Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1017: Hai cặp cướp hôn đối chiến

Tại một nơi cách thành Thanh Hồ không xa.

Một chàng trai mặc áo bào màu đen và một cô gái mình người đuôi cá đang sóng vai phi hành.

Trang phục của bọn họ đều rách rưới, cứ như thể tên ăn mày ở ven đường.

Cô gái kia có làn da trơn mềm trắng nõn, lại xuất hiện nhiều vết cháy đen, hơi thở cũng cực kỳ bất ổn, hiển nhiên bị bị thương nặng.

"Khốn kiếp! Sau khi trở về em nhất định sẽ bẩm báo với phụ hoàng, để phụ hoàng báo thù cho em! An Lâm và người của Tứ Cửu tiên tông, nhất định phải trả một cái giá đắt cho những chuyện mà bọn họ đã làm hôm nay!" Cô gái nghiến răng, nói với vẻ mặt phẫn hận.

Đúng, bọn họ chính là Lam Tiểu Nghê và Trần Nam thành công chạy trốn từ tay An Lâm.

Mặc dù Lam Tiểu Nghê đang tiến đến với thế công như vũ bão, tung ra cả lá bài ẩn để bảo mệnh, nhưng vẫn bị trọng thương.

Sắc mặt Trần Nam đầy âm trầm: "Chuyện này trước cứ tạm bỏ qua, chuyện thiết yếu bây giờ là làm như thế nào để bắt được Bạch Dao, bắt cô ta tới Hải Tâm cung, thần hỏa Ám Hủ của anh cần có lực lượng Hàn Dương Căn để trị liệu, đây có lẽ là cơ hội tốt nhất của chúng ta, quyết không thể bỏ qua."

Tại khoảnh khắc này, hai mắt Trần Nam chợt sáng ngời, sau đó ánh mắt hắn trở nên nóng bỏng lên.

Bạch Dao, lần này...

Trần Nam cũng rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.

Hắn nhìn cô gái có ngoại hình xinh đẹp tuyệt đỉnh đang bay đến với ánh mắt nóng rực, hai tay bùng lên ngọn lửa hừng hực.

Lam Tiểu Nghê đã có ý từ bỏ, không muốn tiếp tục.

Bọn họ đã sớm đổi lại đồ cưới, bộ đồ trân quý như vậy, nếu mặc để đi đánh nhau, nói không chừng sẽ bị rách, sau này còn phải động phòng nữa.

"Còn phải bắt ả tiện nhân kia ư? Trần Hạo đã không còn ở nơi này nữa rồi, hoàng cung Bạch Hồ tựa như đầm rồng hang hổ, cho dù chú hai của bọn họ đã phải đưa ra phần lớn chiến lực, nhưng chắc chắn là vẫn còn có đại năng khác có mặt ở đây."

Tôi nhất định phải bắt được cô!

Hai sinh linh cảnh giới Hóa Thần mạnh mẽ xông vào Bạch Hồ cung? Nói đùa gì vậy!

"Chỉ dựa vào lực lượng của chúng ta, mạnh mẽ xông vào hoàng cung Bạch Hồ, chỉ sợ là có đi mà không có về."

"Ha ha ha... Đang lo không biết nên làm như thế nào mới bắt được Bạch Dao, thì cô ta đã tự đưa chính mình tới cửa rồi, đây chính là trời cao giúp chúng ta mà!" Trần Nam cười rất vui vẻ, tựa như bị niềm hạnh phúc khổng lồ đập trúng vậy.

Bạch Dao thì mặc một thân váy trắng, hiển thị rõ thân hình linh lung mê người.

Bạch Dao và Tiểu Sửu thật sự muốn co đầu rút cổ ở hoàng cung Bạch Hồ, chuyện gì cũng không làm ra, vậy thì hắn cũn không có bất kỳ phương pháp xử lí nào.

Tốc độ phi hành của hai người chậm đi một chút, thần kinh bắt đầu căng thẳng.

Tiểu Sửu và Bạch Dao thấy được Trần Nam và Lam Tiểu Nghê, sắc mặt cũng hơi đổi.

Tiểu Sửu khoác áo giáp hắc tinh, hung uy hiển hách.

Bạch Dao khẽ cười một tiếng: "Lam Tiểu Nghê giao cho em, cơ hội giúp em báo thù, liền giao cho Tiểu Sửu anh nha."

Hắn liếc mắt một cái là có thể thấy vết thương trên người Trần Nam và Lam Tiểu Nghê, Trần Nam tạm không nói đến, Lam Tiểu Nghê cách đó không xa, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm.

Tiểu Sửu và Bạch Dao, Trần Nam và Lam Tiểu Nghê.

Bạch Dao nghe vậy thì lắc đầu, cô dùng Động Sát Thuật cực kỳ cường hãn quét thân thể Lam Tiểu Nghê một lần, kích động nói: "Không đúng... trạng thái của Lam Tiểu Nghê rất kém cỏi! Chúng ta, có cơ hội!"

Lam Tiểu Nghê vội vàng rút lui về phía sau, tránh thoát công kích.

"Tiểu Dao, Lam Tiểu Nghê là cường giả Hóa Thần đỉnh phong, còn có các loại pháp khí cao cấp, nếu không chúng ta rút lui trước?" Tiểu Sửu có chút bận tâm mà đề nghị.

Lam Tiểu Nghê tức giận rồi, nếu không phải là cô bị thương nặng, thì sao có thể bị một tiện nhân cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ đè ép được.

Bạch Dao nhân cơ hôi lập tức truy kích, vung một thanh trường đao băng tuyết màu trắng bạc, vẽ ra từng đường quỹ tích ác liệt. Mũi đao sắc bén, cường hãn bá đạo, hoàn toàn trái ngược với phong cách dịu dàng mềm yếu thường ngày của cô.

"Ự hự..." Cô khẽ hừ một tiếng đau đớn, vì vội vàng tránh né mà khẽ động vào vết thương, máu tươi lần nữa trào ra.

Tiểu Sửu biết Bạch Dao nói "có cơ hội" là có ý gì.

Hai đôi tình nhân đồng thời cướp hôn này, rốt cuộc cũng chiến với nhau một trận!

Sóng lớn kinh thiên mà Lam Tiểu Nghê phóng ra bất chợt kết băng, sau đó vỡ tan.

Một mũi băng nhọn màu trắng chạm mặt mà đến, tốc độ nhanh như sét đánh.

"Tiểu Dao, em chọn một người trước đi." Sau khi đã hiểu tâm ý của Bạch Dao, Tiểu Sửu liền lựa chọn đối mặt, trong lời nói lộ ra một luồng khí phách cực kỳ tự tin.

Trần Nam vẫn đang rất giận dữ, hắn đã thả ra thần hỏa Ám Hủ rồi.

"Lại dám xem thường chúng ta, tôi đây sẽ làm cho các người hiểu được, cái gì gọi là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa!" Lam Tiểu Nghê quát một tiếng, vung đuôi cá trong hư không, ngay lập tức ngưng tụ ra sóng lớn dâng trào, trùng kích về phía Tiểu Sửu và Bạch Dao.

Trần Nam và Lam Tiểu Nghê thấy hai người cách đó không xa, không chỉ không chạy trốn, ngược lại còn chủ động lao đến, không khỏi đồng thời giận dữ.

"Trần Nam! Anh mau giải quyết bên kia đi, sau đó lập tức tới giúp em!" Lam Tiểu Nghê vừa ngăn cản công kích liên miên không dứt của Bạch Dao, vừa lớn tiếng cầu trợ giúp.

"Yên tâm, cho anh một phút đồng hồ."

Trần Nam dùng vẻ mặt bễ nghễ mà nhìn Tiểu Sửu đánh tới, trên mặt hiện lên nụ cười tàn nhẫn: "Bây giờ tôi sẽ cho anh hiểu được, chủ động trêu chọc tôi là hành động ngu xuẩn cỡ nào."

Ầm!

Thần hỏa Ám Hủ chợt nổ tung, mang theo lực lượng ăn mòn và hòa tan cực kì khủng bố, bao phủ xung quanh Tiểu Sửu, nhanh chóng khép lại.

"Hừ, chỉ là Hóa Thần trung kỳ, mà cũng muốn chống lại tôi ư? Thần hỏa của tôi có thể ăn mòn vạn vật, còn không đốt chết một con Hầu Tử thối ư?" Trần Nam nhếch miệng cười, vỗ ra song chưởng, ngọn lửa bạo liệt dung hợp, hoàn toàn nuốt sống thân thể Tiểu Sửu.

Khoái cảm khi giết chết được người yêu của Bạch Dao xông lên đầu.

"Ha ha ha, anh cứ thế mà đi chết đi! Tôi sẽ chăm sóc Bạch Dao cẩn thận thay anh."

Khi mà Trần Nam cho là Tiểu Sửu cứ thế bị ngọn lửa ăn mòn toàn bộ, một luồng Hắc Viêm thâm thúy hơn, lại cắn ngược lại thần hỏa Ám Hủ.

Một cây gậy bạc chống lên trán Trần Nam.

Lúc này Tiểu Sửu mang theo Ám Thần Viêm giáng xuống từ trên trời, nặng nề dẫm ở trên người Trần Nam, sức nặng khiến nội tạng Trần Nam nứt vỡ, lại phun ra một ngụm máu tươi.

"Phụt!" Sức mạnh dồi dào đánh bay thân thể của hắn ra hơn nghìn mét, máu tươi và những chiếc răng bị vỡ bay loạn, thân thể vô lực lăn xuống mặt đất, hai mắt mê ly, hiển nhiên là đã bĩ đánh cho đần độn.

Mặt Trần Nam bị ngân bông đánh đến mức vặn vẹo.

Tiếng xương vỡ vang lên.

Rắc rắc!

"Đi chết đi!"

Lần này, hắn dùng lên toàn lực.

Từ đầu đến cuối, Tiểu Sửu không nói một lời, im lặng cứ như thể một pho tượng, nhưng lại là một vị Ma thần ẩn đầy sát ý.

Hắn yên lặng đeo lên mặt nạ Chiến La, hơi thở ầm ầm tăng vọt tới Hóa Thần hậu kỳ, cầm trong tay trường bổng màu bạc, không chút e ngại mà xông về phía Trần Nam.

Ám Thần Viêm bao trùm toàn thân của hắn, giống như lớp áo giáp cứng rắn nhất, vọt thẳng tới phía thần hỏa Ám Hủ đang ngưng tụ thành hình nắm đấm của Trần Nam.

Ầm!

Ngọn lửa bạo liệt.

Ở dưới ánh mắt khó mà tin nổi của Trần Nam, Tiểu Sửu mang mặt nạ, cực kỳ bá đạo công kích thẳng tới nắm đấm hỏa diễm!

Trường bổng màu bạc mang theo lực lượng vạn quân, lấy tốc độ cực nhanh, phá vỡ hư không, nặng nề nện lên mặt Trần Nam!

Hơi thở của Trần Nam lần nữa tăng vọt, thần hỏa Ám Hủ xông ra từ thân thể của hắn, một quyền đánh tới Tiểu Sửu, cự quyền có ngọn lửa màu đen bao phủ một đường ăn mòn hết thảy, cứ như thể ác quỷ, đánh về phía Tiểu Sửu.

Thần hỏa của Tiểu Sửu, đã hoàn toàn đánh vỡ cảm xúc ưu việt của Trần Nam.

"Thì ra là như vậy... không trách được Bạch Mộ Vũ sẽ đồng ý để cho anh kết hôn với cô ta, thì ra là anh cũng có thần hỏa Âm Chúc tinh khiết..." Ánh mắt Trần Nam càng phát ra sự âm trầm và ghen ghét.

Hai tròng mắt Tiểu Sửu lóe lên kim quang, Hắc Viêm bao phủ quanh thân, một luồng viêm lực cực kỳ nồng âm lãnh dần khuếch tán, khiến cho hắn giống như Ma thần đi ra từ trong bóng tối, đi từng bước về phía Trần Nam.

Thế mà hắn lại thấy được một loại thần viêm màu đen khác, một loại Hắc Viêm thâm thúy hơn, thuần túy hơn, cường đại hơn...

"Cái gì?!" Hai mắt Trần Nam trừng trừng.

Tiểu Sửu nói ra câu nói đầu tiên từ lúc chiến đấu tới giờ: "Kết thúc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận