Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 787: Nhảy vào vòng xoáy

"Chủ nhân, anh muốn đi vào thì nhất định đừng quá xem nhẹ, có những nơi ngay đến cả cao thủ của cảnh giới Phản Hư gặp phải cũng sẽ có nguy hiểm." Cốt Ngọc Tiên Trùng vừa vượt qua không gian, vừa lẩm bẩm.

"Không phải có rất nhiều Thú tộc của Kỳ Hóa Thần đều bình an sống sót quay về sao!" An Lâm lơ đễnh nói.

Cốt Ngọc Tiên Trùng nghiêm nghị nói: "Đó là do vận khí của chúng nó tốt!"

"Chủ nhân, đừng chê tôi nói dông dài, bên trong đó thật sự vô cùng quỷ dị, tuy là không có ảnh hưởng đối với tâm trí, thế nhưng mỗi bước đi đều là nguy hiểm, đường đi vào và đường đi ra đều không giống nhau."

"Nhớ kỹ đi ngược lại với hướng của Huyết Tinh đó mới là chỗ đi ra. Còn nữa, anh đừng quên, sau khi nhìn thấy quả cầu đen..."

Cốt Ngọc Tiên Trùng vẫn đang thao thao bất tuyệt, giọng nói rất dễ nghe, nhưng thật sự rất dông dài...

An Lâm có hơi bực bội, cái con tiên thú vừa sợ chết lại lắm lời này, sao lại có phong thái đối lập với các Thú tộc bình thường khác chứ? Những Thú tộc thông thường đều là kẻ hung ác không nói nhiều, không chịu khuất phục, xem nhẹ sống chết, còn tên này lại là người nói nhiều mà không hung ác!

"Răng rắc..."

"Địa hình rất bằng phẳng, hoàn toàn không giống như là do pháp thuật làm ra, nhưng muốn nói là do tự nhiên hình thành nên, con lại càng không tin." Tiêu Trạch cũng ngạc nhiên nói.

Mọi người: "..."

An Lâm có chút kinh sợ gãi gãi đầu, nơi mà họ đi tới là một vùng đất trũng, bốn phía là vách đá vô cùng dốc, giống như vùng đất trước mặt khắp nơi là bị một cái búa to lớn nào đó mạnh mẽ đập xuống.

Cốt Ngọc Tiên Trùng đong đưa người, chậm rãi cất tiếng nói: "Mặc kệ cậu có tin hay không, nó cũng là do tự nhiên hình thành, là long huyệt của tộc bọn tôi, từ thuở khai thiên lập địa đến nay vẫn tồn tại ở nơi đây!"

"Ồ, nơi này lại là một thung lũng?" An Lâm nhìn quang cảnh bốn phía nói với vẻ ngạc nhiên.

Tiêu Trạch không có ý kiến, thần thức của cao thủ Phản Hư hậu kỳ quá mạnh, nếu muốn che giấu tu vi trước mặt nó, thì quá mạo hiểm.

Một vết nứt bắt đầu xuất hiện.

Câu trả lời này thật sự là không có chút sơ hở, cưỡng ép khiến người ta tin rằng cái đó chính là do tự nhiên hình thành, hết lần này tới lần khác không có cách nào phản bác.

"Ven cái thung lũng nhà anh là một vách đá dốc đấy?" Hứa Tiểu Lan trợn mắt liếc nhìn An Lâm một cái, mở miệng chen ngang.

An Lâm, Tiêu Trạch, Hứa Tiểu Lan, Cốt Ngọc Tiên Trùng, đi tới một nơi không một ngọn cỏ nào sống sót.

Kết quả là ánh mắt ba người đều đổ dồn lên người Cốt Ngọc Tiên Trùng.

Cứ như vậy, Cốt Ngọc Tiên Trùng dẫn theo An Lâm và Hứa Tiểu Lan bay về phía trung tâm của long huyệt.

Tuy rằng họ có thể nhìn thấy vách đá ở phía sau, nhưng dõi mắt nhìn lại, lại không nhìn thấy vách đá ở ba mặt còn lại. Chúng trong tầm mắt đã hóa thành một đường đen, những vách đá cao gần ngàn mét, trong tầm mắt lại biến thành đường đen, có thể tưởng tượng được, cái hố này to tới cỡ nào,

Trên đường, Cốt Ngọc Tiên Trùng gặp một con tiên thú Phản Hư khác, đó là một con Phi Ưng toàn thân bao phủ ngọn lửa màu xanh lam, phía sau nó, dẫn theo gần trăm cường giả Thú tộc.

"Tiêu Trạch đạo hữu, cậu cứ đứng ở giáp giới này chờ đi, nơi này cách chỗ tượng đất Ác Mộng khoảng sáu trăm dặm, khoảng cách quá gần tội sợ tượng đất Ác Mộng sẽ phát giác." Cốt Ngọc Tiên Trùng cất tiếng nói.

Về phần An Lâm và Hứa Tiểu Lan, vốn là tu sĩ Kỳ Hóa Thần, ngụy trang thành nguyên thú Kỳ Hóa Thần hoàn toàn không có vấn đề. Tượng đất Ác Mộng có thể cảm nhận được khí tức của tu vi mạnh yếu, lại không thể ngay đến cả khí tức của chủng tộc tương ứng cũng cảm nhận ra được, trừ phi là đặc biệt tập trung cảm nhận ở một vùng nào đó.

Hỏa Diễm Phi Ưng ước chừng số linh thạch trong túi có khoảng một trăm ngàn, lập tức vui tươi hớn hở nói: "Được! Hôm nay để anh đây giúp cậu một lần! Cho cậu hai mươi con!"

Nó ngược lại không có cảm giác rằng Cốt Ngọc Tiên Trùng đã giết sạch những Thú tộc bị triệu tập đến kia, là chuyện kỳ quái gì. Thế nhưng xét về kết quả mà nói, Cốt Ngọc Tiên Trùng quả thật làm không được tốt.

Cuối cùng, hai người đi theo nhóm lớn, đi tới phía trước một cái vòng nước xoáy vô cùng rộng lớn.

"Đừng nói nữa." Cốt Ngọc Tiên Trùng thở dài một hơi : " Đám Thú tộc kia không nghe lời, tôi đều giết chết hết rồi, hai tên Ngưu Đầu Nhân này cũng là do tôi ép buộc kéo tới."

Đường kính vòng xoáy màu máu đoán chừng có hơn mười ngàn mét, bên ngoài màu đỏ thẫm như máu, càng vào trung tâm cái màu đỏ như máu kia càng nồng đậm, đến vị trí chính giữa, màu đỏ máu đã đậm thành màu đen.

"Ơ, Cốt Ngọc, sao cậu chỉ dẫn theo hai tên tới thôi?" Hỏa Diễm Phi Ưng chào hỏi.

"Ác Mộng đại nhân, bên tôi triệu tập hai mươi hai con Thú tộc, xin ngài xem qua." Cốt Ngọc Tiên Trùng cũng bay về phía sinh vật hình người kia, cất lời báo cáo.

"Ác Mộng đại nhân, bên tôi đã triệu tập bảy mươi hai con Thú tộc, xin ngài xem qua." Hỏa Diễm Phi Ưng bay về hướng sinh vật hình người nào đó toàn thân được bao phủ trong làn khói đen dày đặc, chủ động mở miệng, cung kính báo cáo.

Giống như một cái miệng lớn dữ tợn, đang nhe trăng cười, đợi hắn tự chui đầu vào lưới.

"Khà khà... Cậu làm như vậy, chỉ dẫn theo hai tên, nói không chừng tượng đất Ác Mộng sẽ tức giận đó." Hỏa Diễm Phi Ưng nói với vẻ hả hê lắm.

Đúng vậy, không phải cửa gì, cũng không phải khe hở thông đạo gì, mà chính là một cái vòng xoáy màu máu vô cùng to lớn xuất hiện trên mặt đất!

Không phải là nhảy vào trong vòng xoáy đấy chứ?

An Lâm có chút mông lung nhìn vào cái vòng xoáy kia, không tự chủ được mà nuốt nước miếng một cái.

Cốt Ngọc Tiên Trùng lộ vẻ chần chờ, sau đó ném một túi linh thạch cho Hỏa Diễm Phi Ưng: "Để cho hai tên Ngưu Đầu Nhân của tôi trà trộn vào trong đội ngũ của cậu. Sau đó xem như nhóm Thú tộc này là sự hợp nhất của hai đội chúng ta."

Cứ như vậy, An Lâm cùng Hứa Tiểu Lan thành công trà trộn vào bên trong nhóm lớn Thú tộc, đạt được hiệu quả che giấu tai mắt người khác.

Hai đội ngũ thế lực hợp lại, báo cáo số lượng Thú tộc cũng được.

Tượng đất Ác Mộng sẽ không kiểm soát thân phận của từng cao thủ Thú tộc đem tới đâu, chỉ là thống kê số lượng Thú tộc mang đến.

Sinh vật hình người được bao phủ trong lớp khói đen dày đặc, đứng thẳng trên không trung, từ một vị trí nào đó lóe lên hai luồng hào quang màu lam u tối, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói với đội ngũ Thú tộc của đám người An Lâm: "Những người ở hàng mười tám và hàng mười chín... Đi thôi, các dũng sĩ của Thú tộc, hãy đi tìm cơ duyên của các ngươi, chỗ kia có tất cả những gì các ngươi muốn, chúc các ngươi may mắn!"

Tượng đất Ác Mộng phất tay lên một cái, một cây cầu màu đen nối từ bờ của vòng xoáy dẫn thẳng đến trung tâm vòng xoáy, sau đó đi vào bóng tối vô tận đó.

Mẹ kiếp! Thật là phải nhảy vào bên trong vòng xoáy sao?

An Lâm không ngừng oán thầm trong lòng, nhưng lại không thể không cắn răng mà đi theo đội ngũ cùng nhau tiến vào.

Chẳng mấy chốc, họ đang đến đầu cuối của cây cầu.

Xung quanh rất yên tĩnh, mặc dù là xoáy nước nhưng là vòng xoáy vô cùng tĩnh mịch.

An Lâm không nắm rõ về vòng xoáy màu máu này, rốt cuộc là thứ quái quỷ gì tạo thành, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được, phía dưới vòng xoáy, giống như có một loại không gian giới lực nào đó.

Trong đội ngũ phía trước, từng con Thú tộc bắt đầu nhảy xuống vòng xoáy.

An Lâm có chút căng thẳng, lặng lẽ kéo chặt tay cô gái bên cạnh, cảm nhận sự mềm mại lại có chút nhỏ nhắn này, hắn rốt cuộc cũng hơi bình tâm lại.

"Đừng sợ, em đang bên cạnh anh đây." Hứa Tiểu Lan thấp giọng nói khẽ.

An Lâm gật đầu lia lịa, sau đó lại cảm thấy dường như có chỗ nào đó sai sai.

Một tên đầu chó nào đó, trong lúc lơ đãng đã liếc nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời nghiến răng nghiến lợi, tính khí nóng nảy nói: "Mẹ kiếp! Thật muốn giết chết các người!"

Sau đó, nó dường như nhìn thấy cái gì đó, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt ở phía dưới áo choàng đen, ngạc nhiên nói: "Các người chẳng lẽ là..."

Đúng lúc này sức mạnh vô hình đã hướng về phía nó, trực tiếp đẩy nó vào bên trong vòng xoáy.

An Lâm nắm tay Hứa Tiểu Lan, cũng cùng nhau nhảy vào vòng xoáy của bóng đêm vô tận này nhấn chìm hoàn toàn bóng dáng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận