Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 582: Phản ứng của các thế lực lớn

Thánh Địa Cực Hàn, bên trong một tòa thành bị băng tuyết phủ quanh năm, cánh cửa màu vàng trên không trung dần dần tan biến.

Thần quang bao phủ, Nữ Đế đang đứng sóng vai cùng với Đại Tế Tự Mộng Chi, đứng trước các cô là ba tên cung chủ thánh cung kỳ Phản Hư và mười Tuyết Nữ kỳ Hóa Thần.

Hai mươi Tuyết Nữ kỳ Hóa Thần, kết quả chỉ còn một nửa sống sót trở về.

Nhưng, Mộng Chi quan tâm nhất không phải điều này.

"Không tìm thấy trái tim của thế giới... Bây giờ đến tinh nguyên thế giới cũng thu được ít như vậy! Nói cho ta biết, vì sao?"

Tròng mắt màu vàng óng ẩn chứa vương uy tối cao quét đến trước mặt các Tuyết Nữ, đầu ngón tay nắm thần trượng hơi rung động, lộ ra nổi giận đã đến cực hạn.

Tại đây hiển nhiên cung chủ Phản Hư phải gánh vác trách nhiệm nhiều nhất, rõ ràng được kỳ vọng nhiều nhất, nhưng lúc trở về lại không thu hoạch được là mấy, đến một miếng tinh nguyên thế giới màu vàng cũng không có...

Đội trưởng Phản Hư Nhu Cốc cúi đầu nói: "Trong trận chiến tại Vô Hối Chi Địa đánh với Long Thương, thần bị An Lâm mang người vây khốn, bọn họ cướp hết tất cả nhẫn không gian của chúng thần, lúc này mới chi phối cảm xúc của chúng thần, thả chúng thần..."

Nữ Đế than nhẹ một tiếng khó mà nghe thấy: "An Lâm... vậy mà lại là hắn..."

Cả đám Chân Vương nghe xong đều cảm thấy sợ hãi, ai cũng không ngờ đến An Lâm lại tồn tại đáng sợ như vậy. Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy may mắn, may mắn bọn họ không chủ động đi đối phó với yêu nghiệt kia, nếu không sẽ thực sự nguy hiểm đến tính mạng!

Khuôn mặt Tuyết Nữ kỳ Hóa Thần chấn kinh, bảo vật của đám người Đường Vi bị cướp, bọn họ còn có thể tin tưởng. Nhưng không nghĩ đến ba vị Tuyết Nữ đã là kỳ Phản Hư rồi mà cũng bị An Lâm cướp sạch, điều này thật sự khó mà tưởng tượng ra được.

Một nam tử có làn da màu đồng cổ, sau lưng đeo đại đao giảng giải những trải nghiệm của chính mình vô cùng sinh động với Hắc Vũ Đế Vương và các vị Chân Vương.

Một bầu không khí quái dị lan tràn bên trong Tuyết Nữ.

Kiếm Thắng Tà là thứ bọn họ nhất định phải đoạt được, nhưng hiện tại điều hắn có thể làm cũng chỉ là đưa một số tin tức có giá trị truyền đến cho Chân Vương Nguyệt Dạ, để khi thi hành nhiệm vụ Chân Vương Nguyệt Dạ thêm nắm chác.

"Sao? nhẫn không gian của mấy người cũng bị An Lâm cướp sao? Chúng tôi cũng bị!" Đường Vi ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc mở miệng nói.

Hắc Vũ Đế Vương im lặng một lát, cuối cùng gọi đến một con quạ, thâm nhập một luồng ánh sáng màu đen vào đầu con quạ, mang toàn bộ tin tức đưa vào trong đầu nó.

Nên nói là thật khéo sao? Cô cũng bị An Lâm cướp...

Đoàn đại biểu của cô chính là đoàn đội của Thượng Quan Nghệ, cũng trở thành đoàn đội tay trắng không thu được gì...

Đại lục lơ lửng trên không trung dần chuyển màu đen, nơi này bị màn đêm bao phủ.

Đứng trước một quái vật đầu chó thân người, thân hình cao lớn, toàn thân khoác khôi giáp màu đen là một người con gái mặc áo đen có thân hình thon dài uyển chuyển, khuôn mặt trong sáng như trăng.

Mộng Chi sau khi nghe nói cái tên này, hồi tưởng lại biểu cảm tên kia giơ ngón tay giữa tức giận mắng chửi cô ta, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực.

Một con quạ từ trên không trung xuất hiện, từ từ bay xuống đậu vào vai người con gái đó.

Con quạ vỗ cánh bay lên, hòa mình vào trong bóng tối biến mất.

Ở một địa phương mà khắp mặt đất phủ một màu đỏ như máu, tiếng ác linh kêu rên không dứt.

Đại Địa Hắc Trạch.

Như vậy, bia đỡ đạn kỳ Phản Hư mà cô ta tìm có còn dùng đến nữa hay không?

Cô là một người có thực lực Phản Hư sơ kỳ đỉnh phong, không nghĩ đến ở thu hoạch lần này, vậy mà có thể hoàn toàn lấn áp ba người trước mặt, điều này khiến tâm tình của cô rất vui vẻ.

Giả dối... Thực lực của An Lâm này lại nghịch thiên như vậy sao?

Cùng thời khắc đó, tại vườn địa đàng, Phật quốc, thần điện Tây Hải, long đình Đông Hải, từng tên đại năng Phản Hư mang tin tức về, thanh danh của An Lâm lần đầu tiên gây chấn động bên trong các thế lực đỉnh phong.

Cô gái khép hờ đôi mắt, cảm nhận tin tức mà con quạ truyền đến, sau đó sắc mặt có chút thay đồi, trong nội tâm dâng lên một trận sóng to gió lớn.

"Oa! Người khổng lồ An Lâm, đây chính là nơi anh học tập sao? Thật lớn, thật xinh đẹp!"

Một cục gạch đen xuyên qua tầng mây, lần nữa quay về ngôi trường quen thuộc.

Trên Thiên Đình – Đại học Liên Hiệp Tu Tiên.

Cô ta cảm thấy tam quan của mình bị thay đổi lần nữa, nghi ngờ phân tích của chính mình lần nữa.

Ba người Khả Khả Tư Đế, Tháp Bá, Mạch Luân đều vội vàng cúi đầu nhận sai, nhưng trong lòng đều cười lạnh, ai mà mẹ nó yêu thích Thông Thiên Huyết Giáp của ông chứ, Thánh Huyết vĩ đại mới là thứ mà bọn họ theo đuổi.

Bây giờ Khả Khả Tư Đế đã là Phản Hư trung kỳ, sau khi Mạch Luân trải qua tịnh hóa từ Thánh Huyết của An Lâm, đã có dấu hiệu của việc đột phá cảnh giới, tin tưởng rằng không bao lâu nữa có thể đột phá đến Phản Hư trung kỳ.

Tháp Bá vốn là Phản Hư trung kỳ đỉnh phong, giờ đây được nếm thử Thánh Huyết của An Lâm, đã lĩnh hội được đạo mới mà xưa nay Huyết tộc chưa từng có, bước vào Phản Hư hậu kỳ!

Cô gái nhìn về phía quái vật đầu chó thân người phía trước, do dự trong lòng không quyết...

Đại Xuyến che miệng cười khẽ, nhất thời lộ ra vẻ quyến rũ.

Sau đó, hắn lại chỉ về phía ba người khác: "Khả Khả Tư Đế, Tháp Bá, Mạch Luân, ba người các ngươi cộng lại mà không bằng thu hoạch của một mình cô ấy! Không phải là Đại Xuyến thu được quá nhiều, mà là các ngươi thu được quá ít, hiểu không? Năm trăm năm này, ở phân phối tài nguyên của Thông Thiên Huyết Giáp, tông môn của các người đều phải cắt giảm ba phần!"

Y Đăng Đại Đế căm tức nhìn vào bốn người trước mặt, đầu tiên là chỉ vào một cô gái có mái tóc màu vàng óng nói: "Mấy người nhìn Đại Xuyến một chút, ba miếng tinh nguyên thế giới màu vàng, mười năm miếng tinh nguyên thế giới màu đỏ..."

Hai con ngươi xanh biếc lộng lẫy của Đề Na chớp chớp, vô cùng vui sướng mở miệng nói.

Lầu các Tiên Vũ liên miên không dứt, đỉnh núi linh vận tú lệ, những đám mây ngũ sắc lượn lờ khắp nơi, mỗi một nơi đều lộ ra vẻ khoan thai và tốt đẹp, ngoài ra còn có nguyên khí vô cùng nồng đậm.

So sánh đại học này cùng với cổ vực Thái Sơn nguy hiểm trùng trùng kia, thật sự có thể coi là thiên đường, đến An Lâm cũng cảm thấy toàn thân thư sướng, tinh thần và thể xác hoàn toàn buông lỏng.

"Sư phụ học tập ở nơi này? Là hồng trần lịch luyện sao?" Tiêu Trạch vuốt cằm mở miệng nói.

"Không phải, đây là nơi học tập của tôi, là nơi tôi tu tiên!" An Lâm phản bác.

"Ừm, tốt, con đã hiểu." Tiêu Trạch rất nghiêm túc gật đầu.

Xem ra không sai, nơi này, cũng là nơi mà sư phụ hồng trần lịch luyện.

Dù sao, không có đại năng nào khi đang hồng trần lịch luyện mà nói mình đang hồng trần lịch luyện cả.

Hắn cũng vậy, kinh nghiệm của hắn cũng chính là những gì mà hắn đã phải trải qua.

Tuyết Trảm Thiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm nói: "Nằm ở nơi cao, chí khí ngút trời, khoảng cách của nơi này với bầu trời có vẻ rất gần, đây là đỉnh Thương Khung sao?"

An Lâm gãi gãi đầu: "Đại khái coi là vậy đi, Thiên Đình thực sự rất cao."

"An Lâm cự nhân, chúng ta sẽ sống ở nơi này sao?" Đề Na nhìn phong cảnh xung quanh, vô cùng hào hứng, mong đợi nói với hắn.

An Lâm gật đầu nói: "Đúng vậy, nơi này nguyên khí vô cùng nồng đậm, các cậu tu luyện ở nơi này có thể đem đến hiệu quả cao. Tử Vi Đại Đế cũng đã nói với phó hiệu trưởng Ngộ Hoa, ngài đã đồng ý rồi. Nhưng các cậu cũng phải ngoan ngõan, không được gây chuyện."

Đề Na vô cùng vui vẻ hoan hô, dễ nhận ra cô rất thích nơi này.

"Bây giờ tôi mang các cậu đi gặp một người vô cùng quan trọng, các cậu phải biểu hiện tốt một chút." An Lâm bày ra bộ dạng trịnh trọng nói.

"Ai vậy?" Tiêu Trạch tò mò hỏi.

"Sư mẫu của con." An Lâm trả lời.

Hít...

Tiêu Trạch hít sâu một hơi, lập tức trở nên vô cùng kính trọng.

Đến Đề Na và Tuyết Trảm Thiên cũng khẩn trương, trở nên vô cùng biết điều, trong lòng chờ mong rốt cuộc đạo lữ của chủ nhân như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận