Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 267: Mưu đồ bẻ thẳng giới tính cho Hằng Nga

Sau khi An Lâm nghe xong kinh ngạc, trong lòng có một vạn con thần thú rống lên.

Trời ạ! Hằng Nga muốn hẹn hò sao?

Đây chính là tin tức mới khủng khiếp đó! Tin tức mới khủng khiếp của giới Cửu Châu!

Sau đó, hắn lại ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, truyền âm hỏi: "Chị ấy có nói, đối tượng yêu đương là nam hay nữ không?"

Đúng vậy, vấn đề quan trọng là ở đây.

An Lâm cảm thấy vấn đề này rất quan trọn, thậm chí còn vượt qua chuyện của bản thân.

Tô Thiển Vân tỏ vẻ không hiểu, chớp mắt, dường như thấy lạ vì sao An Lâm lại hỏi nhiều vấn đề dư thừa như vậy, nhưng cô vẫn đáp nghiêm túc: "Đương nhiên là nam, nếu là nữ, trực tiếp tìm tôi được rồi."

"Hít!"

Đôi mắt đẹp của Tô Thiển Vân mở thật to, nhìn Hằng Nga rồi lại nhìn An Lâm.

Sau khi biết chân tướng sự việc, biểu cảm không khác gì An Lâm, vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, dường như bị dọa choáng váng.

"An Lâm, đi dạo với ta sao?"

Về phần thỏ Nguyệt, chắc chắn nó cũng hỏi Tô Thiển Vân đây là chuyện gì?

Đúng lúc này, Hằng Nga lại chuyển ánh mắt về phía An Lâm.

Hằng Nga đứng lên, khẽ bước đến gần An Lâm. Mỗi cử động của cô đều tự nhiên hoàn hảo, giống như phong cảnh đẹp nhất trên đời, khiến người ta đui mù.

An Lâm hít vào một hơi, thông tin trong lời nói của Tô Thiển Vân quá lớn, hắn cần dừng lại một chút.

Đùa cái gì vậy, Hằng Nga chưa bao giờ gần gũi đàn ông, sao lại muốn hẹn hò với đàn ông?

Cái nhìn này dịu dàng như nước, khiến hắn bị nhìn đến run người.

Vì sao Tô Thiển Vân nói "Nếu là nữ, trực tiếp là cô ấy được rồi'' những lời này, nói tự nhiên như vậy, ẩn ý phía sau sẽ khiến người ta suy nghĩ sâu xa. Sau đó chính là, sao Hằng Nga lại thật sự muốn tìm đàn ông hẹn hò, thật là trời long đất lở! Nếu tin tức này truyền đến Thiên Đình, chắc chắn sẽ chấn động!

Đương nhiên cô biết lời này có ý gì, chính vì như thế, cô mới hoàn toàn không thể tin.

Tuy giọng nói vẫn lạnh lẽo như trước, nhưng đã có thêm một chút thân thiết, giống như đang nói chuyện với Tô Thiển Vân vậy.

Giọng nói trong trẻo vang lên, sau khi An Lâm nghe xong giống như bức tượng đá.

An Lâm khôi phục từ cơn chấn động, nhìn vị tiên nữ xinh đẹp kỳ lạ trước mặt này, ngạc nhiên trong lòng.

Còn nữa, nói An Lâm đi dạo cùng là có ý gì, chẳng lẽ muốn tìm một tiểu tiên Kỳ Dục Linh hẹn hò? Nếu việc này truyền ra, sẽ khiến nhóm thần tiên Thiên Đình sẽ bị tức đến mức hộc máu!

Cô nhìn An Lâm đang đứng ngẩn tại chỗ, cảm thấy có chút buồn cười: "Không cần thiết phải lo lắng như vậy chứ?"

Hằng Nga kéo An Lâm, tay áo vung lên, khung cảnh thay đổi một lượt.

Với ý tưởng như vậy, An Lâm lại được sủng mà kinh.

Đại Năng Phản Hư vượt không gian, là việc xé rách không gian.

Vậy mà hắn có thể hiểu được!

"Woa... Thơm quá! Bây giờ là lúc hoa quế nở đẹp nhất."

Lời Hằng Nga nói...

"An Lâm, Tiểu Nguyệt vì ăn đồ vặt câu mang đến, một năm nay đã tăng rất nhiều ký. Trước đây nhóc ấy chỉ cần vóc dáng không cần thức ăn ngon, không ngờ lại bị đồ ăn vặt của cậu nuôi cho béo."

An Lâm cảm nhận được sự mềm mại từ bàn tay như ngọc của Hằng Nga, mặt đỏ lên.

Cô khẽ cười, kéo An Lâm dạo bước trong vườn.

Hằng Nga đã thu hồi bệnh Văn Thanh của cô, nghĩ đến cùng là vì có thể để An Lâm hiểu được.

Sau đó vượt qua.

Dường như Hằng Nga chỉ vung tay tùy ý, hắn còn chưa cảm giác được gì không gian đã xảy ra biến hóa, không có Nhất Đạo Không Gian đạt ở mức cao nhất, chắc chắn không làm được.

Đôi mắt đẹp của Hằng Nga khép hờ, hít sâu một hơi, hàng mi dài run nhẹ dưới ánh trăng giống như bươm bướm đang nhảy múa.

"Đến đây đi, cùng tôi đi dạo vườn quế một lúc."

Có thể nhẹ nhàng sử dụng đai năng truyền tống không gian như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy.

Đây là truyền tống không gian sao? An Lâm nhìn đến mức con ngươi hơi co lại.

Một giây sau, hai người đã xuất hiện ở khu rừng quế.

An Lâm nghe xong ngẩn ra, sau đó cười nói: "Ha ha, ngày khác chị cứ đưa Tiểu Nguyệt đến chỗ tôi, tôi sẽ giúp chị dắt nhóc ấy đi dạo."

"Thật sự được chứ? Mỗi ngày nhóc ấy đều ở Nguyệt Cung với ta, chưa bao giờ phải vận động, để nhóc ấy đến trường đại học chơi với cậu một chút, cũng là quyết định không tồi."

"Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng trước tiên phải lấy chày ngọc của nhóc ấy xuống, tôi rất sợ thứ đó... "

"Ha ha, trước kia Tiểu Nguyệt có nhắc qua chuyện của cậu, nói cậu rất ngốc, phải đập rất nhiều lần mới có thể thông minh."

An Lâm: "... "

Hai người cứ dạo bước như vậy trong rừng Nguyệt Quế, nói chuyện tùy ý với nhau.

Hằng Nga cho hắn cảm giác, không phải là người đứng đầu Nguyệt Cung cao cao tại thượng, mà là chị cả nhà bên vậy, dịu dàng tự nhiên, điềm tĩnh xinh đẹp.

Gió nhẹ thổi qua, tóc đen của Hằng Nga như tơ lụa khẽ phất phơ, hương tóc và mùi hoa quế nhàn nhạt hòa quyện vào nhau, say đắm lòng người.

Ngón tay của cô khẽ nâng lên, một cánh hoa màu trắng theo gió bay xuống giữa bàn tay.

"Hả? Miệng của cậu bôi mật hoa quế sao? Thật không biết xấu hổ!" Tuy ngoài miệng Hằng Nga nói vậy, nhưng không biết vì sao, cô lại không chút phản cảm với lời khen này.

"Oa giới có một nghiên cứu, đàn ông thường xuyên ngắm người đẹp có thể kéo dài sự sống. Vừa rồi nhìn chị tươi cười, tôi cảm thấy mình sẽ trường sinh bất lão!'' An Lâm cảm thán nói.

Nụ cười có giá trị nhan sắc nghịch thiên, lực sát thương quá lớn, suýt nữa đã bị Hằng Nga mê hoặc!

An Lâm hít vào một hơi lạnh, rất lâu mới bình thường lại được.

Cô cười một cái khiến vạn vật mất màu, làm tim An Lâm đập chậm mất nửa nhịp.

Hằng Nga cười nhạt, đôi mắt dịu dàng như nước nhìn chàng trai bên cạnh.

Cô gái thấy An Lâm sảng khoái lập tức trả lời như vậy, không khỏi che miệng cười thầm.

Chỉ sợ hắn còn không biết bản thân đã chiếm được bao nhiêu lợi ích...

Phải biết rằng ở Thiên Đình, bánh Trung Thu do Hằng Nga tự tay làm là vô giá đó, ít nhất một cái bánh cũng bằng một viên tiên đan!

Nhưng mà việc này, Hằng Nga cũng sẽ không kể cho An Lâm nghe.

Khó có dịp gặp được người không biết xấu hổ như vậy để trò chuyện, cô còn muốn ở cạnh hắn một lát nữa.

Mỗi vị tiên nhân trên Thiên Đình nhìn cô, đều với vẻ mặt hai mắt tỏa sáng, ánh mắt nóng bỏng hoàn toàn khiến cô không có chút hứng thú tiến thêm một bước.

Nhưng ở cạnh vị tiểu tu sĩ Kỳ Dục Linh này, tuy ngay từ đầu gặp mặt cũng bị dung mạo bản thân hấp dẫn, nhưng hắn vẫn nhanh chóng trở lại tự nhiên, dường như quên mất thân phận của hai người, nói chuyện bình thường với nhau, tùy ý hòa hợp dạo bước.

"Ở cùng cậu đúng là nhẹ nhàng, tuy không biết đây có phải là "ước hẹn'' và "nói chuyện yêu đương'' theo lời Oa giới hay không, nhưng nói thật, tôi cũng không chán ghét cảm giác này." Giọng nói lạnh nhạt, phản phất hương mai khẽ truyền đến.

An Lâm nghe xong cười đùa: "Không ghét thì là thích?"

Cái tên này có thể hù chết không ít người! Còn có thể cầm bánh trung thu khoe với người khác: "Mấy người xem Hằng Nga làm bánh Trung Thu, là bánh Trung Thu của tôi đấy, do người trên cung trăng kia, tự tay làm ra!"

Hằng Nga là người đứng đầu cung Nguyệt, cô ấy tự tay làm bánh Trung Thu, nói không chừng là bánh Trung Thu thật!

"Được!" An Lâm đáp ứng.

Hằng Nga hơi kiêu ngạo, đắc ý nói: "Đương nhiên bánh Trung Thu tôi làm là bánh ngon nhất thiên hạ, An Lâm có hứng ư? Ngày khác tôi sẽ tự mình làm vài cái bánh hoa quế Trung Thu rồi sai người đưa cho cậu."

An Lâm nghe xong trên mặt có không ít hứng thú: "Chị có thể làm bánh hoa quế Trung Thu không?"

Hằng Nga nhìn ánh sáng trăng trên cánh hoa, cười nói: "Bây giờ là lúc hoa quế hấp thụ tinh hoa nhiều nhất, hái hoa quế lúc đó xuống, bất kể là pha trà hay làm bánh hoa quế Trung Thu, cũng đều là lựa chọn tốt nhất."

Cô buông lỏng bàn tay đang nắm tay An Lâm, nheo mắt nhìn An Lâm, gằn từng chữ: "Trò chơi yêu đương kết thúc! Cậu là người đàn ông đầu tiên hẹn hò với bản cung, có khả năng là người cuối cùng, chắc cậu nên tự hào!''

An Lâm nghiêm túc gật đầu, tất nhiên vô cùng đồng ý với cách nói của Hằng Nga: "Tôi có thể mang chuyện này khoe với bạn bè được không?"

Đây chính là hẹn hò cùng với Đệ nhất mỹ nữ Thiên Đình, còn được cầm tay nữa, việc này có thể nói đến một trăm năm!

Hằng Nga cười lạnh: "Cậu có thể nói ra ngoài, nhưng đừng trách tÔI không nhắc nhở cậu trước, nếu như thật sự việc này bị truyền ra ngoài, hơn một nửa người Thiên Đình, có khả năng sẽ biến thành tình địch của cậu trong nháy mắt."

An Lâm nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó lạnh cả người.

Lời nói này... Rất có đạo lý!

Nhớ tới việc Thiên Đình hỗn loạn, việc này không thể truyền ra!

"Tuy tôi không ghét ở cạnh cậu, nhưng quả nhiên ở cùng Tô Tô càng kích thích hơn, cũng có cảm giác hạnh phúc hơn hẳn... " Hằng Nga phiền muộn: "Theo ý tôi là không cứu được..."

Khóe miệng An Lâm run rẩy, hắn không cách nào nói tiếp lời này, cũng không dám nói tiếp.

Trước tiên hắn đoán, bỗng nhiên Hằng Nga muốn yêu đương là có mục đích, có khả năng là bẻ thẳng xu hướng giới tính của mình, hoặc là muốn kiểm tra cảm giác yêu người khác phái một chút.

Bây giờ xem ra, mục đích của Hằng Nga là vế trước, đáng tiếc kết quả là thất bại.

"Đúng rồi, cậu có biết vì sao lúc trước tôi phải hao tổn lớn như vậy để cứu cậu không?" Bỗng nhiên Hằng Nga đổi đề tài câu chuyện, nói tới vấn đề An Lâm quan tâm nhất.

Chuyện này đã khiến An Lâm hoang mang rất lâu, hắn có một trực giác, việc này không đơn giản.

Trong nháy mắt An Lâm chuẩn bị tinh thần, có chút kích động mở miệng: "Vì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận