Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 771: Vòng thí luyện kinh khủng của tông môn

Gần mười ngàn đệ tử chuẩn, đánh giá tông môn trước mặt, bọn họ đều thích từ đáy lòng.

"Thật sự là khí phái, đây chính là tông môn tiên gia sao, phong cảnh cũng có thể sánh với hoàng cung!"

"Không chỉ có như vậy, hấp thụ mỗi một ngụm khí ở đây đều vô cùng dễ chịu, nguyên khí như vậy vô cùng nồng đậm!"

"Đúng vậy, tôi từng đảm nhiệm chức hộ vệ trưởng của hàng nghìn Hoàng tộc, nồng độ nguyên khí ở đây thậm chí còn lớn hơn cả ở hoàng thành!"

Mọi người nghe vậy đều giật mình, nguyên khí còn nồng đậm hơn cả ở Cửu Hoàng tộc, đây tuyệt đối là chỗ tu luyện cao cấp nhất rồi!

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng mọi người lại nóng rực vài phần, suy nghĩ muốn trở thành đệ tử nòng cốt của nội các càng mạnh mẽ và kiên định.

"Chàng trai kia chính là An Lâm trong truyền thuyết ư?"

"Ừ, nhất định là vậy, ngọc thụ lâm phong như thế, nhẹ nhàng như tiên, tròng mắt đen nhánh giống như ẩn chứa vô số ngôi sao, thật sự quá tuyệt vời!"

Trên mặt chàng trai áo trắng hiện lên vẻ lúng túng: "À, tôi không phải tông chủ, tôi là các chủ của Linh các, Hiên Viên Thành, tông chủ của các bạn ở đằng kia."

Bầu không khí lâm vào sự yên ắng quỷ dị.

"Chào tông chủ An Lâm!"...

Mọi người: "..."

Chàng trai áo trắng đi tới trước mặt những người thí luyện.

Cũng có một bộ phận tu sĩ nhìn mà hả hê, trong lòng cười thầm nói, trước khi đến tông môn cũng không biết nhìn bức vẽ chân dung của tông chủ Tứ Cửu Tiên tông, ngốc chắc? Tôi không nói với các người, để các người để lại một ấn tượng xấu trước thì tôi có thể nhận được ưu thế, ha ha ha...

Có nữ tu ánh mắt sáng quắc nói.

Rất nhiều tu sĩ chào hỏi giống như bị sét đánh vậy, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

"Chào tông chủ!"

"A... Hắn đi tới đây! Trời ạ!"

Chàng trai chỉ về một hướng khác, ở đó có một chàng trai áo trắng dáng vẻ đẹp trai.

Chàng trai lộ ra nụ cười ôn hòa, nụ cười ấm lòng người như cảnh xuân vậy.

Vô số tu sĩ điên cuồng kiếm giá trị cảm tình tốt.

Tất cả tu sĩ đều nhìn đến ngây dạy, thế gian lại có một chàng trai đẹp đến như vậy!

Thật xấu hổ...

Hiên Viên Thành thấy không khí đột nhiên yên ắng lại thản nhiên cười nói, chủ động mở miệng an ủi: "Không sao, tôi sẽ không nói chuyện này với tông chủ, lần sau đừng như vậy nữa là được. Mọi người cố gắng tham gia thí luyện, vòng thí luyện tiếp theo chúng tôi sẽ đối xử bình đẳng, cố gắng lên nhé!"

Đó là cửa chính của sở nghiên cứu Phương Hoàng thông với Tử Tinh, bây giờ đã được mệnh danh là tiểu thế giới Phượng Hoàng một lần nữa!

Giờ khắc này địa vị của Hiên Viên Thành trong lòng bọn họ được nâng cao! Cho dù là vì Hiên Viên Thành, bọn họ cũng phải cố gắng ở lại Tứ Cửu Tiên tông!

Mọi người: "..."

"Các chủ Hiên Viên, tôi nhất định sẽ cố gắng!"

Tôi tên là Lý Thông đến từ Đấu Chiến Thần tông, là đệ tử nòng cốt có tài năng nhất của Đấu Chiến Thần tông.

"Lần sau nhất định chúng tôi sẽ không mắc sai lầm nữa!"

Có thể nói tài năng đáng kinh ngạc và tuyệt vời!

Tôi tuổi còn trẻ nhưng chỉ tốn một trăm năm đã trở thành một cường giả kỳ Dục Linh của tông môn.

Uy danh của Đấu Chiến Thần tông rất vang dội, nhưng chỉ là một tông môn tầm trung ở giới Cửu Châu, chỉ có một vị lão thần mãi ngồi trấn thủ.

Đám tu sĩ kích động tranh nhau bày tỏ, ánh mắt đám nữ tu tỏ vẻ mê ly, ngay cả những nam tu cũng dâng trào cảm xúc, ánh mắt nóng cháy. Người này thật dịu dàng, thật tốt bụng biết bao...

Sao có thể nói ra lời này chứ, chắc chắn không phải niềm vui bất ngờ rồi, nhất định là giật mình kinh hãi thì có

Trải nghiệm lần này của An Lâm là sâu sắc nhất, nhìn thấy một đám đáng yêu đang nghênh đón cuộc đời mà cả đời bọn họ đều khó mà quên được, hắn cảm thấy có chút sung sướng...

Đến đi, trải nghiệm nỗi sợ hãi bị người thiết kế thí luyện không có quy tắc nhất chi phối đi!...

Dưới sự hướng dẫn của Bạch Lăng, những người tham gia tu luyện đi tới trước một cánh cửa ánh sáng cực lớn.

Bạch Lăng cười nhạt: "Không nói với cô, có niềm vui bất ngờ đấy!"

"Xin hỏi... Chúng tôi phải tiến hành thí luyện kiểu gì?" Có một nữ tu yếu ớt mở miệng nói.

"Sau khi vào trong đó, cho dù xảy ra chuyện gì, mọi người cũng phải nhớ kỹ một việc, đó chính là kiên trì, biết không?" Bạch Lăng mở miệng nói.

Nhưng tôi cũng biết, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, người giỏi còn có người giỏi hơn.

Cũng ví như Tứ Cửu Tiên tông trong truyền thuyết này.

Cho dù đã định trước sẽ ngạo nghễ đứng trước toàn bộ tông môn của đại lục.

Con người thường hướng chỗ cao, cho nên tôi đã tới!

Rời khỏi tông môn cũ, gia nhập vào vòng tay của Tứ Cửu Tiên tông, tôi bắt đầu một cuộc đời mới trong Tứ Cửu Tiên tông, đi về phía đỉnh của đại lục!

Hai mắt Lý Thông toát ra ý chí chiến đấu vô hạn, mang theo sự tự tin vô cùng, bước vào cánh cửa ánh sáng.

Ánh sáng lóe lên, không gian thay đổi.

Hắn ta đi tới một không gian trắng xóa, trước mặt là một cầu thang kéo dài tới tận chân trời.

"Đi đến điểm cuối là thông qua được thí luyện. Nếu mở miệng nói từ bỏ là có thể rời khỏi không gian này." Trong không gian truyền đến giọng của Bạch Lăng.

Trong lúc vô thức vừa đi vừa nghỉ, khi đã mệt đến không chịu được nữa thì lại ngồi trên bậc thang nghỉ ngơi.

Hắn ta nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp.

Có điều hắn ta sẽ không bỏ cuộc, chưa đi đến điểm kết thúc, làm sao hắn ta có thể từ bỏ?

"Ác liệt, rốt cuộc điểm cuối cùng còn xa bao nhiêu?" Lý Thông không khỏi ai oán mà nói.

Nhìn lên trên cũng không thấy điểm cuối.

Nhìn xuống dưới đã không thấy phần cuối đâu.

Cũng không biết đi được bao lâu, đầu của hắn ta bắt đầu xuất hiện mồ hôi hột, chân cũng bắt đầu run rẩy.

"Phù... mệt quá, đã lâu rồi không trải nghiệm vận động của người phàm." Lý Thông cười nhạt nhưng lại không hề nổi giận.

Nếu thí luyện không có độ khó thì làm sao loại được người khác?

Càng khó càng tốt, càng có tính khiêu chiến càng tốt.

Dù sao người cuối cùng trở thành đệ tử nòng cốt của nội các chính là Lý Thông hắn ta!

"Một bước, hai bước."

"Một bước, hai bước..."

Trong lúc vô thức hắn ta đã đi được mười mấy vạn bậc thang.

Lý Thông xoa mồ hôi, toàn thân giống như mất hết sức lực mà ngồi trên bậc thang.

Đi từng bước một, không nhìn thấy điểm cuối nhưng hắn ta biết điểm kết thúc ở phía trước, cho nên hắn ta rất yên tâm mà đi, rất thản nhiên mà đi.

Lý Thông bắt đầu đi về phía cầu thang không nhìn thấy điểm cuối, chân bước từng bước.

Thao tác cơ bản, thậm chí là trò mèo có chút thô tục mà thôi.

"Biến thành người phàm?" Lý Thông chớp hai mắt nhưng lại không kinh ngạc gì lắm.

Ầm ầm! Một sức mạnh huyền diệu phủ xuống, tước đoạt tất cả mọi lực lượng.

Lý Thông thản nhiên cười: "Thử sức chịu đựng sao? Ha ha, không phải tôi nói phét, loại thí luyện này tôi có thể kiên trì đến chết cũng không từ bỏ!"

Rồi lại đi tiếp mười mấy vạn bậc thang nữa...

Cuối cùng đi được mấy chục vạn bậc thang...

Lý Thông mệt muốn chết rồi, cũng vô cùng đói bụng.

Hắn ta rất bội phục bản thân: "Mẹ kiếp, rốt cuộc cầu thang này cao bao nhiêu? Nếu không phải ông đây có nghị lực kinh người thì đúng là không kiên trì được tới đây, chắc chắn là sắp đến điểm kết thúc rồi!"

Hắn ta lại đi thêm mười mấy vạn bậc thang nữa...

Lý Thông không đi nổi nữa, từ từ bò.

Trong lúc vô thức đã bò được hơn một triệu bậc thang.

Hai tay hắn ta đã bị bậc thang làm xước trầy ra máu, toàn bộ lòng bàn chân đều là bọng nước phồng lên.

Hắn ta nhìn phía dưới cầu thang một cái, không nhìn thấy phẩn cuối đâu, hắn ta lại nhìn trên đầu cầu thang, cũng không nhìn thấy phần cuối...

"Hu hu hu... Rốt cuộc cái này dài bao nhiêu?"

Lý Thông sắp ngỏm đến nơi, hắn ta run rẩy thân mình, vừa khóc vừa leo lên tiếp.

Đường đường là niềm kiêu ngạo ngút trời của Đấu Chiến Thần tông mà lại có thể kiên trì tới mức này, Lý Thông bị chính mình làm cho cảm động.

Hắn ta bò, bò, bò...

Bò đến mức bụng đói dính người, bò đến mức mỗi lúc khát nước đều nghĩ đến nước, bò đến mức khàn cả giọng, không còn sức nói chuyện nữa, bò đến mức toàn thân đau nhức không gì sánh nổi, giống như cả người đều sắp vỡ vụn...

Lý Thông không từ bỏ, hắn ta biết cho dù là người được trời phái xuống, trước tiên tâm trí cũng phải chịu đắng cay, phải lao động gân cốt, đói đến da bọc xương, cơ thể trống rỗng...

Cuối cùng!

Cuối cùng hắn ta cũng thấy được điểm kết thúc!

Hắn ta thấy được điểm cuối cùng của cầu thang có một tấm bia đá.

Lý Thông bò mà lệ rơi đầy mặt.

Ồ, không còn nước mắt nữa.

Hai mắt hắn ta đỏ bừng, bộ dạng muốn khóc mà khóc không nổi, bò về phía tấm bia đá kia.

Rốt cuộc hắn ta bò đến trước mặt bia đá.

Cuối cùng trận thí luyện nghị lực kinh khủng này cũng thông qua, Lý Thông hắn ta đã kiên trì được rồi!

Lý Thông vịn hai tay vào tấm bia đá, nhìn chữ phía trên đó:

Chúc mừng đã hoàn thành một phần vạn lần thí luyện này.

Lý Thông dụi mắt nhìn chữ trên tấm bia đá, lại nhìn lên cầu thang một cái, trải dài không nhìn thấy điểm cuối...

Một phần vạn, cái mạng nhỏ của hắn ta suýt nữa đã không còn.

Còn phải kiên trì lộ trình chín ngàn chín trăm chín mươi chín lần nữa ư?

"Mình... Bà nội cha mày!"

Giọng Lý Thông khàn đặc, khí huyết dâng lên, xổ một câu chửi tục xong liền tối sầm hai mắt lại, hoàn toàn ngất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận