Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 477: Thần Ma Cự Nhân An Lâm

An Lâm đi vào cửa lớn màu vàng, phát hiện bên trong là một con đường ánh sáng vàng thật dài, không nhìn thấy điểm cuối.

Hắn không ngừng tiến lên, không ngừng đi về phía con đường không có cảm giác khoảng cách không gian này.

Sau cùng, cũng không biết là đã đi được bao lâu, trong một trận trời đất quay cuồng.

Hai mắt tối sầm của hắn sáng lên, sau đó đi tới một vùng hoang dã.

An Lâm tò mò nhìn về vùng đất này, phát hiện nó có hai mặt trời lơ lửng bên trên bầu trời, một cái là màu vàng, một cái là màu đỏ, màu sắc của bầu trời là màu xanh tím giáp nhau, trông có chút kỳ lạ.

Mặt đất rất phẳng phẳng, còn có rất nhiều gò đất thấp bé nhô lên.

Tiếng động cực kỳ ồn ào quanh quẩn ở bên tai, còn có tiếng vang "Rầm rầm rầm".

An Lâm đưa mắt nhìn sang bên cạnh mình, lúc này mới mang vẻ khiếp sợ há to miệng.

An Lâm: "..."

An Lâm chớp chớp hai mắt mờ mịt, chợt phát hiện ngón cái của chân có hơi đau.

Hắn nhìn về phía cái bóng đen cách xa mình, đâu có con muỗi nào, đó là một người có hai cánh!

Mười đại kiếm khách? Kiếm Thần Sát? Thần Ma Cự Nhân?

"Ôi! Con muỗi nào đốt tao đó?!" An Lâm đau toét miệng, dùng tay vỗ mặt mình một cái.

Một số người trâu bò, dùng thuật pháp Hỏa Diễm đốt giày của hắn ra một cái lỗ lớn, sau đó chém mạnh vào ngón cái trên chân hắn, đáng tiếc là với thân thể Hóa Thần của hắn thì sao những người như thế có thể phá được, gần như tất cả các đòn công kích đều đang gãi ngứa cho hắn.

Hắn thấy được rất là nhiều kiến trên mặt đất... Không! Là rất nhiều người!

Hắn cúi đầu xem xét, phát hiện mấy trăm người dùng mũi đao chém mạnh vào giày vải của mình.

Kết quả con muỗi không chết, lại phát hiện trong tay có thêm một chút vết máu.

Đúng lúc này, một cơn đau nhói truyền từ trên mặt.

Đối phương dùng tiếng Man cổ, hơn nữa An Lâm bắt đầu thả ra thần trí của mình, cuối cùng cũng nghe rõ rốt cuộc người này đang nói cái gì...

A, hắn còn phát hiện bên cái lỗ trên giày có mấy người miệng sùi bọt mép, giống như bị thúi chết.

Con người to bằng con muỗi kia, cầm trường kiếm màu xanh lam trong tay, mang vẻ mặt kinh hãi nói: "Không ngờ trúng phải kiếm Thần Sát của Diệp Nam Thiên, một trong mười đại kiếm khách của Thanh Đồng quốc ta mà còn có thể bình an vô sự, không hổ là Thần Ma Cự Nhân!"

Ai... Tội gì khổ như thế chứ...

Hết cách rồi, bọn họ không biết bay, nên chỉ có thể chém giày...

Từng mũi tên dài bay về phía cái áo trắng của An Lâm, sau đó bị áo trắng bắn văng ra.

"Cái gì?!" Hai mắt của Diệp Nam Thiên mở trừng trừng, không khỏi kinh hãi.

Thân thể của người kia di chuyển theo kiếm, tức giận đâm về phía giữa hai mày của An Lâm!

Ngay khi hắn cho là một giây sau mình sẽ chết, hắn phát hiện cái chết không tới, hắn chỉ bị Thần Ma Cự Nhân dùng tay tóm tới trước mặt Cự Nhân.

"Thần Sát Kĩ, Thương Khung Phi Kiếm!"

Bây giờ hắn thà chết đi ngay lập tức, cũng không muốn trở thành bữa ăn trong bụng Thần Ma Cự Nhân!

"Thần Ma Cự Nhân, chịu chết đi!"

Con Thần Ma Cự Nhân này kinh khủng hơn so với tưởng tượng của hắn!

"Chuyện này..." Diệp Nam Thiên tuyệt vọng.

Nhưng mà, cảnh tượng khiến hắn không thể nào hiểu được xuất hiện, sấm sét rơi xuống bỗng nhiên quay đầu xuông về phía bầu trời, nổ tung thành ánh sét to lớn, giống như một cái pháo hoa màu xanh lam.

Diệp Nam Thiên kia hét lớn một tiếng, trường kiếm bỗng nhiên vút ra kiếm khí mười cm, như muốn đâm thủng bầu trời!

Chẳng lẽ ta sắp bị ăn?

Diệp Nam Thiên càng thêm tuyệt vọng, tưởng tượng thấy thân thể của mình bị Cự Nhân đáng sợ nhấm nuốt, thì hắn không nhịn được mà run rẩy.

"Thần Ma Cự Nhân như ngươi hoàn toàn mạnh mẽ hơn nhiều những kẻ mà ta đã giết trước đó, nhưng sao Diệp Nam Thiên có thể chịu nhục ở đây?!" Diệp Nam Thiên hét lớn một tiếng, trên bầu trời có sấm sét bị hắn dẫn xuống, bổ xuống đỉnh đầu của chính hắn!

Khóe miệng của An Lâm giật giật một trận, dùng ngón tay bóp lấy kiếm khí mười cm này, kiếm khí vỡ vụn...

Thân thể của hắn bị một sức mạnh to lớn vô cùng đè ép, thân thể không có cách nào động đậy.

Trên mặt Diệp Nam Thiên hiện lên vẻ tuyệt vọng, sức mạnh của con Thần Ma Cự Nhân này thật sự quá kinh khủng, hắn cảm thấy vinh quang cả đời mình sẽ tắt trên chiến trường này.

Ngay sau đó, một bàn tay khổng lồ xông tới trước mặt, che đậy ánh sáng trời đất!

An Lâm tò mò đánh giá Diệp Nam Thiên trong tay, tên Diệp Nam Thiên này chỉ cao một cm, đại khái là dáng dấp của An Lâm khi thu nhỏ lại gấp trăm lần, đúng thật là một người tí hon.

"Này tôi hỏi anh, Thần Ma Cự Nhân yếu như vậy ư, lại bị ngươi giết chết?" An Lâm tò mò mở miệng nói.

Hiển nhiên Diệp Nam Thiên là người mạnh nhất trong nhóm người này, hắn vừa mới nói là An Lâm mạnh hơn rất nhiều so với Thần Ma Cự Nhân mà hắn giết...

An Lâm buồn bực, là cái thứ gì mới bị đám người tí hon này giết chết chứ, vậy yếu ớt quá!

Diệp Nam Thiên nghe giọng nói điếc tai nhức óc, gương mặt kinh hãi: "Ngươi... Không ngờ Thần Ma Cự Nhân ngươi biết nói chuyện?!"

Người tí hon trên mặt đất không ngừng công kích giày vải và ống quần của An Lâm, sau khi nghe thấy giọng nói kia, cũng bị dọa đến mức dừng công kích, dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn An Lâm.

"Mấy người nói tiếng Man cổ, tôi hiểu sơ sơ..." An Lâm gật đầu nói.

"Nói bậy, cái này rõ ràng là tiếng Thái Sơ!" Diệp Nam Thiên mở miệng thét lớn.

"Được được được... Anh nhỏ, anh nói đúng, thành thật trả lời cho tôi, tôi có thể tha cho mấy người khỏi chết." An Lâm vừa cười vừa nói.

Diệp Nam Thiên nghe vậy thì toàn thân run lên, cắn răng nói: "Đó là một con Thần Ma Cự Nhân có thân hình lớn hơn ngươi một chút, nhưng mà toàn thân nó đều mọc lông đen, tứ chi chạm đất, cơ bắp cường tráng, nắm tay của nó có thể làm sụp núi, chân nó có thể lay động mặt đất, cực kỳ kinh khủng... Nhưng mà vẫn bị kiếm Thần Sát của ta giết chết!"

An Lâm nghe vậy thì khóe miệng run rẩy, mẹ nó, anh nói tinh tinh à, chắc chắn là tinh tinh chứ?! Sống lâu như vậy rồi mà chưa từng thấy tinh tinh ư?!

Diệp Nam Thiên nhìn An Lâm, tiếp tục nói: "Ngoại hình của ngươi thì giống nhân loại bọn ta hơn, hơn nữa còn có thể nói chuyện, quả nhiên, Thần Ma Cự Nhân cũng biết tiến hóa..."

A... Còn có một người đàn ông khí thế vô song mặc hoàng bào màu vàng bị giẫm bẹp nữa...

Ừm... Trên mặt đất có mấy con kiếm màu vàng bị giẫm bẹp.

Hắn suy nghĩ một chút, thế là lại giơ chân phải lên.

Diệp Nam Thiên: "..."

Mấy người tí hon: "..."

"Nhưng mà tôi và mấy người không thù không oán, vì sao vừa thấy mặt là đã muốn chém chém giết giết, còn dùng kiếm đâm tôi nữa?" An Lâm mở miệng oán trách.

Giày của hắn cũng bị phá ra một cái lỗ rồi, vậy thì lại phải thay giày rồi.

Ai ngờ hắn vừa nói câu này, lúc này mấy trăm người tí hon trên mặt đất bỗng chửi ầm lên, một số người gan lớn, tiếp tục dùng trường mâu đâm giày vải của hắn.

Diệp Nam Thiên càng không kềm được cơn giận, hét lớn: "Ngươi và bọn ta không thù không oán, ngươi dám nói ngươi và bọn ta không thù không oán sao? Ngươi giết Đại Vương tự cầm quân ra trận của bọn ta, loại huyết hải thâm cừu này mà ngươi cũng dám nói không thù không oán!"

"Tôi giết Đại Vương của mấy người?" An Lâm chớp chớp hai mắt mờ mịt.

"Nhìn dưới chân của ngươi xem!" Diệp Nam Thiên giận dữ hét lên.

An Lâm giơ chân trái lên, không có gì hết.

An Lâm nghĩ lại, lúc này mới lên tiếng nói.

"Không đúng... Cũng có lẽ là cùng một chuyện, chẳng phải con người tiến hóa từ tinh tinh à, lời này chỉ nói trong lòng."

"Tiến hóa cái rắm ấy! Chuyện này là hai chuyện khác nhau!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận