Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 252: Tôi đang cảm thấy rất sung sức

"Đáng sợ tới vậy à?" An Lâm trợn to hai mắt, nhìn Hứa Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan nghiêm túc gật đầu: "Cậu cứ để vậy mà hấp thu, thì chỉ có một đường chết!"

An Lâm nhìn hạt châu màu đỏ trong tay mình, khó hiểu hỏi lại: "Vậy phải hấp thu thế nào đây."

Hứa Tiểu Lan thấy thật bất đắc dĩ, cô vươn tay xoa trán: "Tuy tôi không biết sao cậu lại muốn một hơi hấp thụ hết nguyên hoả trong hạt châu này, nhưng tôi có thể giúp cậu bố trí trận pháp, để nguyên hoả bên trong đó ngoan ngoãn hơn, đồng thời thiết lập trận pháp đề phòng nó phát nổ. Nếu cơ thể cậu xuất hiện khác thường, cậu phải lập tức dừng việc hấp thu nguyên hoả lại ngay."

An Lâm nhìn Hứa Tiểu Lan đầy cảm kích: "Được, vậy làm phiền cô nhé."

"Thật là, làm chuyện gì cũng nôn nóng không chịu tính toán trước sau như vậy, còn lần sau nữa thì cậu có bị nổ chết cũng là đáng đời nhé!" Hứa Tiểu Lan liếc An Lâm một cái, hiển nhiên cực kì bất mãn với hành vi quá sức liều lĩnh này của hắn.

An Lâm ngại ngùng gãi đầu, không dám nói lời nào.

Qua một lúc lâu, trận pháp cũng đã bố trí xong.

Lúc này, Tiểu Hồng bình tĩnh hơn trước nhiều lắm, nó tò mò nhìn vị chủ nhân sắp nổ tan xác của mình, cho dù chủ nhân có bị nổ chết, nó cũng có thể dựa vào việc quang hợp, ngoan cường tiếp tục sống sót, không có gì đáng sợ cả.

Cả người An Lâm đỏ ửng, cứng ngắc, máu bên trong thân thể sôi lên sùng sục, thế nhưng hắn không thể dừng lại được.

Trên đỉnh đầu cô, Tiểu Hồng đang lắc lư theo gió.

"An Lâm! Sắp nổ rồi kìa, mau dừng lại đi!" Hứa Tiểu Lan hô lớn.

Sau nửa tiếng, toàn thân An Lâm bắt đầu biến đỏ ửng, người nóng rực, cả người toát ra khói trắng.

Những sợi lông lửa màu đỏ ngưng tụ giữa không trung, toé ra tia lửa cực kì xinh đẹp.

Hắn khoanh chân ngồi ở chính giữa trận pháp, bắt đầu hấp thu nguyên hoả trong hạt châu Hỏa Linh Nguyên.

Đúng vậy, giờ hắn không cách nào khống chế thân thể mình nữa, thứ duy nhất hắn có thể làm là tiếp tục hấp thu sức mạnh nguyên hoả.

Hứa Tiểu Lan đứng bên ngoài canh chừng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, vô cùng lo lắng nhìn An Lâm đang ngồi giữa trận pháp.

Nguyên hoả cực kì thuần tuý dũng mạnh tiến vào thân thể hắn, khiến thân thể hắn dần dần nóng lên.

Ầm ầm! Trận pháp bắt đầu vận chuyển, tiếng chuông cảnh báo liên tục vang lên.

"Đẹp quá đi..." Hứa Tiểu Lan kinh ngạc nhìn những sợi lông vũ lửa trôi nổi trong không trung, mở miệng khen ngợi.

Cảnh tượng này hình như rất quen thuộc, nhưng tâm trạng của người đứng canh đã thay đổi rồi.

Chúng nó không rơi xuống đất, mà là cực kỳ linh hoạt bay vòng quanh người An Lâm, toả ra ánh sáng và nhiệt độ nóng cháy, tựa như những tinh linh lửa vui vẻ chơi đùa.

Hứa Tiểu Lan đang định nhảy vào trận pháp, mạnh mẽ ngắt ngang quá trình hấp thu của An Lâm, thì trận pháp lại đột nhiên thay đổi.

Từ xa nhìn lại, nó trông như những cọng lông của chim phượng hoàng làm rơi lại đang bay lượn phía chân trời.

An Lâm đứng dậy, hai mắt sáng ngời: "Tôi cảm thấy người mình tràn đầy sức mạnh, tôi cảm thấy máu trong người đang sôi sùng sục, tôi muốn chiến đấu!!!"

[Leng keng, nhiệm vụ hoàn thành!]

Tiểu Sửu: "Không biết tại sao, nhìn thấy anh An thế này, tôi lại thấy rất sung sức!"

Lại thêm chừng nửa tiếng nữa.

Hắn giơ chân đá tung cửa vào cung điện, hùng hổ bước vào trong.

Tốc độ hấp thu sức mạnh nguyên hoả ngày càng nhanh hơn, nhưng cảnh báo của trận pháp lại không hề vang lên...

Trên đầu người đàn ông này có một cặp sừng rồng cực kì đẹp đẽ, đồng thời cũng mang tới cảm giác uy nghiêm không thể xâm phạm.

An Lâm nhìn về phía người bảo vệ mộ, đó là một người đàn ông trẻ tuổi, có làn da trắng nõn, vóc người cao gầy.

Người canh mộ của Huyền Chi Cung tiếng tông cửa này làm hoảng sợ, nhưng ngay sau đó đã kịp lấy lại tinh thần, hắn híp mắt nhìn An Lâm: "Chiến ý mãnh liệt vô cùng, mi đang có ý định tuyên chiến à?"

Lửa đang lan tràn chung quanh dung nhập hết vào cơ thể An Lâm, hạt châu Hỏa Linh Nguyên tắt ngúm, biến thành một hòn đá bình thường.

Tiểu Hồng thì bình tĩnh chui vào áo Hứa Tiểu Lan: "Chị Tiểu Lan này, em thấy chủ nhân của em đang muốn tìm chết, chị cho em chui vào chỗ chị trốn tí nha."

Hứa Tiểu Lan: "..."

An Lâm không thèm nói nhiều nữa, xông thẳng tới Huyền Chi Cung.

Công pháp của Chân Hoả Chi Vũ tầng một bắt đầu tràn vào đầu óc hắn, không lâu sau, nguyên lực ẩn chứa chân hoả và công pháp có thể giúp gia tăng chiến lực của hắn triệt để dung hợp lại với nhau!

Đại Bạch: "..., Sao anh An sung sức vậy nhỉ? Hình như không giống tính cách bình thường của cậu ấy lắm!"

"Đi thôi, chúng ta đi tới Huyền Chi Cung nào, tôi muốn chiến đấu!" Hai mắt An Lâm toé ra tia lửa, hắn kích động nói.

Hứa Tiểu Lan không ngờ sức mạnh nguyên hoả mãnh liệt như vậy, lại thật sự bị An Lâm một hơi nuốt trọn, dù cô đã có chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nhìn thấy vẫn hoảng sợ vô cùng.

"Giác long à?" An Lâm nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi, hai mắt bốc lên ý chí chiến đấu: "Chỗ này của anh có đồ tốt gì không?"

Mắt người đàn ông trẻ tuổi loé lên vẻ sắc lạnh, hắn vỗ tay lên vị trí ngay tim mình: "Ở đây có một hạt châu Huyền Lôi Long, không sợ chết thì cứ xông vào lấy!"

An Lâm bật cười ha hả: "Giờ cả người tôi tràn ngập sức mạnh, anh ở đó mà chịu chết đi!"

Hứa Tiểu Lan: "..."

Tiểu Sửu: "..."

Đại Bạch: "..., Xong đời rồi, anh An điên rồi."

An Lâm hét lớn một tiếng, cả người dần biến thành màu đỏ, khí tức cũng tăng lên nhanh chóng.

"Ăn một quyền của tôi này!"

Hắn hét lớn một tiếng, chân đạp mạnh xuống mặt đất, thân hình như một viên đạn bắn thẳng về phía người đàn ông trẻ tuổi, vung một quyền ngay mặt người đàn ông trẻ tuổi.

Trong cung điện, tiếng nói chuyện ngày càng nhỏ:

Hứa Tiểu Lan còn thả ra một bức tường lửa cao hơn ba trượng, cực kì chói mắt, che khuất tầm nhìn của người đàn ông trẻ tuổi.

Đại Bạch và Tiểu Sửu nhìn nhau một cái, đỡ An Lâm đang nằm vật vã trên đất, cong đít bỏ chạy.

Người đàn ông trẻ tuổi khoanh tay trước ngực, uy áp của giác long khuyết tán ra chung quanh, hắn bễ nghễ nhìn đám người đứng cách đó không xa: "Hắn quá yếu, tất cả các người cùng nhau xông lên luôn đi."

Những mũi kiếm gió mang theo sức mạnh đáng sợ của long tộc, gần như lập tức xông tới trước mặt An Lâm, đánh cho hắn hộc máu bay ngược ra sau.

Người đàn ông trẻ tuổi mở miệng thổi một hơi, một loạt mũi kiếm gió được ngưng tụ ra.

Đại Bạch dùng vẻ mặt mình đã nhìn thấu chân tướng, mở miệng giải thích: "Chắc là lúc nãy khi hút sức mạnh nguyên hoả trong hạt châu Hoả Linh Nguyên, đầu óc anh An bị lửa đốt hỏng rồi, tam đệ không phát hiện nãy giờ cậu ta như thằng ngốc à?"

Hứa Tiểu Lan nghe vậy, lập tức hiểu ra, cô vỗ tay một cái: "Trách không được... đúng là có thể như vậy lắm!"

Ngay sau đó, cô đề nghị: "Chúng ta nên rút lui thì hơn, để An Lâm bình tĩnh lại cái đã."

Tiểu Sửu và Đại Bạch nghe vậy không phản đối, họ quyết định rời khỏi chỗ này.

Không ngờ từ đằng xa bỗng truyền tới một giọng nói rất quen thuộc: "Ha ha ha ha ha... Đối thủ này rất mạnh, cứ để đó tôi xử lý cho!"

Một chàng trai trẻ ngự kiếm bay tới, ngay sau đó hắn chém ra một đường kiếm đầy sắc bén!

"Trời ạ, anh An biết ngự kiếm rồi kìa!" Đại Bạch tiếp tục la lên đầy ngạc nhiên.

Chỉ thấy đường kiếm của An Lâm xé gió bay tới, chém một thẳng vào người đàn ông trẻ tuổi.

"Chiến đấu không phải chỉ dựa vào nhiệt huyết mà thôi, muốn đánh mà không nhận rõ thực lực của mình thế nào, không khác gì tìm đường chết." Hai bàn tay của người đàn ông trẻ tuổi hoá thành vuốt rồng, dễ dàng cầm lấy mũi kiếm của An Lâm.

Tiểu Sửu: "Sao anh An không thả Đạt Nhất, Đạt Nhị ra chiến đấu nhỉ?"

Hứa Tiểu Lan: "..."

An Lâm bị trúng một đòn thật mạnh, người bay ngược ra sau, va vào vách cung điện, làm vách cung điện nứt vỡ, rồi hắn lại tiếp tục bay ra sau, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Sức mạnh cực kì đáng sợ làm mặt đất chung quanh rạn nứt cả ra.

"Ầm ầm!"

Người đàn ông trẻ tuổi chỉ lạnh lùng đánh ra một quyền để đỡ.

"Thả tôi ra, là đàn ông thì không được hèn nhát, tôi thấy cả người mình đều ngập tràn sức mạnh, tôi chiến đấu tiếp được mà..."

"Đừng nói nữa, mẹ nó, tôi không có chủ nhân ngu ngốc như vậy đâu, gâu!"

"An Lâm, cậu bình tĩnh lại đi đã, để tớ giúp cậu kiểm tra xem đầu óc cậu có phải bị lửa đốt hỏng rồi không..."

Đợi khi bức tường lửa tan biến, cả đám người đã biến mất khỏi cung điện.

Người đàn ông trẻ tuổi: "..., Hèn quá!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận