Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1341: Đạo thiên lôi cuối cùng

An Lâm đắm chìm trong vui sướng khi thu hoạch được cảm ứng không gian.

Theo từng đạo Kim Hư Lôi không ngừng bổ xuống từ trên trời.

Cảm ngộ đối với không gian của hắn càng ngày càng sâu.

Đối với việc vận dụng sức mạnh không gian, hắn cũng dần bắt đầu nắm giữ.

Tất cả đều vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến mức giống như không phải hắn đang độ kiếp mà là đang mượn lôi để luyện công.

"An Lâm quả nhiên không hổ là người có vận may cực lớn, ngay cả ông trời cũng giúp cậu ta tu luyện, thật khiến người nhìn mà phải than thở luôn này..." Hằng Nga nhìn dáng vẻ cực kỳ vui mừng của An Lâm lúc độ kiếp, không kìm được liền bật cười.

"Có thể là bởi vì ông trời cũng biết An đại ngốc có thể khống chế thiên lôi, cho nên dứt khoát từ bỏ giãy giụa mà ngoan ngoãn nhận thua luôn?" Thỏ Ngọc trong ngực Hằng Nga vừa ăn khoai tây chiên vừa lên tiếng suy đoán.

Đôi mắt xinh đẹp của Hằng Nga sáng lên, gật đầu nói: "Tiểu Ngọc nói rất có đạo lý!"

Nhưng thứ này đối với người có thần thể như An Lâm mà nói cũng chỉ tựa như một bữa ăn sáng.

Cô cảm thấy chuyện gì cũng không thể sánh bằng sự an nguy của An Lâm.

Trên bầu trời, lôi uy Kim Hư ngày càng thêm khủng khiếp.

"An Lâm anh độ kiếp rất thuận lợi mà, cứ bình ổn thường thường là được rồi, cũng không nhất định phải kinh trời động đất." Hứa Tiểu Lan thấy An Lâm đang độ kiếp nhàn nhã cũng thở phào một hơi, trên mặt xuất hiện thêm một nụ cười nhẹ nhõm.

An Lâm toàn thân áo trứng đứng một mình, đối diện thẳng mặt với từng đạo từng đạo Kim Hư Lôi Đình khủng khiếp.

Bất tri bất giác, đạo lôi kiếp thứ tám mươi đã bổ xuống.

Cùng lúc đó.

Có thể độ kiếp thành công một cách bình ổn chính là kết quả lý tưởng nhất trong suy nghĩ của cô.

Chín chín tám mươi mốt đạo Kim Hư Lôi, hiện tại hắn đã chịu đủ bảy mươi đạo rồi.

Đỉnh núi Bàn Long.

Phải biết rằng cho dù thân thể Chiến Thần của An Lâm có nằm đơ trên mặt đất mặc sức để đại năng Phản Hư dùng sức chặt chém thì cũng chưa chắc có thể chặt ra được lớp ra cực dày của hắn.

Hơi thở của An Lâm đã biến đổi đến mức cực kỳ hùng hồn kiêm lẫn hư vô, trong lúc bất giác hai mắt đã biến thành màu ngọc lưu ly như sắc trời, chiếu ngược vạn vật trên thế gian.

Mỗi một đạo đều có thể phá nát không khí dễ như trở bàn tay, chớp lóe lập lòe trên bầu trời ngập tràn mây đen.

Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi Âm Dương, chín loại sức mạnh thâm sâu cuồn cuộn lưu chuyển bên trong thân thể, sảng khoái hấp thu Kim Hư thiên lôi bên trong cơ thể, rèn luyện thân thể trở nên trong sạch không bệnh tật.

Kim Hư Lôi càng lúc càng thêm khủng khiếp, đến lúc đạo thứ hơn bảy chục bổ xuống đã khiến cho rất nhiều thiên tiên Phản Hư cảm thấy tim đập nhanh, thậm chí cả hô hấp cũng khó khăn.

Năng lượng lôi khủng khiếp khiến cho Nhị Lang Thần và Hằng Nga biến sắc, dư sóng khi nó chỉ vừa mới rơi xuống trên người An Lâm đã gọt bớt đỉnh núi Bàn Long thấp đi vài trăm mét.

Bầu trời với phạm vi hơn ngàn mét cũng vì không chịu nổi uy năng của đạo lôi này mà vỡ vụn!

Một đạo Kim Hư Lôi cực kỳ thô to giống hệt như vị vương giả trong số Kim Hư lôi vừa xuất hiện, ánh lôi màu vàng tựa như mặt trời rực rỡ, chiếu sáng mây đen tràn ngập khắp bầu trời.

An Lâm cũng trở nên phấn chấn, tuy rằng bình ổn độ kiếp là chuyện tốt nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy thiếu mất một chút gì đó. Giờ thì hắn biết rồi, không sai, thứ thiếu mất chính là loại cảm giác kích thích cuồn cuộn này!

"Tới đi, để ta mở mang kiến thức thử xem, uy lực của đạo lôi kiếp cuối cùng ra sao!" An Lâm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thì thào lên tiếng.

Phía trên bầu trời, vua của Kim Hư Lôi gào thét gầm thét, cột lôi thô to ngưng tụ lại rồi biến nhỏ hơn, nhưng uy năng lại càng thêm khủng khiếp và đáng sợ...

Hắn không sợ lôi kiếp, thậm chí ngay cả Thuật Dẫn Lôi cũng không thèm sử dụng, hoàn toàn chỉ dùng chính sức mạnh bản thân mà mạnh mẽ đối đầu lôi kiếp, cứ như vậy chống đỡ đến đạo thiên lôi cuối cùng.

"Rẹt!!"

Đạo Kim Hư Lôi cuối cùng đã động đậy rồi

Lúc mọi người có mặt ở hiện trường đều nín thở ngưng thần mà nhìn về phía cột lôi trên bầu trời.

Mây đen phủ khắp bầu trời, mấy vạn đạo Kim Hư Lôi xé rách tầng mây dày đăc, lộ ra nang vuốt bén nhọn khủng khiếp của nó với mọi người, từng đợt lôi uy chiếu nghiêng xuống khiến mọi người phải kinh ngạc run sợ.

Lôi kiếp có thể uy hiếp được tính mạng hắn mới thật sự là lôi kiếp!

Nhưng thứ này cũng chỉ có thể uy hiếp được hắn mà thôi, hắn vẫn có lòng tin vượt qua được kiếp nạn này.

"Ha ha ha... Tới đi, để ta thử trải nghiệm uy lực của mi nào! An Lâm cười ha hả, thần sắc phóng khoáng không bị trói buộc, ý chí chiến đấu tăng vọt, hệt như vị chiến thần đứng ngạo nghễ nơi đỉnh núi.

"Rẹt rẹt... Cờ rắc rắc..."

"Ôi... Hiện giờ mới có khí thế của yêu nghiệt độ kiếp này..." Hai mắt Thiên Đế sáng rực.

Nếu như đạo lôi này rơi xuống trên người bọn họ, vậy thì chẳng còn gì để nghi ngờ nữa, tất cả những đại năng có cảnh giới Phản Hư hậu kỳ trở xuống đều sẽ tan thành mây khói trong nháy mắt!

Chúng tiên Thiên Đình thấy thế cũng không khỏi hít phải một miệng lớn toàn khí lạnh.

Nó xẹt qua bầu trời mang theo lửa giận của trời xanh và lôi uy cuộn trào vô tận giáng từ trên trời xuống!

Trong một tích tắc này, toàn thân An Lâm đều nổi da gà!

Dường như đất trời chỉ còn lại đúng mỗi sắc màu của đạo lôi này, bất luận là bầu trời hay khắp vùng đất rộng lớn đều nhiễm một màu vàng rực trải vô tận!

Ngay lúc này, bất luận là An Lâm hay nhóm người đáng hóng hớt cũng đều khẩn trương đến cực hạn.

Sau đó.

"Phụp..." Một tiếng.

Dường như vừa có thứ gì biến mất rồi.

Ánh sáng Kim Hư Lôi do trời đất sinh ra đột nhiên biến mất trên bầu trời.

"Đây..."

"Sẽ không đâu!"

"Nhưng mà thật sự không thấy đâu nữa rồi, không phải An Lâm thực sự đã..."

Các vị tiên nhiệt tình bàn luận, nhưng vẫn hoang mang như trước, thảo luận mãi mà vẫn không ra đâu vào đâu.

"Không sai, Chiến Thần An Lâm là người hiền, ắt có thiên tướng!"

"Đừng nói mò, An Lâm đạo hữu chính là Chiến Thần của Thiên đình, làm sao lại có thể cứ như thế mà mất tiêu được?"

"Sh... Sẽ không phải là bị Kim Hư Lôi bổ trúng nên tan biến luôn đâu nhỉ?"

Đỉnh dãy núi Bàn Long, bóng hình vốn dĩ đứng đầy ngạo nghễ hiện không còn thấy đâu nữa.

Tất cả mọi người đứng vây xem đều cảm thấy sững sờ.

Không gian đột nhiên tĩnh lặng.

Một lát sau.

"Học... học trưởng An Lâm đâu rồi?"

"Trời ạ, sao không thấy thần An đâu nữa rồi?!"

Mấy vạn giáo viên và sinh viên đều trừng lớn hai mắt, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Không chỉ có mỗi sinh viên và giáo viên vẻ mặt mơ màng, ngay cả chúng tiên trên thiên đình cũng đều không ngừng mờ mịt khó hiểu.

"Chuyện gì xảy ra vậy, An Lâm đạo hữu đi đâu rồi?"

Thân thể An Lâm cũng không còn thấy bóng dáng.

"Rẹt..."

Ngay sau đó.

Kim Hư Lôi Vương không thấy đâu nữa, nhưng luồng sức mạnh không gian đặc biệt này chẳng biết tại sao cũng lại bao phủ khắp toàn thân An Lâm.

An Lâm cũng ngây ngẩn cả người, sau đó đột nhiên cảnh tượng trước mắt hắn trở nên mơ hồ.

Tất cả mọi người thấy cảnh tượng này đều ngây ngẩn cả người.

"An Lâm không xảy ra chuyện gì cả!"

Một cô gái áo xanh với khuôn mặt xinh đẹp xuất trần, trong mắt lộ ra kiên định cất lời.

Trong mắt Hứa Tiểu Lan chính là sự kiên định không thể nghi ngờ, chỉ về phía mây kiếp trên bầu trời, nói: "Một khi người độ kiếp mất mạng hoặc kết thúc độ kiếp, mây đen lôi kiếp sẽ tản đi, hiện giờ mây kiếp vẫn còn, cho thấy rằng An Lâm vẫn đang trong quá trình độ kiếp! Anh ấy vẫn chưa chết!"

Lời của Hứa Tiểu Lan khiến mọi người chợt bừng tỉnh.

Nỗi lo trong lòng cuối cùng cũng hơi được đặt xuống.

"Nói vậy thì, chẳng lẽ An Lâm bị sét đánh đến địa phương khác rồi?"

"Mọi người đều biết rằng Kim Hư Lôi có thể xé rách hư không, nhưng mà năng lực có thể bổ người ta đến một nơi khác, chính là thứ mà lần đầu tiên tôi nghe thấy!"

"Chưa từng nghe qua!"

"Vậy thì vấn đề lại tới rồi, rốt cuộc An Lâm đã đi đâu?"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người liền chìm vào im lặng.

Không một ai biết đáp án của vấn đề này, bao gồm cả năm vị đại đế của Thiên Đình ở đám mây phía trên cũng đã chìm trong trạng thái mơ hồ mờ mịt.

"Đã sớm nói là cảnh độ kiếp của An Lâm sẽ không đơn giản thế mà, giờ thì biết rồi chứ!" Tử Vi Đại Đế lên tiếng.

"Lúc đầu cứ cho rằng độ kiếp của cậu ta sẽ rất hoành tráng, kết quả ngay đoạn đầu đã vả trúng mặt mình, cả quá trình đều là lôi kiếp cực kỳ bình thường. Lúc đầu bình thường lại cho kết thúc cũng sẽ thường thường như thế, không ngờ đến cuối cùng lại vả nát mặt mình, cậu ta đột nhiên lại biến mất không thấy đâu nữa!" Thiên Hoàng Đại Đế bất đắc dĩ vuốt vuốt mặt.

Thiên Đế thở dài: "An Lâm này chính là đang biểu diễn sự kiện độ kiếp hoành tráng thành chuyện ly kỳ ảo diệu đây mà..."

"Quả thật chính là ly kỳ ảo diệu, hiện giờ cậu ta đâu rồi?" Trường Sinh Đại Đế nói.

Thanh Hoa Đại Đế thúc động bảo châu trong tay, cuối cùng lắc lắc đầu đầy tiếc nuối: "Đây là sức mạnh của trời xanh, tôi không nhìn ra được, hiện giờ chỉ có thể cầu mong cậu ta thành công thôi..."

Tại một nơi cực kỳ mông lung.

Trong giây lát ý thức mơ hồ, An Lâm lại một lần nữa mở bừng hai mắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận