Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1450: Bên trong không gian kỳ dị

An Lâm phát hiện, chính hắn đang đứng ở trong một cái không gian cực kỳ kỳ lạ.

Cả không gian là một mảnh vàng ròng, không nhìn bất kỳ điểm giới hạn nào.

Mặt đất cũng là kim sắc, cảm giác vật chất mười phần, nhưng không biết là làm bằng vật liệu gì, giẫm lên rất mềm, còn mang theo từng luồng cảm xúc ấm áp.

Một con sông kim sắc chảy xiết ở trước mặt hai người, không thấy điểm cuối.

Chỉ vừa nhìn những hình ảnh này, thật ra thì vẫn không quá gì lạ.

Nhưng nhánh sông này lại làm cho An Lâm cảm nhận được kinh hãi.

Ảnh ngược phản chiếu trên con sông không phải mặt mũi của hắn, mà là vô số hình ảnh, những hình ảnh kia cực kỳ kinh khủng, là nỗi hành hạ mà thế gian hoàn toàn không thể tưởng tượng ra.

Ví dụ như găm trứng côn trùng lên thân thể, côn trùng ấp trứng không ngừng hấp thu chất dinh dưỡng trên thân thể của người bị ký sinh, thân thể người bị ký sinh ngày một hư thối, sau đó máu thịt bị lũ côn trùng ấp trứng gặm cắn thành thức ăn, cuối cùng gặm đến ngay cả xương cũng không thừa, sinh linh trên ảnh ngược kêu gào tuyệt vọng, còn khổ sở hơn cái chết gấp ngàn vạn lần.

"Có lẽ, Thiên Thần Thời Gian đã đặt tất cả những loại cực hình mà cô ta đã từng thấy qua bao đời lên cái con sông này." Thượng Quan Nghệ nghĩ thôi cũng đã thấy sợ.

Không thể không nói, uy lực của Thiên Niên kiếm so với Thiên Thần Thời Gian tự bạo, quả là không cùng một cái cấp bậc.

Mỗi một cực hình trên con sông đều có thể khiến cho người ta sống không bằng chết, hắn suýt nữa phải trải nghiệm mỗi một loại cực hình khủng khiếp kia ư?

Hắn chợt cảm thấy, Hứa Tiểu Lan đút hắn uống độc dược, quả thực quá là dịu dàng!

Thượng Quan Nghệ đi tới bên cạnh An Lâm, khẽ nói: "Nếu không phải Trần Trần dùng thuật pháp chuyển dời chúng ta lên bờ trước khi rơi xuống sông, nói không chừng, chúng ta cũng phải trải nghiệm mỗi một loại cực hình ở trên con sông một lần rồi."

Thượng Quan Nghệ vươn ra ngón tay ngọc, chỉ vào trong sông: "Hắn ở trong sông."

Ở trên con sông, còn có rất nhiều cực hình tương tự, thậm chí những cực hình kinh khủng hơn còn không thể đếm hết.

An Lâm đột nhiên nhớ tới, thậm chí ngay cả Thiên Thần Thời Gian tự bạo Trần Trần cũng có thể đỡ được, vậy mà vẫn thể nhân tiện tay cứu bọn hắn, chẳng phải là quá trâu bò ư?

An Lâm nghe nói như thế, trong nháy mắt da đầu tê dại.

Vô số nhưng cực hình khác nhau, giống như con sông chảy xuôi về phía trước, vô cùng vô tận.

"Thật ác độc... trước khi chết cô ta đã nói rằng muốn cho chúng ta rơi vào trong thời gian luân hồi vô tận, chết cả tỷ tỷ tỷ lần, không ngờ lại là chết kiểu này... " An Lâm liên tục cảm thán.

"Cậu nghĩ gì thế... " Thượng Quan Nghệ liếc mắt nhìn An Lâm một cái, nói: "Trần Trần xuống sông để tìm đường trở về, nói không chừng sẽ tìm được manh mối ở trong con sông dài này."

Hắn nhìn con sông chảy xiết không ngừng, mặt cũng đen thui: "Con mẹ nó chứ, căn bản là không có cuối. Hành hạ vô cùng vô tận, chính là Địa Ngục kinh khủng nhất trên đời này a!"

"Hắn không có việc gì chứ? Có đau không?" An Lâm lộ vẻ lo lắng.

"Đúng rồi, Trần Trần ở đâu?" An Lâm hỏi.

An Lâm kinh hãi, sau đó hốc mắt đỏ lên, suýt nữa khóc lên, nức nở nói: "Không ngờ, vì cứu chúng ta, Trần Trần học trưởng lại hy sinh chính mình, phải thừa nhận thống khổ kinh khủng như thế..."

Cái này kích thích hơn xem phim kinh dị nhiều, bất kỳ một cảnh tượng nào, cũng có thể dọa cho người bình thường mất hồn, hoặc là ghê tởm đến mức mấy ngày ăn không vô.

Nhìn những hình ảnh khủng khiếp trên con sông này, khiến người ta phát ngất, khiến người ta ghê tởm tới mức buồn nôn.

Thượng Quan Nghệ ngồi khoanh hai chân, cằm chống đỡ ở trên đầu gối, đôi mắt vàng kim tràn đầy uy nghi dần tản đi, biến lại thành tròng mắt trắng đen rõ ràng, trên mặt nhuốm vẻ u sầu.

"Vì có thể ra ngoài, tất cả mọi người đều liều mạng... " An Lâm nhìn bốn phía đều là màu vàng, cũng ý thức được tình cảnh của chính mình hôm nay, là bị vây nhốt ở trong không gian kỳ dị này rồi.

"Chúng ta có thể nghĩ cách gì không, đuổi giết hết lũ chim độc ác xấu xa ở trong rừng. Hoặc là khiến cho đám chim xấu xa mất luôn cả tư cách để sống!" Thượng Quan Nghệ lại nói.

Thượng Quan Nghệ mỉm cười nói: " Trần Trần học trưởng của cậu rất lợi hại, có phương pháp xử lí đặc biệt có thể ngăn cách với thời gian con sông. Hắn đã dạy phương pháp kia cho Nữ Đế, Mộng Chi, và cả Thiên Đế, bây giờ bốn người bọn họ đều ở bên trong con sông thời gian, tìm kiếm manh mối trở về. Tôi thì chịu trách nhiệm ở chỗ này trông chừng cậu."

Thượng Quan Nghệ bị lời này của An Lâm chọc cười.

"Cái thế giới này, có thiện có ác." An Lâm suy nghĩ một lúc, nói, "Người xấu tồn tại, có lẽ chỉ là vì làm nền cho những người tốt vĩ đại."

"Ặc... " An Lâm sửng sốt một chút, sao lời này nghe như một cô bé bốc đồng nói ra vậy, cứ như thể đang gầm thét, người xấu gì đó, đều chết hết đi!

Ở chỗ này, không dùng được lực lượng không gian, không có bất kỳ cảm giác phương hướng nào. Đầu mối duy nhất, chính là con sông chảy xiết không ngừng, lưu giữ những cách hành hạ tàn khốc nhất thế gian này.

Cô nhẹ giọng nói: "Cậu xem thử những thứ cực hình kia đi, đừng nói là những sinh linh bị hành hạ, coi như là trí tưởng tượng vô tận của ôi, cũng không thể nghĩ ra được một phần vạn."

"Nhưng ở trong sông dài thời gian, những loại cực hình khủng khiếp, gần như là vô cùng vô tận... Cậu nói, đều là sinh linh, vì sao lại có nhiều sinh linh thấp kém đến như vậy?"

Nghe lời Thượng Quan Nghệ nói, An Lâm không khỏi khẽ cười một tiếng: "Rừng vốn lớn, loại chim nào chẳng có."

An Lâm nhìn một hồi, cũng cảm thấy không chịu được.

An Lâm có phần ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Thượng Quan Nghệ một cái, hình như không có ngờ tới sức chống cự của vị Băng Tổ chuyển thế trong truyền thuyết này lại yếu như thế.

Thượng Quan Nghệ cùng theo tới, ngồi ở bên cạnh An Lâm, trên khuôn mặt bạch ngọc không tỳ vết xuất hiện nụ cười: "Rất khó chịu sao? Lúc đầu khi tôi thấy con sông này, tôi còn không bằng được cậu, trực tiếp nôn ra."

An Lâm tìm một vị trí ngồi xuống, móc linh quả ra gặm.

Ngẫm nghĩ một lúc, lại cảm thấy cũng rất là có lý.

Có đen có trắng, có xấu có tốt, thì mới tôn lên được sự lương thiện vĩ đại, không có mấy ma tông làm nền cho các danh môn chính phái, thì ai sẽ làm nổi bật lên hình tượng vĩ đại của các danh môn chính phái kia?

Nhưng mà quy vẫn thì mọi người vẫn không thích cái xấu, giống như ai cũng thích sạch sẽ, chứ có ai lại thích bẩn thỉu nhếch nhác.

"Thật ra thì, tôi vẫn luôn muốn khiến cho các Tuyết Nữ biến thành sinh linh mà ai ai cũng yêu thích." Thượng Quan Nghệ nhìn An Lâm nói, "Đáng tiếc, mặc dù các cô ấy đều rất đẹp, nhưng tính tình đều lệch lạnh, chính là giống như nữ thần cao ngạo lạnh lùng mà các ngươi thường nói đó, đối với mọi người đều lạnh lẽo, làm cho người ta cảm thấy khó có thể đến gần. Dần dà, liền không có chủng tộc nào bằng lòng giao thiệp với chúng ta nữa."

An Lâm cười nói: "Lúc trước em được mọi người nhiệt tình chiêu đãi, cũng xem như là rất hiếm có đúng không?"

"Đâu chỉ là hiếm có, cho dù là Nữ Đế, cũng chưa từng được các cô ấy nhiệt tình tiếp đãi như thế." Thượng Quan Nghệ nở nụ cười diễm lệ.

An Lâm hồi tưởng lại cảnh tượng được các Tuyết Nữ nhiệt tình phục vụ, không khỏi cảm thấy tiếc.

"An Lâm... " Một tiếng gọi dịu dàng vang lên ở bên tai.

An Lâm quay đầu, lại phát hiện Thượng Quan Nghệ đang nhìn mình với ánh mắt dịu dàng, khuôn mặt trắng noãn như ngọc không tỳ vết, đôi môi mỏng màu hồng thoáng rung động, hình như muốn nói gì đó.

An Lâm thầm giật mình, phản ứng đầu tiên chính là, Thượng Quan Nghệ, không thể, chúng ta không thể, Tiểu Lan sẽ ép em uống thuốc đấy!

"An Lâm, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi..."

Trên mặt Thượng Quan Nghệ hiện lên vẻ áy náy, cô cúi đầu xuống.

An Lâm sửng sốt một chút, chuyện phát triển thế này, hình như không giống với tưởng tượng của hắn?

"Là tôi làm liên lụy tới cậu, nếu không phải vì thỉnh cầu của tôi, cậu cũng sẽ không liên tiếp gặp phải nguy hiểm đến mạng sống, tôi chính là một ngôi sao chổi, đều tại tôi..."

Cô cong tay ôm hai chân, chôn đầu ở giữa hai cánh tay, thân thể co lại thành một đoàn, thấp giọng khóc nức nở: "Ai gặp phải tôi cũng sẽ xui xẻo... Tôi đã rất nỗ lực, nhưng ai gặp phải tôi vẫn cứ rất xui xẻo, có phải tôi không nên đến gần bất cứ ai không? Hoặc là nói, tôi không nên tồn tại ở thế gian này?"

An Lâm chưa kịp lấy lại tinh thần.

Hắn ngắm nhìn cô gái đột nhiên khóc lên, bỗng chốc trở nên luống cuống tay chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận