Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 251: Người chỉ huy trên chiến trường

Người đàn ông tóc đỏ nghe An Lâm nói đúng lý hợp tình vậy, khóe miệng run rẩy cả lên.

"Mẹ nó, đồ đàn bà!" Người đàn ông tóc đỏ muốn đánh hắn một trận thật rồi.

"Đạt Nhất Đạt Nhị, lên đi nào!" An Lâm hét lớn một tiếng.

Đạt Nhất, Đạt Nhị nghe được mệnh lệnh, mở hết toàn bộ hoả lực, đánh về phía người đàn ông tóc đỏ.

Người đàn ông tóc đỏ bước ra một bước, hơn trăm con rồng lừa bỗng nhiên xuất hiện, mang theo nhiệt độ nóng rực lao về phía Đạt Nhất, Đạt Nhị.

Động tác của Đạt Nhất, Đạt Nhị cực kỳ linh hoạt, cả hai hoá thành những tàn ảnh màu bạc, né tránh mớ rồng lửa.

Một trong hai áp sát được người đàn ông tóc đỏ, lập tức thả quầng sáng màu tím, bao lấy người đàn ông tóc đỏ, thả ra toàn bộ sức ép của trọng lực.

Ầm ầm! Mặt đất lõm xuống một mảng lớn.

Ầm ầm! Nắm tay và đường kiếm va chạm, lúc ngọn lửa tách ra một lỗ hỏng, đường kiếm của người máy chém nắm tay của người khổng lồ khoác giáp lửa làm đôi, nhưng bản thân nó cũng bị sức mạnh của nắm tay đẩy lùi.

"Chính là lúc này, mau đánh vào đấu gối hắn!" An Lâm đang sử dụng thuật Thần Giám, quát lớn một tiếng.

Thân thể người khổng lồ khoác giáp cực kì cô động, cứ như thể nó đã hoá thành thực chất.

Ngay lúc hai người máy bị đánh lùi, Tiểu Sửu đã nhún người nhảy tới bên cạnh người đàn ông tóc đỏ.

Ngay lúc hắn rối loạn, một người máy khác đã chém một đường kiếm về phía hắn.

"Răng rắc..." Phần giáp trên đầu gối vỡ ra.

Thân thể người đàn ông tóc đỏ bị một sức mạnh khó thể miêu tả đè ép, như thể có một ngọn núi khổng lồ đang đè lên người hắn vậy.

Tiểu Sửu bộc phát ra toàn bộ sức mạnh của mình, giáng một gậy thật mạnh vào đầu gối của người khổng lồ khoác giáp.

Người đàn ông tóc đỏ tức giận quát to một tiếng, sức mạnh lĩnh vực của hắn nhanh chóng lan toả ra ngoài, ngọn lửa màu đỏ như sóng gào dữ dỗi thổi quét ra chung quanh, bao bọc toàn thân hắn, ngưng tụ thành một người khổng lồ khoác giáp.

"Đây là... trọng lực!?" Người đàn ông biến sắc.

"Thứ này làm bằng chất liệu gì vậy, có thể chém đứt được cả bộ giáp lửa hình thành từ lĩnh vực của ta..." Người đàn ông tóc đỏ vô cùng ngạc nhiên với năng lực của hai người máy này.

Người đàn ông tóc đỏ thấy thế trong lòng rùng mình, lúc nãy hắn không thèm phân tâm đối phó với đám linh thú còn chưa tới Hoá Thần như Tiểu Sửu và Đại Bạch, nên đã khiến Tiểu Sửu có cơ hội gây rối.

Đối mặt với đường kiếm đang chém tới, người khổng lồ không thèm né tránh, chỉ đánh ra một quyền.

Nhưng hắn không thể ngờ rằng, một gậy mạnh mẽ này của Tiểu Sửu, lại đánh trúng nơi hiểm yếu nhất của người khổng lồ khoác giáp.

Một gậy mang theo sức mạnh của trăm ngàn hùng bình đánh mạnh vào áo giáp, tiếng vang khủng khiếp và dòng khí khổng lồ thổi quét chung quanh.

Người khổng lồ khoác giáp khụỵ một gối xuống, như bị mất thăng bằng ngã hẳn sang một bên.

"Không thể nào, sao nó còn sức mạnh nhiều tới vậy?" Người đàn ông tóc đỏ lộ ra vẻ mặt hoảng sợ mở miệng.

Ngay lúc người khổng lồ khoác giáp lửa của người đàn ông tóc đỏ ngã xuống, trọng lực bỗng nhiên gia tăng gần như gấp mấy lần.

Thanh kiếm lửa này có tốc độ cực kì nhanh, gần như đâm thẳng vào người máy đang thi triển trọng lực.

Đầu óc người đàn ông tóc đỏ nhanh chóng vận chuyển, nhưng lúc này sương mù màu trắng bỗng nhiên bốc lên thật cao, bao phủ toàn bộ không gian.

Một đầu gối khác của người khổng lồ nổ tung, hai chân của nó quỳ rạp xuống đất.

Không thể nào, sao hắn biết được chỗ thiếu sót của lĩnh vực người khổng lồ khoác giáp... chỉ là trùng hợp thôi à?

Đây là chỗ thiếu hụt mà An Lâm nhìn thấy khi sử dụng thuật Thần Giám, chỉ cần lúc này Tiểu Sửu giáng một gậy lên đầu người khổng lồ khoác giáp, vậy lĩnh vực của người đàn ông tóc đỏ sẽ tan rã ngay!

Lúc này, cây gậy bạc của Tiểu Sửu bắt đầu đánh mạnh lên phần đầu của người khổng lồ khoác giáp.

Bị khí cơ của lĩnh vực đánh ngược, thân thể người đàn ông tóc đỏ đang ẩn giấu trong người khổng lồ khoác giáp run lên, phun ra một ngụm máu tươi.

"Thương Lang Chi Vân!" Đại Bạch đã sử dụng tiên pháp căn cản tầm nhìn của đối thủ.

Thanh kiếm lửa mang theo sức mạnh khổng lồ đánh cho người máy văng xa của ngàn mét, trực tiếp bay ra khỏi phạm vị cung điện Hoàng Chi Cung.

Nhưng cùng lúc đó, người máy cầm kiếm cũng đã xông tới trước một bên gối khác của người khổng lồ khoác giáp, chém một kiếm xuống!

"Rầm!" Một tiếng vang lớn vang lên.

Trọng lực ban đầu vốn chỉ làm ảnh hưởng tới việc chiến đấu của hắn, giờ lại làm hắn không cách nào cử động được!

Tầm nhìn bị phong tỏa, hắn chỉ có thể dùng thần thức để quan sát phương hắn.

Hắn quyết đoán tự đánh gãy một tay của người khổng lồ khoác giáp, cánh tay này hoá thành một thanh kiếm phủ đầy lửa, bay thẳng về phía người máy đang thi triển trọng lực.

Sức mạnh của con rối này, đã vượt xa dự đoán của hắn rồi.

"Đúng là quá khinh thường các người rồi, vậy mà để cho một con khỉ chỉ mới bước nửa bước vào kì Hoá Thần ức hiếp tới trên đầu mình luôn..."

Hai mắt người đàn ông tóc đỏ bốc ra lửa, mặt mày hung ác mở miệng.

Lúc này, hắn chọn cách tự đánh tan người khổng lồ khoác giáp của mình.

"Ầm ầm!" Ngọn lửa hoá thành người khổng lồ tan rã, biến thành một cơn sóng lửa khổng lồ lan tràn ra xung quanh. Đây là một đòn tấn công dốc hết sức mạnh của mình của tu sĩ kì Hoá Thần, trong ngọn lửa đó ẩn chứa uy áp có thể nói là cực kì đáng sợ.

Nó hoà tan cả mặt đất, nuốt trọn cả toà cung điện, khiến mặt đất phủ đầy gạch đá hoá thành biển lửa.

Tiểu Sửu bị ngọn lửa lan tràn ra xung quanh này làm bị thương nặng, bay ngược ra đằng sau một khoản, mà ngay cả An Lâm và Hứa Tiểu Lan đứng đằng xa, cũng bị ngọn lửa thổi quét này lan tới, đánh bay ra một khoản xa, ngã nhào xuống đất.

Người đàn ông tóc đỏ bước ra khỏi biển lửa, đi từng bước một về phía An Lâm, khoé miệng tuy còn đang chảy máu, nhưng bước chân rất vững vàng, cơn giận ngập trời đã làm thần kinh của hắn tê liệt, mặt hắn còn hiện ra vẻ khát máu.

"Không tệ chút nào, vậy mà có thể ép ta tự xua tan lĩnh vực của mình luôn..."

"Nhưng sức mạnh tự thân của mi quá yếu, yếu tới mức không có cả dũng khí trực điện đánh với ta một trận."

An Lâm cười khẽ, lắc đầu, nói: "Nhớ kỹ, lúc đánh nhau đừng nên nói quá nhiều. Muốn làm màu, cũng phải đợi tới lúc đánh xong đã."

"Ta coi thường mi rồi..." Người đàn ông mở miệng nói thật chậm.

Vào giờ khắc này người đàn ông tóc đỏ giống như đang bị giam cầm, cả người đều không thể nhúc nhích, còn bốc lên khói trắng nữa.

Thanh trường kiếm màu đen đâm xuyên vào người, xuyên qua rốn của người đàn ông tóc đỏ.

Cậu trai trẻ đang đứng trước mặt, bỗng nhiên bùng nổ sức mạnh vượt qua khỏi dự đoán của hắn. Càng đáng sợ là, An Lâm lại biết được nhược điểm trí mạng của hắn...

Trong chớp mắt đó, người đàn ông tóc đỏ cũng nhận ra rằng mình đã quá khinh địch.

Người đàn ông phun ra một bụm máu tươi, trước ngực bị tia laser bắn vào đã nhầy nhụa máu thịt.

Đằng sau một ngọn lửa Tử Minh Long cao ngất lại nhào tới, bao phủ lấy cả người hắn.

Ngọn lửa dường như có thể len lỏi khắp nơi này, đang điên cuồng xâm nhập vào người hắn.

Người đàn ông vì đau đớn kêu la thảm thiết, cho dù thân thể này là Hoá Thần, nhưng khi dùng sức quá nhiều, lực phòng ngự cũng sẽ giảm xuống. Thế cho nên ngọn lửa Tử Minh Long đã khiến hắn bị thương không nhẹ.

Dường như An Lâm đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, hai mắt hắn hoá thành màu trắng, đằng sau lưng có một đôi cánh tạo thành từ gió, hắn dùng một tốc độ không thể nhìn bằng mắt thường, xông tới trước mặt người đàn ông tóc đỏ.

Nhanh quá! Hai mắt người đàn ông tóc đỏ trừng to, cảm giác cái chết đang gần kề lan toả khắp toàn thân hắn.

Người đàn ông tóc đỏ phản ứng cực nhanh, nắm tay của hắn theo bản năng chuyển hướng về phía mặt An Lâm.

Nhưng An Lâm phản ứng nhanh hơn, hắn nghiêng đầu sang bên, tránh thoát nắm tay của người đàn ông tóc đỏ.

Kiếm Thắng Tà bao phủ những luồng gió mãnh liệt đâm về phía người đàn ông tóc đỏ, nơi mũi kiếm nhắm vào không phải trái tim, không phải đầu, mà là rốn của người đàn ông tóc đỏ rốn.

"Phụt..."

Ầm ầm! Tia laser đánh trúng ngực của người đàn ông tóc đỏ, làm hắn văng ra một khoản xa.

Đằng xa, một tia laser trắng bắn tới.

"Nếu đã chọn chiến đấu, thì nên tự hiểu là khi thất bại sẽ phải trả giác bằng tính mạng." Người đàn ông tóc đỏ nhìn An Lâm ngã xuống đất, ngón tay hoá thành kiếm, đâm xuống tim An Lâm, "Còn giờ là lúc, ta lấy đi tính mạng của ngươi."

Người đàn ông đi đến trước mặt An Lâm, ngọn lửa màu đỏ mang theo khí tức khát máu bạo ngược, chuyển động khắp người hắn.

"Không có hai con người máy đó, loại người như mi, ta có thể giết được trả trăm!"

Mặt người đàn ông tóc đỏ mặt hơi nhăn lại, lúc đánh nhau hắn thích làm màu, vậy cũng không được à?

"Thật ra ông đã chết từ lâu rồi, đúng không." An Lâm bỗng nhiên mở miệng.

Thân thể người đàn ông tóc đỏ run lên, hắn nhìn cậu trai trẻ trước mặt, im lặng không đáp.

"Thú sủng trong túi áo của tôi nói đó, nó nói ông đã không còn suối nguồn sinh mệnh, mà chỉ tồn tại nhờ vào hạt châu Hỏa Linh Nguyên thôi." An Lâm tiếp tục nói.

"Con thú sủng của mi thật lợi hại..."

Thân thể người đàn ông tóc đỏ bắt đầu chậm rãi hòa tan, làn da hóa thành nham thạch nóng chảy đỏ rực, rơi rớt xuống đất.

An Lâm thấy người hắn bắt đầu bị hoà tan, lập tức hỏi: "Ba người bảo vệ mộ ở phía sau, có phải cũng giống như ông không?"

"Hờ... Mi đoán xem." Thân thể người đàn ông tóc đỏ bị hoà tan nhanh hơn, nhưng trên mặt hắn lại mang theo nét cười giải thoát.

"Rầm." Thân thể người đàn ông triệt để hoá thành nham thạch nóng cháy, rơi xuống mặt đất.

An Lâm: "..."

Đạt Nhất và Đạt Nhị chạy trở về, năng lượng của chúng bị hao tổn rất nặng phải chui về nhẫn không gian để bổ sung thêm linh thạch.

Tiểu Sửu và Đại Bạch cũng bước lại, hai người đều bị thương, đặc biệt là Tiểu Sửu, lông hắn bị lửa đốt cháy một mảng lớn.

An Lâm cho họ uống Huyết Linh đan, loại linh đan chuyên dùng để bổ sung máu huyết như Huyết Linh đan, hắn chuẩn bị rất nhiều.

Sau một trận chiến lớn, hắn cũng chiếm được chiến lợi phẩm như mong muốn.

Ngay trái tim của người đàn ông tóc đỏ, hạt châu Hỏa Linh Nguyên đang trôi nổi bên trong, toả ra ánh sáng màu đỏ.

Hứa Tiểu Lan đã bước tới, cầm hạt châu Hỏa Linh Nguyên vào lòng bàn tay, tò mò thăm dò khí tức bên trong.

"Nguyên hoả dày đặc quá, sắp ngang với thánh châu trong tông môn của tôi luôn rồi, khó trách nó có thể trở thành suối nguồn của một tu sĩ Hoá Thần hậu kì. Lúc cậu xài nó phải thật cẩn thận nhé, làm không cẩn thận sẽ làm thân thể cậu nổ tung đó..." Hứa Tiểu Lan trả hạt châu Hỏa Linh Nguyên lại cho An Lâm, còn không quên nhắc nhở hắn.

"Còn sẽ nổ nữa á?"

Còn chưa nghe hết lời, An Lâm đã luống cuống mở miệng ngắt ngang.

Hắn cầm hạt châu Hỏa Linh Nguyên, hơi thấp thỏm lo lắng mở miệng dặn: "Vậy cô đi xa chút đi, thuận thiện thì chuẩn bị thuật chữa trị giúp tôi luôn nhé..."

"Cậu muốn làm gì vậy?" Hứa Tiểu Lan có hơi lo lắng hỏi lại.

"Giờ tôi muốn hút sạch nguyên hoả trong hạt châu Hỏa Linh Nguyên." An Lâm trịnh trọng nói.

Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Tiểu Lan trừng to: "Cứ để vậy hút à?"

An Lâm gật đầu: "Có gì không ổn à?"

Khoé miệng Hứa Tiểu Lan hơi co rút: "Tôi nói này, cậu chơi lửa như vậy, sẽ chết đó."

"Tôi thấy mình nên giúp cậu chuẩn bị một cái quan tài còn thực tế hơn đấy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận