Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 510: Thật sự tự sát rồi

Những nơi mà ngọn lửa màu đen thổi qua, hư không đều phủ đầy vết nứt.

Sức mạnh chôn vùi đáng sợ khuếch tán ra bốn phía khiến mọi người không thở nổi.

An Lâm sớm đã cầm trong tay kính Chu Tước được bổ sung đầy đủ năng lượng. Sau khi dùng toàn lực khởi động kính Chu Tước, bên ngoài thân thể của hắn bắt đầu xuất hiện một lớp kính gợn nước, giống như một bức bình phong bao phủ lấy toàn thân.

Ầm ầm! Phệ Diệt Tinh Không Viêm thổi ra từ trong miệng của Tiêu Đồ đập mạnh vào mặt kính gợn nước, tạo nên một cơn chấn động quỷ dị. Ngay sau đó, ngọn lửa của hắn giống như xâm nhập vào bên trong một thế giới khác đang tồn tại, biến mất không còn dấu vết.

Thần sắc Tiêu Đồ sững sờ, lúc hắn nhìn về phía An Lâm, giống như nhìn thấy được chính mình.

Mà đây là một "chính mình" khác, đang há to miệng, Phệ Diệt Tinh Không Viêm từ trong miệng của hắn cuồn cuộn thổi ra...

Ầm ầm! Bên trong mặt kính gợn nước, Phệ Diệt Tinh Không Viêm mang theo sức mạnh chôn vùi khủng khiếp tuôn trào ra, giống như một con mãnh thú Bát Hoang rực lửa đang muốn nuốt chửng lao về phía trước, mà mục tiêu cuối cùng nó đang hướng đến chính là Tiêu Đồ!

Lần này Tiêu Đồ thật sự khiếp sợ rồi.

"Đây là thuật pháp gì mà lại có thể phản chiếu lại đòn tấn công kinh khủng như thế!" Lăng Ảnh vẻ mặt kính sợ nhìn qua An Lâm.

Những lời Đề Na nói đều là dư thừa, nhưng An Lâm lại vô cùng thích thú, điềm đạm nở nụ cười với mọi người xung quanh.

Tất cả mọi thứ trở nên hoang tàn, chỉ có những vết nứt nẻ giăng đầy trên hư không như mạng nhện thì vẫn còn đó, phản ánh một cách rõ ràng đòn tấn công khủng khiếp kia.

Đề Na vui sướng bay vòng quanh An Lâm tán dương: "Người khổng lồ An Lâm, một chiêu này đúng là khéo léo tuyệt vời, có phong cách riêng! Cái gọi là hiểu rõ nhược điểm của mình nhất chỉ có chính mình, để tự Tiêu Đồ giết chết chính mình, không chỉ có thể bù đắp được sự thiếu hụt về sức mạnh, còn có thể đúng bệnh mà bốc thuốc, nhanh chuẩn tàn nhẫn! A... Người khổng lồ An Lâm quả nhiên là một thiên tài!"

Đây cũng không tính là tự hủy diệt chứ? Đây là chiêu thức của An Lâm sao? Sẽ không vi phạm đạo của bản thân chứ...

Âm thanh này khiến toàn thân mọi người đều run lên, đó là âm thanh của Tiêu Đồ!

Hắn nhìn qua đòn tấn công đang đến gần này, trong thời gian ngắn đã mất đi suy nghĩ.

Hồng Đấu cảm thấy nụ cười này có chút chói mắt, không khỏi co người lại.

Ngay trong lúc hắn suy nghĩ như vậy, Phệ Diệt Tinh Không Viêm này đã nuốt chửng thân thể Tiêu Đồ, thần hồn của hắn cũng chịu liên đới, cùng bị xoắn nát và chôn vùi.

Chỉ có duy nhất một ý nghĩa đang xao động trong đầu hắn, đó là tránh hay không tránh?

"Chẳng trách trước đó đã có yêu cầu, thì ra là An Lâm anh đã nghĩ ra một kế hoạch hoàn mỹ như thế!" Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lưu Sở Sở tăng thêm một phần ngưỡng mộ, hai con ngươi sáng ngời đắm đuối nhìn An Lâm.

Nhóm người An Lâm đưa mắt nhìn quanh bốn phía, nhưng không phát hiện ra bất cứ tung tích gì thuộc về Tiêu Đồ.

Nhóm người Lưu Sở Sở ngơ ngác nhìn Tiêu Đồ đang bị thiêu rụi thành hư vô, lại nhìn qua An Lâm toàn thân không hề bị tổn hại gì, đang đứng yên tại chỗ, cuối cùng lại hít vào hai ngụm khí lạnh!!

"Không cần tìm kiếm nữa, tôi đã chết rồi. Bây giờ chỉ là tôi dùng một tia đạo niệm để nói chuyện với mọi người. Tia này rất nhanh sẽ không còn chỗ nương tựa, đạo niệm cũng sẽ tiêu tán, đến lúc đó trận pháp phục sinh mà tôi đã chuẩn bị sẽ có thể hoàn toàn phát động rồi!"

Đúng lúc này, một âm thanh lúc ẩn lúc hiện truyền đến: "A... Cuối cùng tôi cũng được giải thoát rồi, cảm ơn mọi người, cảm ơn An Lâm... Không ngờ hạnh phúc lại đến nhanh như vậy, lại đến đột ngột như vậy..."

Mà âm thanh này lại không phải ngôn ngữ Thái Sơ hay ngôn ngữ Cổ Man, mà là một loại ngôn ngữ cực kỳ đặc thù. Những lời nói này đi vào tai mọi người, khiến mọi người đều có thể nghe hiểu được rõ ràng Tiêu Đồ đang nói gì.

Âm thanh của Tiêu Đồ giống như một trận gió thổi đến, rồi từ từ tiêu tan.

"Lồng giam này là do quy tắc của trời đất tạo thành, ngoại trừ vượt qua chuyện sống chết, chết mà như sống mới có thể lừa dối trời đất. Ha ha... May mà tôi sợ chết, trước đó đã chuẩn bị trận pháp phục sinh cỡ lớn, nếu không thì thật sự chỉ có hai sự lựa chọn là sống không bằng chết và vĩnh viễn chết đi mà thôi..."

Rất nhanh sau đó, một cái hộp tinh xảo thật sự xuất hiện trước mặt mọi người.

An Lâm suýt chút nữa tức đến hộc máu: "Mẹ kiếp! Thì ra anh còn có thể phục sinh? Có cảm giác anh không phải đã thật sự chết đấy!"

Hồng Đấu cầm một viên Cuồng Nhiệt Phá Nhật đan, trên mặt có chút xấu hổ. Dù sao cũng là cùng nhau lăn xả nên luôn có cảm giác hơi ngại ngùng khi bản thân mình được nhận.

Trận pháp phục sinh?

Họ đi dạo một vòng, sau khi không còn phát hiện thứ gì khác, liền quyết định rời đi.

Vùng đất lánh nạn có diện tích không quá ngàn trượng này, tất cả đã bị bao phủ bởi màu trắng của đất bụi, ngay cả đầu lâu của yêu quái cũng đều bị nhóm người An Lâm tiêu diệt sạch sẽ.

Lưu Sở Sở luôn cảm thấy trong lòng đất vẫn còn có đồ vật nên cứ tiếp tục đào bới một lúc lâu, cuối cùng vẫn bị An Lâm mạnh mẽ lôi đi, lúc này mới có chút tiếc nuối và dừng việc đào đất lại.

"Không! Thật sự tôi đã chết rồi! Nếu không phải vậy thì trận pháp phục sinh sẽ không thể được kích hoạt triệt để..."

An Lâm mở chiếc hộp ra, giỏi lắm! Mùi hương tiên đan nồng đậm trong nháy mắt đã tràn ngập khắp bốn phía, sức mạnh tiên đan thậm chí còn tạo thành những gợn sóng bao phủ đến hơn trăm mét. Một loại đan ý như ánh mặt trời xuyên phá trời xanh khiến tất cả mọi người có chút phấn khởi.

"Tôi ra sức nhiều nhất, lấy thêm hai viên chắc là không quá đáng đâu nhỉ?" An Lâm liếm môi một cái, mở miệng hỏi.

Mọi người không có chút dị nghị, cho nên An Lâm đã lấy được đến ba viên Cuồng Nhiệt Phá Nhật đan.

"Không cần phí lời nữa, tôi ở đây là muốn nói cho mọi người biết, trong các mảnh vỡ của cột đá trên nền đất có sáu viên Cuồng Nhiệt Phá Nhật đan, là do tôi trong những năm tháng dài đằng đẳng ở đây không có gì làm nên đã sử dụng sức mạnh hư không để chế luyện ra tiên đan ngũ phẩm. Sau khi uống vào, có thể trong khoảng thời gian ngắn bộc phát ra tiềm năng vô hạn, rất thú vị đấy..."

Thuật Vận Chuyển, thuật Động Thổ, thuật Đào Bới,...

Ầm ầm ầm ầm...

Ánh mắt của Lưu Sở Sở và nhóm người An Lâm đều phát sáng lên, không nói thêm lời nào liền chạy về phía đống vỡ vụn của cột đá kia.

Ở giữa cái hồ màu trắng, vô số bọt nước đang sục sôi, năm bóng dáng bắt đầu xuất hiện tại vùng đất này.

Mặt trời đã lên đến đỉnh núi, một ngày lại nhanh chóng trôi qua trong vô thức.

"Tiếp theo chúng ta sẽ đi đến núi Thiên Uyên Tuyết, nơi đó có khoảng cách gần với núi Bàn Long nhất. Nghe Tiêu Đồ nói nơi đó còn có nhiều tinh nguyên của thế giới hơn so với núi Bàn Long, mọi người có dự tính đi hay không?" An Lâm nhìn Hồng Đấu và Lăng Ảnh, mở miệng nói.

Lăng Ảnh gật đầu nói: "Núi Bàn Long dường như tôi đã đi được hơn một nửa, tinh nguyên cũng đã lấy được rồi, đang muốn sang núi Thiên Uyên Tuyết xem một chút. Nghe nói ở nơi đó, mỗi một con tuyết thú đều nắm giữ một viên tinh nguyên của thế giới, cũng không biết có phải là thật hay không."

Lưu Sở Sở bĩu môi nói: "Cho dù là thật thì đã sao, giết một con tuyết thú làm sao kiếm được tiền nhanh bằng giết một kẻ địch chứ? Đối với tôi mà nói thì giết người cướp bảo vật mới là chính đạo!"

Lăng Ảnh: "..."

Hồng đấu: "..."

An Lâm giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định: "Vậy thì tốt, vậy chúng ta hãy đi núi Thiên Uyên Tuyết xem thử một chút đi!"

Núi Thiên Uyên Tuyết.

Vùng đất này băng tuyết bao phủ vô tận.

Ánh nắng chiếu xuống vùng đất này đều sẽ bị phản chiếu lại thành ánh sáng màu xanh lam, lạnh lẽo thấu xương, không hề có một tia ấm áp.

Phía trên bầu trời có một vết nứt đen ngòm khổng lồ. Vết nứt này cắt ngang qua bầu trời, trông giống như một vết sẹo, đen tối thăm thẳm, ngập tràn mùi vị diệt vong và chết chóc.

Ngay ở bên dưới vết nứt, một ngọn núi cao mười ngàn trượng đứng sừng sững giữa đất trời, trông giống như đang muốn chui đầu vào bên trong vết nứt đó.

Ở đỉnh núi có một bông tuyết khổng lồ, bên trong bông tuyết có một cô gái vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, đang nhắm mắt ngồi lặng yên, không ngừng hấp thụ sức mạnh niết bàn từ bên trong vết nứt của bầu trời.

Sáu Tuyết Nữ thực lực hùng mạnh canh gác bên cạnh bông tuyết, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

"Kỳ cung chủ, tốc độ hấp thu của Thượng Quan Nghệ nhanh hơn rất nhiều so với dự tính Căn cứ theo tốc độ này, cùng lắm là chỉ còn cần thêm một ngày để có thể thức tỉnh được hồn tức Băng Tổ trong cơ thể cô ấy. Cứ như vậy, có phải là chúng ta có thể cùng lúc hoàn thành kế hoạch thứ hai hay không?" Một Tuyết Nữ thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn mở miệng đề nghị.

"Tuy xét về mặt thời gian đã đáp ứng được điều kiện của kế hoạch thứ hai, nhưng các người đừng quên, việc bảo vệ sự an toàn của Thượng Quan Nghệ mới chính là nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta. Tất cả các nguy hiểm có khả năng ngăn cản hành động của Thượng Quan Nghệ đều phải bị loại bỏ." Một cô gái có đôi cánh băng lớn ở sau lưng, chắc hẳn là kẻ dẫn đầu nhóm Tuyết Nữ này, lúc này mở miệng nói với ngữ khí vô cùng kiên quyết.

"Hừ... Không đi thì không đi... Đáng tiếc cho tuyết hồn thú của tôi..." Tuyết Nữ xinh xắn nhỏ nhắn chu cái miệng nhỏ, không tiếp tục để ý đến người đại diện cung chủ lạnh lùng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận