửa sổ, tò mò nhìn ra bên ngoài.

"Đại Bạch, Tiểu Sửu, Tiểu Lang, mau ra đây tiếp khách! Có thành viên mới!" Tiểu Hồng đột nhiên cất giọng nói dịu dàng kêu lên.

Khuôn mặt của Đề Na mờ mịt, không hiểu vì sao đột nhiên cảm xúc của Tiểu Hồng lại kém đến vậy.

Cô lập tức gật đầu dịu dàng nói: "Đúng vậy, tôi là người tí hon, còn An Lâm là người khổng lồ!"

Trong ấn tượng của cô, có thể làm thú sủng đứng hàng thứ nhất của An Lâm, vậy tất nhiên sẽ có uy thế kinh người, khí thế nữ vương ngút trời, Hồng nữ vương! Nhưng mà, thật khiến cô không nghĩ đến, Hồng lão đại lại là một bông hoa hồng xinh xắn nhỏ nhắn như vậy!

"Chủ nhân có đặt biệt danh cho cô không?" Tiểu Hồng hiếu kỳ hỏi.

"Biệt danh?" Đề Na sững sờ, sau đó cười nói: "Anh ấy gọi tôi là Tiểu Na!"

"Đúng vậy, tôi tên là Đề Na, bây giờ là thú sủng thứ năm của anh ấy." Đề Na có chút đắc ý nói.

"Ah! Thì ra cô chính là Hồng lão đại!" Đề Na kinh ngạc hô lên một tiếng, ngơ ngác nhìn Tiểu Hồng ở trước mặt.

Tiểu Hồng âm thầm nghĩ, trên mặt vẫn một màu đỏ chói mở miệng cười nói: "Rất hân hạnh được biết cô, tôi tên là Tiểu Hồng, cũng là thú sủng của An Lâm."

Vì vậy nói, chủ nhân là chạy đến cổ vực Thái Sơ lừa gạt cô gái nhỏ này về làm thú sủng sao?

Chỉ thấy một người tí hon mặc váy trắng đang bay, phía sau có hai cái cánh màu vàng, hình dáng dung mạo hoàn mỹ khiến mọi người nhìn thấy đều động lòng, cũng chính đôi mắt như bảo thạch đó đang chớp liên hồi, tò mò đánh giá họ.

"Giới thiệu với mọi người một chút, đây là Đề Na, là do chủ nhân mang về. À, cô ấy, xếp hạng thứ năm, gọi cô ấy là Tiểu Na là được." Tiểu Hồng nũng nịu mở miệng giới thiệu: "Còn đây, hắn là Đại Bạch, hắn là Tiểu Sửu, hắn là Tiểu Lang..."

"Hít... Em gái thật xinh đẹp!" Đại Bạch nhìn Đề Na, hít sâu một hơi, hai mắt phát ra ánh sáng chói lóa, sợ hãi mở miệng kêu lên.

"Hít...Thần Ma Cự Nhân xấu quá." Đề Na cũng giống vậy hít sâu một hơi, nhìn vào Tiểu Sửu, mở miệng sợ hãi than.

Tiểu Sửu: "..."

Đây là đang nói tôi sao? Tôi đã làm gì sai, vì cái gì câu nói đầu tiên lại là câu này?

Rõ ràng tôi chưa nói gì, vì cái gì tôi lại là người trúng chiêu đầu tiên...

Ngay trong lúc Tiểu Sửu đang bi ai cảm khái, Tiêu Trạch cũng ôm Tuyết Trảm Thiên đi đến bên ngoài cửa sổ, tò mò nhìn vào đám thú sủng bên trong.

Ánh mắt của thú sủng trong phòng bị Tiêu Trạch và Tuyết Trảm Thiên ngoài cửa sổ hấp dẫn.

Đặc biệt là Tuyết Trảm Thiên, ngoại hình vừa lanh lợi vừa đáng yêu, dường như cướp đoạt tất cả ánh mắt của thú sủng trong phòng.

"Hít... Chào quả cầu đáng yêu!" Đại Bạch nhìn Tuyết Trảm Thiên, hít sâu một hơi, hai mắt phát sáng ánh sáng, sợ hãi mở miệng kêu lên.

"Hít... Con khỉ xấu quá!" Tuyết Trảm Thiên hít sâu một hơn, nhìn vào Tiểu Sửu, sợ hãi mở miệng thốt lên.

Tiểu Sửu: "..."

Nói xem, đến cuối cùng tôi đã làm sai điều gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận