Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1763: Man Cổ Ma Thần

"Nói thử xem, nếu như tin tức đó có thể sánh được với cấp bậc như đại điện Linh Tổ thì tôi sẽ đồng ý thả anh." An Lâm lại mở miệng nói.

Sương Hàn Ngụy Tinh gật đầu liên hồi, đập đến mức khiến mặt đất chấn động kịch liệt.

Nó nói: "Tôi phát hiện ra một địa phương cực kỳ nguy hiểm, nơi đó bị dòng chảy hỗn độn tàn phá bừa bãi, quy tắc bị phá vỡ, có những khe rãnh, mảnh núi, sông máu khiến người ta nhìn vào mà phải cảm thấy giật mình, còn có cả những bộ hài cốt cực lớn không cách nào tưởng tượng được luôn phóng ra một luồng năng lượng kỳ lạ..."

"Bởi vì thể tích của tôi quá lớn, tránh né hay chống cự dòng chảy hỗn độn quá tốn sức, trong một lần thăm dò tôi đã bị thương, cho nên đành phải từ bỏ tiếp tục thăm dò."

An Lâm liền hiểu được ý của đối phương: "Anh nói là, chỗ kia là di tích của một chiến trường?"

"Đúng vậy, hơn nữa còn là một di tích chiến trường rất cao!" Sương Hàn Ngụy Tinh kích động nói: "Tôi cũng được coi là lợi hại rồi đúng không? Nhưng ở nơi đó còn có cả những năng lượng chiến đấu không biết đã sót lại qua bao nhiêu năm tháng có thể làm tổn thương tôi!"

Cả đám người nhìn Sương Hàn Ngụy Tinh bằng vẻ mặt quái lạ.

Sương Hàn Ngụy Tinh nhìn thấy được ánh mắt khó có thể thuyết phục được bọn họ thông qua ánh mắt của họ.

Ông chỉ không muốn thấy con gái xảy ra chuyện.

"Hiện giờ chúng ta không tụ họp rồi sao?" Hắc Linh Xà hỏi.

"Tôi đi với cô." Liễu Thiên Huyễn cười nói.

Bạch linh Xà thì lại hơi do dự: "Ừm... Không phải chúng ta đã nói là sau khi tụ hợp rồi sẽ cùng nhau hành động sao?"

Hắn nhìn về phía những người còn lại: "Mọi người cảm thấy thế nào?"

Đã nói là hắn sẽ khởi phát cuộc chiến, sau đó mọi người cùng nhau lần theo dấu vết đánh nhau để hội họp lại với nhau, hiện giờ thì hay rồi, bốn người bọn họ đã tụ hợp, duy chỉ có mỗi Đấu Chiến Thắng Phật là không thấy đâu...

Nó không khỏi cảm thấy bế tắc: "Các anh thế này là đang coi thường tôi sao?!"

An Lâm đột nhiên lấy lại tinh thần: "Hình như... còn con khỉ nữa?"

"Đây là một cơ duyên khó có được, có thể đi xem thử xem sao." Hắc Linh Xà nói.

An Lâm "À" một tiếng: "Vậy được rồi, anh dẫn đường, nếu như chỗ kia khiến tôi thấy hài lòng vậy thì tôi sẽ thả anh."

Hứa Tiểu Lan đã báo được thù, đương nhiên An Lâm đi đâu thì cô sẽ theo đến chỗ đó.

"Vẫn chưa tập trung đủ, mục đích của chúng ta đã hoàn thành, thật ra có tập trung đủ hay không cũng không quan trọng... Hơn nữa, nơi này không ai có thể làm gì được hắn, cho dù đánh không lại nhưng chạy trốn chắc hẳn cũng không thành vấn đề." An Lâm mở miệng nói.

Liễu Minh Hiên thở dài một tiếng: "Tôi cũng đi vậy."

Mọi người nghe xong cũng thấy có lý.

Hắc Linh Xà và Hứa Tiểu Lan chợt hiểu ra, đúng nhỉ, Đấu Chiến Thắng Phật đâu?

Mặt Hắc Linh Xà lộ ra vẻ ngại ngùng: "Ừm... giờ phải làm sao đây?"

Chẳng lẽ cách chiến đấu của hắn không đúng?

Mỹ Hầu Vương uy phong ngời ngời tay cầm gậy lớn màu vàng đứng bên ngoài cửa di tích, một người giữ ải vạn người không qua được, ngăn tất cả cường giả Hư Linh tộc ở bên ngoài.

Thật sự cho rằng Hợp Đạo là rau cải trắng à, tùy tiện đi bừa là có thể gặp được sao?

Ở một địa phương khác tại Linh giới.

Một quả địa cầu màu xanh lam xuyên qua không trung, bay trên trời theo phương hướng có màu đen.

Cứ như vậy, họ đứng bên trên hành tinh nhỏ bay về phía cực đen của Linh giới.

Bên trên bầu trời có sắc thái khác nhau, hiện lên hình chiếc quạt phóng xạ khuếch tán ra bốn phía.

"Được rồi, khoảng cách quá xa..." Đấu Chiến Thắng Phật lắc đầu: "Vẫn nên chú tâm vào nơi này thôi, phải làm một động tác gì đó lơn lớn mới được, nếu không bọn họ căn bản sẽ không chú ý đến chỗ này..."

Con khỉ cũng chú ý đến một màn này, đôi mắt màu vàng như lưu ly hơi co lại: "Đây không phải sao băng bình thường, mà chính là một sinh mệnh, một sinh mệnh của thế giới này..."

Bên ngoài khu di tích khổng lồ.

Chúng nó nhìn con khỉ với hung uy hiển hách đang đứng ngạo nghễ trước cánh cửa lớn, lại liếc mắt nhìn Băng Phách Đại Đế bị nện đến không còn hình dạng, trong lòng liền cảm thấy phát đau...

Mọi người cùng nhau xông vò di tích bằng chính bản lĩnh của mình không được sao?

Rõ ràng phát hiện ra di tích rồi mà lại không xông vào cứ thích đứng chắn mãi ngoài cửa, có ý định quái gì? Chính là hỏi rốt cuộc anh có ý đồ gì? Não của con khỉ này có vấn đề đúng không.

Đấu Chiến Thắng Phật rất buồn bực, nơi này đã nổ ra không biết đến mấy trăm cuộc chiến lớn nhỏ khác nhau, ngay cả cuộc chiến cấp bậc Hợp Đạo cũng đã bùng nổ một lần rồi, thế mà một người đồng đội cũng không hề phát hiện ra chỗ này.

Nhóm Hư Linh tộc phía xa cảm thấy mình sắp phát điên mất.

Hầu Tử rất bất đắc dĩ, đảo mắt nhìn về phía các cường giả Hư Linh tộc ở xa xa, lại giễu cợt: "Sao thế, Hư Linh tộc hết sạch cường giả rồi sao? Chỉ một mình Băng Phách Đại Đế mà cũng muốn xông phá phòng tuyến của lão Tôn ta á? Gọi thêm mấy tên Hợp Đạo nữa đến xem nào!!"

Chắc không phải thế chứ!

Lúc này, tại cực Hắc Thiên.

Bên trong một chiến trường hỗn loạn lại có nguy cơ trùng trùng.

Có một hồ nước màu cam vô cùng lớn.

Đứng một phía hồ nước nhìn sang bên kia, chỉ có thể thấy màu nước da cam nối liền với bầu trời đen kịt, nước và trời tạo thành một đường căn bản không nhìn thấy đất liền.

Ở trung tâm hồ nước lớn màu cam có một hòn đảo nhỏ màu trắng đang phát ra vẻ lộng lẫy ngút ngàn, tựa như một viên minh châu giữa trời đất, thánh khiết đến mức khó có thể miêu tả bằng lời.

Một sinh linh thân ngựa đầu người có toàn thân màu trắng sữa phủ đầy gai nhọn nhìn về phía xa, thản nhiên nói: "Con đường nối liền với đại lục đã mở ra, cuối cùng chúng ta có thể tự do..."

Một cô gái toàn thân thấm đẫm máu tươi mở bừng đôi mắt đỏ rực. giọng nói biến ảo khôn lường: "Đã bao nhiêu năm rồi... cuối cùng cũng đến lượt khu vực của chúng ta... Ta muốn sống... Ta muốn càng nhiều máu tươi..."

"Bùm!"

Một thanh kiếm lớn màu đen vừa nặng vừa dày cắm xuống hòn đảo.

Xung quanh hồ nước màu da cam đột nhiên trào dâng sóng lớn.

Một người đàn ông vóc người to khỏe có hình dáng con người, toàn thân đen kịt, đôi mắt màu đỏ máu và chiếc sừng ma đang phun ra ma khí cực kỳ nồng đậm, thản nhiên nói: "Ở cái nơi đất thánh cổ xưa này vô ích bao nhiêu năm tháng, cũng không biết trên đại lục còn bao nhiêu sinh linh nhớ tới uy danh của Man Cổ Ma Thần ta."

"Man Cổ đại nhân với hung danh kinh thế bao nhiêu năm, nhất định là có cực kỳ nhiều sinh linh nhớ rõ..." Trên mặt sinh linh thân ngựa đầu người hiện lên vẻ xu nịnh.

Giọng nói của Man Cổ Ma Thần vừa trầm lại hơi khàn: "Vì ám toán Linh Tổ mà chúng ta đã phải trả một cái giá quá lớn, suýt nữa còn bị Linh vương của ngoại vực giết chết... Thế nhưng thu hoạch cũng không tệ lắm, ít nhất ta cũng thu được hồn quyết mà mình luôn tha thiết mơ ước, thành công tách rời hồn và xác."

"Hiện giờ đột phá của ta đã hoàn thành 90%, chỉ cần trở lại đại lục Thái Sơ, lợi dụng lực lượng Thiên Đạo là có thể tiến lên Sáng Thế thành công..."

Hai con ngươi Man Cổ Ma Thần phóng ra khí lạnh, sát ý gần như khiến toàn bộ hồ nước sôi trào: "Hãy chờ xem, ta nhất định phải kéo Tây Lý Nhĩ xuống ma giới!"

"Đại nhân sẽ được như nguyện." Cô gái máu chảy đầm đìa hơi cúi đầu: "Đại nhân đã trút bỏ xác phàm, trở về liền có thể trở thành Sáng Thể cảnh thực sự, chỉ một tên Tây Lý Nhĩ gì đó sao có thể là đối thủ của ngài được."

Cái hồ lớn màu cam không thấy bờ không thấy đáy, nếu như nhìn từ trên cao xuống thì liền có thể phát hiện ra đây chẳng qua chỉ là một hố lõm cực kỳ lớn trên thể xác Ma Thần đã chất động một lượng dịch cực lớn.

Đúng lúc này, nơi xa đột nhiên có ngôi sao rơi xuống, tạo ra chấn động, thậm chí khiến nơi Man Cổ Ma Thần đang ở cũng hơi rung lên.

"Ta ngửi thấy... mùi máu tươi của máu mới..." Cô gái liếm khóe miệng đầy máu.

"Ma Cơ, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, chỉ có mười lăm canh giờ, đối phương còn có cả cảnh giới Hợp Đạo, nếu như cô dự định nuốt những hạng người vô tri kia thì ta đề nghị cô nên để cho cửu Thánh Ma ra tay..." Ma Cổ Man Thần thản nhiên nói.

"Ha ha ha... được thôi, vậy tôi đành phải để cửu Thánh Ma đi mở tiệc rồi. Cáo từ trước, đối phó với bọn chúng một khắc đồng hồ là đủ." Cô gái máu chảy đầm đìa cười duyên một tiếng, hóa thành một vệt cầu vồng bay về phía vùng đất Sa Đọa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận