Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 562: Không thể từ bỏ

An Lâm dẫn theo một đám đội viên rối loạn tiếp tục đi về phía trước, nỗ lực duy trì sự điều hòa mong manh giứa các thành viên, không có cảm xúc không kiên nhẫn hay phiền chán.

Về phần An Lâm ngay cả cảm xúc của hắn là gì, bản thân hắn cũng không thể nói rõ ràng.

Hắn cảm thấy, mọi người đều đáng thương như vậy, đều cần sự giúp đỡ và quan tâm chân thành.

Từ ái khoan dung? Đồng cảm? Hay còn tình cảm nào khác?

Dù sao cũng quá mơ hồ khó nắm bắt, mơ hồ ngay cả chính hắn cũng mê mang rồi.

"Hu hu hu... An Lâm Cự Nhân, tội đúng là vô dụng, sau khi nhìn thấy quái vật đến còn muốn anh bảo vệ, muốn anh ra tay, tôi không làm cái gì cả, đều là tôi sai... " Đề Na lau nước mắt, vô cùng tự trách nói.

An Lâm khẽ dùng ngón trỏ chọc vào khuôn mặt trắng mịn nhỏ bé của tinh linh, mỉm cười an ủi: "Không sao cả, đều là do bí cảnh này thôi, tôi đã sớm tha thứ cho cô.''

"An Lâm Cự Nhân, anh thật tốt... " Đề Na nhìn An Lâm mỉm cười như gió xuân, cho dù là tự tin như cô, cũng cảm thấy một cảm xúc cổ vũ vô cùng ấm áp khó diễn tả bằng lời.

"Có người đang đánh nhau sao?" An Lâm có chút ngạc nhiên nói.

An Lâm không chần chừ, cưỡi gạch mang theo mọi người chạy đến nơi phát ra trận chiến.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, phá vỡ sự yên tĩnh không tiếng động.

Chỗ náo nhiệt đó, nhất định hắn phải tới!

An Lâm đi về phía thạch anh, một cảm giác mát mẻ khẽ lan khắp cơ thể, nguyên khí nồng đậm lưu chuyển trong không gian, mang theo thuộc tính băng hàn.

Trong đó có một Tuyết Nữ thảm hại, lệ rơi đầy mặt, rõ ràng là bị đánh khóc.

Đi qua vùng đất màu vàng, đập vào mắt chính là những khối thạch anh đủ màu tạo thành sơn mạch.

Khoảng cách mỗi lúc một gần, cuối cùng hắn đã nhìn thấy rõ đôi bên giao chiến.

Bọn họ ngừng đi về phía trước, cảm thấy trên đường cũng không xuất hiện năng lượng dao động đặc biệt hay kỳ lạ chỗ nào.

Thạch anh này có chút rực rỡ kỳ lạ, hòa lẫn với bầu trời đầy sao, khiến chỗ này lộng lẫy.

Có chỗ đánh nhau, liền chứng tỏ có khả năng xung đột vì lợi ích.

Sau khi Tiêu Trạch nhìn thấy con quái vật xong, sắc mặt hơi đổi, mở miệng nói: "Quái vật Long Thủ Nhân này gọi là Long Thương, là Long tộc chúng tôi tiến hỏa thành dị chủng, chúng nó trời sinh tính tình cuồng bạo, thực lực và thiên phú cũng có thể so sánh với Long tộc thuần huyết, tốc độ tu luyện, thậm chí còn mạnh hơn so với Long tộc thuần huyết!''

An Lâm cưỡi gạch bay lên, nhìn mặt đất phía xa, nơi đó có ánh sáng màu xanh lấp lánh như sấm sét.

An Lâm nghe thấy, có chút ngạc nhiên: "Không ngờ nó còn là một sinh mệnh có trí tuệ? Tôi cứ tưởng nó là boss của bản đồ tinh nguyên sinh ra chứ."

Phía sau một bàn xoay màu vàng, vảy bạc phủ toàn thân, có bốn cánh tay, quái vật Long Thủ Nhân, thuận tay cầm bốn thanh trường kiếm đuổi theo ba Tuyết Nữ.

An Lâm vốn không có hảo cảm với Tuyết Nữ, bây giờ nhìn bọn họ bị một con quái vật bắt nạt, trong lòng kêu sảng khoái một tiếng, không khỏi đứng một bên từ từ thưởng thức.

Qủa nhiên yên tĩnh.

"Long Thương và Tuyết Nữ đang đánh nhau, bây giờ chính là lúc chúng ta ngồi không ngư ông đắc lợi, chúng ta lên!'' Hai mắt An Lâm sáng ngời, bắt đầu phát động tấn công.

"Ai giúp tôi đoạt được toàn bộ tinh nguyên thế giới bên kia, tôi sẽ thưởng cho hai lít máu thánh.'' An Lâm đột nhiên mở miệng nói.

Hắn đưa ngón tay ra chỉ về một phía, mọi người nhìn theo, lúc này mới phát hiện phía trên quả nhiên xuất hiện hơn mười khối tinh nguyến thế giới, một vàng, một đỏ, ba xanh, còn tất cả đều là màu lục.

Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân cũng không khoa tay múa chân vui vẻ nữa, mà ngưng tụ ra vũ khí của mình, không nói một lời, đánh mạnh về phía tinh nguyên thế giới!

Tiêu Trạch nhức đầu: "Long Thương đúng là thích cất giấu tinh nguyên thế giới, mọi người nhìn nơi này mà xem, không phải có hơn mười khối tinh nguyên thế giới sao?"

Cô quay đầu lại gấp giọng nói: "Là đám người An Lâm đến, chúng ta mau bỏ chạy, nếu không ngay cả trốn cũng không thoát đâu!''

Tô Tĩnh Hương cau mày lại, ngân châm Cửu Căn Sương Tuyết trong tay bay ra, tạo thành một trận pháp Cực Hàn, khiến không gian xung quanh nghìn trượng đóng băng, cầm chân Long Thương.

Cùng lúc đó, Tuyết Nữ đang giao chiến với Long Thương, nhìn thấy đám người An Lâm.

Chúng đang bị vây trong một quầng sáng kỳ lạ, ngăn cách dao động năng lượng.

Ba người Khả Khả Tư Đế, Mạch Luân, Tháp Bá đều run lên, chấn động trong lòng.

Khát vọng nóng bỏng lan khắp toàn thân.

Ánh mắt Tháp Bá nhìn lên bầu trời đầy sao: "Có lỗi với em rồi, Lộ Ty, tôi rơi đi một lúc, chờ lát nữa đoạt được máu thánh, sẽ trở lại thăm em."

Sau đó...

An Lâm: "... "

"Chờ cái gì mà chờ! Mau chạy đi! Trời xanh sắp giết tới rồi đó!'' Tuyết Trảm Thiên run rẩy.

Tiêu Trạch sắc mặt nghiêm túc: "Sư phụ, con cảm thấy nơi này tất có chỗ kỳ lạ, chỉ sợ đang có một trận sinh tử chờ chúng ta, chúng ta vẫn nên chờ xem đi... "

Nhu Cốc lệ rơi đầy mặt: "Hơi thở thật đáng sợ, những Đại Năng đó đều là thuộc hạ của hắn sao? Xem ra lúc trước chúng ta đã thật sự xem nhẹ hắn rồi... Nhưng tinh nguyên tới tay còn bị người ta cướp đi như vậy, tôi không cam lòng... "

"Vì sao phải chạy trốn? Làm thịt hắn! Đánh cuộc vì vinh quang Thánh Địa Cực Hàn, cùng lắm thì chết thôi!'' Yến Hoa trừng hai mắt, nổi giận quát.

Tô Tĩnh Hương: "... Chuyện này thì có liên quan gì đến vinh quang của Thánh Địa Cực Hàn chứ?"

Nhưng theo kết quả bỏ phiếu hai thắng một, phe Tuyết Nữ vẫn quyết định tiếp tục chiến đấu...

"Nếu tranh đoạt tinh nguyên thất bại, hi vọng các cô có thể lập tức sử dụng bí pháp thoát khỏi nơi này." Tô Tĩnh Hương sử dụng trận pháp Cực Hàn liều mạng kéo chân Long Thương, nghiêng đầu nói với hai cung chủ bên cạnh.

Nhu Cốc và Yến Hoa hóa thành hai luồng ánh sáng xanh hồng, hăng hái bay về phía tinh nguyên thế giới cách đó không xa.

Cùng lúc đó, có ba cái bóng màu hồng cũng lao về phía tinh nguyên thế giới bằng đường khác.

"Cút ngay, tinh nguyên là của chúng ta!'' Yến Hoa gầm lên một tiếng giận dữ, hai tay xuất lực, không gian mười dặm xung quanh lập tức ngưng tụ thành gió tuyết vô cùng đáng sợ, sắc bén như đao, tuyết rơi như kiếm, không gian xưng quanh như bị đóng băng lại.

Ba Huyết tộc rơi vào bão tuyết, thân thể hơi chậm lại. Mỗi một bông tuyết như đều có sức mạnh không gian, ẩn chứa sức mạnh cảnh giới Phản hư to lớn, chém về phía ba người.

Ngón tay ngọc của Khả Khả Tư Đế liền lướt về phía trước, Huyết Sắc cắt ngang hư không, chia đôi trời đất, trực tiếp xuyên qua bão gió tuyết: "Ha ha ha... Đúng là không biết tự lượng sức mình, loại thuật pháp này mà cũng ngăn trở bước chân của tôi sao? Nực cười mà!''

Khả Khả Tư Đế là Đại Năng Phản Hư trung kỳ sát phạt vô tình, còn Yến Hoa chỉ là Phản Hư sơ kỳ, hai người so chiêu cao thấp đã định sẵn.

Nhưng tranh đoạt cùng một vật, không phải nói ai thực lực mạnh thì nhất định có thể cướp được.

Nói ví dụ như Nhu Cốc lúc này, lấy thân hóa thành kiếm, xẹt ngang qua hư không lưu lại một vệt sáng màu xanh, sau đó đi tới tinh nguyên, trực tiếp chém nát quầng sáng kỳ lạ.

"Người đông thế mạnh thì sao, diễn biến thay đổi trên chiến trường, không gì là không thể. Ví dụ như hiện tại, tinh nguyên thế giới, là của ta!''

Nhu Cốc vừa khóc vừa mở miệng cười nói, đồng thời vươn hai bàn tay thon dài, ôm lấy tinh nguyên, cùng với hơn mười khối tinh nguyên thế giới bay vút lên không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận