Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1803: Trò chơi thú vị hơn

An Lâm báo cho Thiên Đình biết chuyện xảy ra dưới địa cầu.

Đồng thời, hắn cũng nói với Bạch Linh Xà và Hắc Linh Xà chuyện Oa giới.

Hắc Linh Xà bảy tỏ sẽ lập tức truyền đạt tình hình cho Nữ Oa để cô ổn định thế cục ở Oa giới trước.

An Minh Xuyên và vài người bạn đều ở Oa giới, đương nhiên An Lâm sẽ không rời xa bọn họ, lúc này cũng đồng ý luôn. Nếu thật sự không được thì hắn cũng chỉ có thể đưa mấy người tới Tứ Cửu Tiên Tông.

Mọi chuyện đều trở lại bình thường.

Đương nhiên, chỉ là cuộc sống của hắn trở lại bình thường mà thôi.

Sau khi quân liên hiệp địa cầu trải qua chuyện lần này cũng cảm thấy hoảng sợ, bởi vì bọn họ phát hiện mình mất đi năng lực tự vệ! Khoa học kỹ thuật mà họ từng lấy làm niềm kiêu ngạo lại không chịu nổi một chiêu của nguyên soái Thiên Nhân tộc, sự đả kích này đối với tinh thần của binh sĩ lớn biết bao, chúng ta có thể tưởng tượng được.

Ảnh hưởng mà trận chiến này mang đến không thua kém trận chiến thất bại của Âu Minh một chút nào!

Xì.

Trên màn hình của Na Tra lại xuất hiện bỗn chữ "Chiến Thần Thiên Đình".

"Đừng nóng nảy, tôi tới đây!" An Lâm điều khiển hình ảnh Thường Nga xấu hơn vô số lần so với Thường Nga trong ấn tượng của hắn, không ngừng vung Băng Hàn Thiên Nhận, chém về phía Na Tra với thao tác nhạy bén kia.

Trên màn hình của Đại Bạch và An Lâm cũng xuất hiện hai chữ thất bại.

An Lâm, Đại Bạch, Na Tra, ba vị Tiên Sứ Thiên Đình đang nghiêm túc ngồi canh ở bên cạnh khe nứt.

An Lâm đen mặt tắt trò chơi đi: "Không chơi, cái trò chơi rác rưởi gì chứ!"

Chiến tuyến Côn Lôn.

"Ha ha ha, Chiến Thần Thiên Đình là ta!" Na Tra ha ha cười to, cảm thấy hãnh diện.

"An Lâm, nhanh lên, giúp tôi giết chết tên Na Tra này!! Cậu ta quá béo tốt rồi, phải giết chết đầu tiên! Gâu!" Móng vuốt Đại Bạch hóa thành tàn ảnh điên cuồng đánh vào màn hình trước mặt, Nhị Lang Chân Quân trong màn ảnh lại bị Na Tra đâm đến nỗi hộc máu liên tục.

Đèn ban ngày treo cao trên bầu trời đêm, chiếu sáng khắp trời đất xung quanh. Lưới phòng ngự điện từ bao phủ khu vực hơn một nghìn dặm, ngay cả một con muỗi cũng đừng mơ tự tiện xông vào khu vực cấm này.

Nhị Lang Chân Quân và Thường Nga đều bị cậu đâm chết.

Na Tra thấy nhân vật Na Tra của mình thắng liên tiếp bốn mươi sáu trận chỉ trong một ngày ngắn ngủi, bước lên hạng đầu bảng Thiên Thê Toàn Cầu Thiên Đình, không khỏi tự tin cười một tiếng: "Được, không phục thì tới đây!"

"Ha ha, chỉ dựa vào mấy người? Đừng mơ nhé!" Na Tra cười lạnh một tiếng, ngón tay linh động bấm trên bàn phím, Na Tra trong màn hình vung Hỏa Tiêm Thương uy thế đáng sợ, ta đâm đâm đâm đâm đâm!

Chơi cái trò Thiên Đình Tiên Nhân Chiến này, vĩnh viễn cũng sẽ không biết người chơi với bọn họ là người hay là thần tiên.

Đây là hình thức trăm tiên loạn đấu trong Thiên Đình Tiên Nhân Chiến, ai là người sống sót cuối cùng sẽ là Chiến Thần Thiên Đình, lúc trước Na Tra giết quá nhiều người nên cuối cùng quá béo tốt, Đại Bạch liên thủ với An Lâm cũng không giết được hắn.

"Ta không phục! Tiểu Na Tra, chúng ta tiếp tục đi, gâu!" Đại Bạch không cam lòng, rõ ràng nó chơi trò này trước, dựa vào cái gì mà Na Tra lại trâu bò hơn cả nó?

Nói xong liền im lặng kéo An Lâm vào trong lều của mình.

"Chơi một trò chơi thú vị với tôi à? Trò chơi gì vậy?" An Lâm có chút tò mò.

Đại Bạch lấy ra một vốc cơm nắm ánh vàng rực rỡ từ trong nhẫn không gian ra: "Đây là thức ăn cho chó mà tôi tự chế, ăn một miếng là được rồi, gâu!"

An Lâm tò mò xoay người, phát hiện Anh Lạc Tình mặc trang phục vu nữ, trên người mặc một chiếc áo màu trắng sạch sẽ, váy màu đỏ, dưới chân đi guốc mộc, hai tay đặt ở sau lưng cười dịu dàng với hắn.

"Tiếp tục, gâu!" Đại Bạch lè lưỡi cười một tiếng.

"An Lâm tiền bối, nếu ngài cảm thấy chơi game quá buồn chán thì tôi có thể chơi với ngài một trò chơi rất thú vị đó." Một giọng nói lộ ra sự yếu mềm truyền tới từ phía sau.

Một vài đồ dùng thường ngày đơn giản được bày biện tùy ý, một cái giường dễ thương ở bên trái lối vào, một cái chăn hồng nhạt được phủ ra. Trong căn phòng còn phảng phất hương thơm thanh tịnh và đẹp đẽ, mùi hương này rất giống mùi hương trên cơ thể Anh Lạc Tình, làm cho người ta có một loại cảm giác thoải mái và muốn tìm hiểu thêm.

Nơi này có ánh nến êm dịu nhẹ nhàng đung đưa, bao phủ một màu sắc mờ nhạt.

Trong lều cá nhân.

Trang phục của Anh Lạc Tình rất đơn giản nhưng lại làm cho người ta có cảm giác tinh khiết và thần bí hiếm thấy.

Na Tra nửa tin nửa ngờ ăn một miếng.

Kết quả là cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn, tất cả chuyện không vui trong lòng hoàn toàn biến mất, trở nên vui vẻ hơn.

"Ha ha, nữ nhân là cái rắm gì, nào, chúng ta tiếp tục chơi game." Na Tra ha ha cười to.

Anh Lạc Tình nhìn xung quanh rồi duỗi bàn tay thong dài trắng nõn ra kéo An Lâm lại, nhỏ giọng nói: "Nơi này không tiện nói lắm..., chúng ta đi sang bên kia đi."

Tại sao lúc bọn họ ở đây chơi game, An Lâm lại hẹn hò với người con gái xinh đẹp dễ thương như vậy?

"Đột nhiên tôi cảm thấy hơi khó chịu." Na Tra nói.

Đại Bạch và Na Tra yên lặng ấn đồng hồ tinh não của mình, rơi vào trong im lặng.

"Hả? Cô dẫn tôi tới đây làm gì? Chuyện gì mà phải tránh những người khác?"

Vẻ mặt An Lâm khó hiểu, tò mò hỏi.

"Anh An Lâm, nơi này đã được em bày trận pháp, có thể ngăn cách với thế giới bên ngoài." Anh Lạc Tình đến gần An Lâm, đôi môi như cánh hoa màu hồng nhạt thơm ngát khẽ đóng mở, thở nhẹ.

"Cho nên?" An Lâm cảm nhận trận pháp mà Anh Lạc Tinh bày ra một lúc, một cái hắt xì là có thể phá tan.

Khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ của Anh Lạc Tình đỏ bừng, có chút trách cứ: "Anh An Lâm thật là thích giả vờ hồ đồ, cho nên, chúng ta có thể chơi một trò chơi thú vị..."

Cô đột nhiên giơ tay tháo dây lụa đỏ đang quấn quanh eo thon nhỏ.

Trang phục đỏ trắng của vu nữ chịu ảnh hưởng của trọng lực rơi xuống theo làn da trắng nõn, lộ ra cơ thể mềm mại lả lướt như dương chi mỹ ngọc.

An Lâm sợ ngây người, Anh Lạc Tình không mặc gì bên trong cả!

Không đúng, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là tại sao cô lại cởi quần áo?!

Khi Anh Lạc Tình lấy lại tinh thần, lại phát hiện căn phòng đã trống rỗng không còn ai.

Loại khí thế tối cao cực kỳ vĩ đại này làm cô không ngừng run rẩy, phía dưới không tự chủ được mà chảy xuống chất lỏng nào đó.

Cơ thể mềm mại của Anh Lạc Tình run lên, giống như nhìn thấy Thiên Thần giận dữ.

Ầm!

"Mẹ nó suýt nữa là chiếm hời của tôi rồi!!" An Lâm nổi giận nói.

Sắc mặt Anh Lạc Tình đỏ bừng, nhẹ nhàng gật đầu: " Ừ, cho nên, anh An Lâm..."

Một cơn giới thổi tới trùm trang phục vu nữ lên người cô...

Anh Lạc Tình ngạc nhiên, cô nhìn ánh mắt tức giận của An Lâm, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng nói: "Anh An Lâm, anh sợ em không sạch sẽ sao? Yên tâm, em chưa từng cho người khác chạm vào cơ thể của mình..."

Da đầu An Lâm tê dại xua tay một cái, nhìn người con gái với dung mạo xinh đẹp trên mặt đất nói: "Cô làm gì vậy? Tôi cảm thấy sức hấp dẫn của tôi còn chưa đủ để cô chủ động nhào vào ôm ấp nhỉ?"

"Không đúng, đây không phải là nhào vào ôm ấp, đây là..." An Lâm nhìn làn da trắng nõn mềm mại lộ ra, cắn răng nói, "Chúng ta mới gặp nhau lần đầu!"

Nói thật, sống lâu như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này. Chò dù là thật lâu trước kia, xem * của Đông Doanh, cũng không có cốt truyện phát triển kiểu kỳ dị như vậy.

An Lâm cũng biết Anh Lạc Tình không có ác ý, nếu hắn cảm giác được ác ý thì bây giờ cô đã biến thành tro bụi rồi.

"Hóa ra anh thấy chuyện này lạ à, em nói mà, sức hấp dẫn của em còn chưa thấp đến nỗi chủ động nhào vào trong ngực rồi mà còn bị từ chối." Anh Lạc Tình thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn An Lâm, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng: "Em có thân thể thông linh nghìn năm có một của vu tộc Nhật Bản, nếu có thể kết hợp với cường giả, có lẽ có thể làm em đột phá ràng buộc cuối cùng và đi đến cảnh giới Phản Hư... An Lâm, anh là người mà em thấy mạnh nhất, em nguyện ý hiến dâng sự tốt đẹp nhất của bản thân cho anh!"

"Chỉ vì nguyên nhân này?" An Lâm khiếp sợ nói.

An Lâm: "..."

Vừa nói, cô lại thật sự giống như một thiếu nữ yếu đuối ngã xuống mặt đất.

Cô sửng sốt một chút rồi đỏ mặt nói: "Chẳng lẽ... anh An Lâm thích như vậy?"

Anh Lạc Tình không ngờ tới An Lâm sẽ đẩy cô ra, trong chốc lát không kịp phản ứng mà bị đẩy ngã xuống mặt đất.

An Lâm sợ hết hồn nhìn Anh Lạc Tình muốn đi tới cởi quần áo của hắn, theo bản năng trực tiếp đẩy ra, còn vội vàng không cẩn thận ấn vào nơi mềm mại nào đó, đây cũng không phải là lúc hắn có thể phản ứng kịp thời.

"Anh An Lâm..." Anh Lạc Tình nhẹ giọng gọi một câu, hai chân thon dài bước tới, da thịt xinh đẹp dưới ánh nến càng thêm sáng mê người, bóng loáng căng mịn, không có một chút sẹo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận