Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 561: An Lâm biến thân thành trụ cột của đội

Đám thành viên được An Lâm cố gắng trấn an, mặc kệ dù nói thế nào, cảm xúc bùng nổ vẫn được xoa dịu bớt.

An Lâm xoa mái tóc ngắn mềm mại của Tiêu Trạch, vừa an ủi mọi người, vừa dẫn đường về phía trước.

Trong lòng mọi người đều cảm thấy, lúc này An Lâm rất dịu dàng, giống như tản ra ánh sáng của mẹ hiền vậy!

Ngay cả Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân tay đấm chân đá cũng có cảm giác này. Bởi vì khi An Lâm đánh người, biểu cảm giống như thương xót vậy!

Đơn giản một chút mà nói, chính là vì An Lâm dùng biểm cảm "Tôi vì tốt cho cậu'' mà đánh bọn họ!

Là một người dịu dàng như vậy...

"Ha ha ha... Mạch Luân, cậu xem con rết lớn kia kìa, hai chân không đối xứng, khà khà khà... " Khả Khả Tư Đế chỉ vào dị thú từ xa cười ha ha.

"Ha ha... Khả Khả Tư Đế, tảng đá kia cũng thật khôi hài, bộ dạng rất giống cậu... "Mạch Luân cũng đặc biệt vui vẻ, vô cùng sảng khoái.

An Lâm chậm rãi mở miệng nói: "Trước đây, có một con sói nhỏ, sinh ra đã ăn chay không ăn thịt, nên cha mẹ nó rất lo lắng. Kết quả có một ngày, cha mẹ nhìn thấy con sói con đang đuổi con thỏ! Chúng nó rất vui mừng, nhưng cũng nhanh chóng không hiểu chuyện gì xảy ra... "

Mạch Luân: "... "

Vì an ủi mọi người, hắn không ngừng cười với nói với Mạch Luân và Khả Khả Tư Đế, dịu dàng cười nói: "Các cậu đã thích cười như vậy, không bằng tôi kể cho các cậu nghe một câu chuyện cười?"

An Lâm chậm rãi nói: "Bởi vì... Sau khi sói con bắt lấy con thỏ, đã nói "Giao cà rốt ra đây!''... "

Một người liên tục tự ti, một người điên cuồng nhớ người yêu đã mất, lúc này, bất ngờ có hai người ở cạnh cười điên cuồng, là cảm giác như thế nào?

"Lợi hại thế nào?" Khả Khả Tư Đế hỏi.

Hắn cảm thấy khoảng thời gian vui vẻ nhất đời này chính là bây giờ, khắp nơi đều có chỗ cười, lúc nào cũng có thể bật cười.

Khả Khả Tư Đế: "... "

Dù sao An Lâm cũng đã cảm nhận được sát khí rồi...

Nhưng mà tiếng cười của bọn họ, đối với Đề Na và Tháp Bá mà nói, là vô cùng chói tai.

"Vì sao vậy?" Mạch Luân tò mò hỏi.

Mạch Luân: "... "

Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân vừa nghe đã chê cười, vô cùng vui vẻ, lúc này cười ha ha đồng ý.

Khả Khả Tư Đế: "... "

An Lâm tiếp tục nói: "Thật lâu trước kia, có một hiệp hội trốn tìm, đội trưởng của bọn họ rất lợi hại!''

"Đã qua vài thập niên, hội trưởng của bọn họ vẫn chưa bị tìm ra." An Lâm đáp.

"Bác sĩ nghi hoặc, tin tức tốt là gì ư?"

"Bác sĩ nói, bệnh nhân bị một bác sĩ có chứng mau quên kê sai thuốc, trúng độc quá nặng, sống không được một tuần!''

Cứ như vậy, nụ cười của Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân đều hạ thấp.

"Có một ngày, một bác sĩ nói với bệnh nhân ''Có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?"

An Lâm gật đầu, bắt đầu đi về phía Tiêu Trạch đã chỉ.

An Lâm cảm thấy không khí khá hơn rồi, tiếp tục nói:

Bỗng nhiên, dị biến bất ngờ xuất hiện.

Ầm ầm!

Hắn đạp một bước lên mặt đất, cảm thấy vô cùng cứng rắn, giống như kim loại ngưng tụ thành đại địa, chỉ sợ tu sĩ cảnh giới Dục Linh đứng trên đất này cũng tê dại.

"Bệnh nhân suy nghĩ, nói muốn nghe tin xấu trước."

An Lâm gật đầu hài lòng, tiếp tục dẫn theo mọi người tiến về phía trước.

Cứ như vậy đi được nửa ngày, bọn họ đến được một chỗ màu vàng.

"Nơi này đất màu vàng, tiên lên phía trước, chính là nơi có thạch anh, nơi đó rất có khả năng sẽ xuất hiện tinh nguyên thế giới." Tiêu Trạch chỉ về một nơi, mở miệng nói với đám người An Lâm.

"Bệnh nhân tuyệt vọng hòi, tin tức tốt là gì?"

Đây là chuyện cười sao? An Lâm gọi đây là chuyện cười sao?!

"Ha... " Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân hít sâu một hơi, nụ cười đông cứng trên mặt.

Không khí xung quanh lập tức đóng băng.

Phía trước đám người An Lâm, mặt đất nứt ra, kim quang phiêu tán.

Trên bầu trời cao hơn trăm trượng, hơi thở dị thú cuồn cuộn bỗng xuất hiện trước mắt mọi người.

Thân thể nó rất to, đầu và bốn chân đều tạo thành từ đầu rắn.

Mỗi một cái đầu rắn tản ra cái nhìn sắc lạnh khiếp người.

"Không ngờ lại có quái vật dám chủ động khiêu khích chúng ta, chúng ta lên đi." An Lâm mở miệng nó.

Đề Na cúi đầu không nói lời nào, Tuyết Trảm Thiên núp trong lòng An Lâm run rẩy, Tiêu Trạch ôm chặt cánh tay An Lâm.

Tháp Bá đã ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân cười ngây ngô.

An Lâm: "... "

Bọn họ không phải là Đại Năng kỳ Phản Hư đội trời đạp đất sao, sao đến lúc phải chiến đấu, đều biến thành bộ dạng như thấy quỷ vậy?

Năm cái đầu rắn đồng thời há miệng, khói độc, khói hồng, băng lạnh, lửa nóng, sấm sét, năm lực lượng đáng sợ hội tụ cùng lúc, đánh ầm ầm về phía An Lâm.

Dị thú Tượng Bá thấy thế tỏ ra vẻ sợ hãi, tốc độ của An Lâm rất nhanh, hơn nữa hơi thở lại vô cùng cường hãn, nó quyết định rất nhanh, dốc toàn lực sử dụng một chiêu công kích An Lâm.

Khói độc màu xanh đen đến gần An Lâm, liền bị lôi quang của Kim Hư Lôi Y trực tiếp tấn công bay tán loạn.

An Lâm cầm kiếm Thắng Tà, sau lưng mọc ra Phong Dực, lao mạnh mẽ ra khỏi hộ trận phòng ngự siêu ion, bổ nhào về phía dị thú.

Hơi thở mênh mông cuồn cuộn, thuần Chí Dương tỏa ra cơ thể hắn, thổi quét bốn phía.

Cùng lúc đó, Kim Hư Lôi Y xuất hiện trên người An Lâm, kim quang lóe ra, Lôi Xà vũ động.

"Hí!'' Lúc đó, một đầu rắn đột nhiên mở rộng miệng, phụt lên mọi người làn khói độc màu xanh đen. Khí độc này vô cùng đáng sợ, bao phủ khắp nơi, ngay cả mặt đất cứng rắn màu vàng cũng bắt đầu bị ăn mòn.

An Lâm nhìn thấy mọi người còn đang ngẩn ngơ như thế, lập tức giải phóng Đạt Nhất Đạt Nhị.

Đạt Nhất Đạt Nhị giải phóng hộ trận phòng ngự siêu ion, ngăn cách khí độc màu đen bên ngoài.

"Hả? Không ngờ mấy người còn có bản lĩnh này." Tượng Bá cười ha ha, một đầu rắn há mồm, một tia sáng hồng xuyên thấu khó độc, đánh ầm ầm về phía trận phòng ngự.

Ầm ầm! Năng lượng đáng sợ nổ mạnh, tiếng động sắc bén vang dội trong không gian.

Trận phòng ngự siêu ion bị tia sáng màu đỏ bắn có vết nứt.

An Lâm biến sắc, biết không thể chịu thêm được nữa.

Ánh mắt dịu dàng của hắn liếc nhìn mọi người, dịu dàng nói: "Nếu đã như vậy, để tôi bảo vệ mọi người... "

Trong biển khí, thân thể An Kỳ Lân bùng nổ lôi quang.

An Lâm: "... "

Đề Na dùng bàn tay trắng nhỏ kéo tóc An Lâm: "An Lâm Cự Nhân, tôi phải làm sao bây giờ, hình như con thú này rất giỏi đó?"

Tiêu Trạch cau mày: "Việc này không đơn giản, chắc chắn bên trong có âm mưu động trời gì đó."

Tuyết Trảm Thiên lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng: "Xong rồi, xong rồi, nó nói chúng ta đều trốn không thoát, nhất định chúng ta sẽ chết chắc... "

Con dị thú bốn đầu rắn đứng đầu nhìn mọi người tham lam: "Hơi thở nồng đậm vậy, chỉ có máu thịt cường giả thôi, rất thích hợp để tôi áp bức! mấy người đều trốn không thoát!''

Cuối cùng An Lâm đã biết vì sao con dị thú này không sợ bọn họ, đám người này bị chi phối cảm xúc, chiến ý sa sút, hơi thở hạ thấp, lại tiến vào nơi uy thế đáng sợ như này, không khó bị dị thú lớn mạnh một chút để mắt đến.

Tay An Lâm cầm kiếm Thắng Tà, Kim Hư Lôi bạo phát, chém về phía Tượng Bá trên không.

Ánh sáng kim quang rực rỡ, Kim Hư Lôi vô cùng lộng lẫy cắt ngang hư không, mang theo một lực lượng làm hư không biến mất, chém công kích của Tượng Bá thành hai nửa.

"Làm sao có thể chứ... "

Tượng Bá lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, tất nhiên không ngờ bản thân dùng một kích toàn lực, lại bị một kiếm của An Lâm phá vỡ.

Kim Hư Lôi Trảm không dừng lại, mà bay đến người Tượng Bá, mũi kiếm sắc bén chém thân thể vĩ đại của nó thành hai nửa. Ánh sáng của Kim Hư Lôi lúc này hoàn toàn bùng nổ, khiến khu vực xung quanh trăm trượng đều hóa thành Lôi Trì.

Tượng Bá thét lớn một tiếng trong Lôi Trì, ầm ầm ngã xuống, thân thể nổ mạnh trong lôi quang hóa thành tro bụi.

Kim Y của An Lâm tiêu tán, thu hồi trường kiếm, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thực lực Tượng Bá này chính là Hóa Thần hậu kỳ, bởi vậy hắn còn có thể ứng phó được, nhưng nếu gặp phải kẻ địch mạnh thì sao đây?

Nếu gặp phải kẻ địch kỳ Phản Hư, sao hắn có thể chiến thắng được?

Nghĩ như thế, hắn xoay người nhìn Đạt Nhất Đạt Nhị bảo vệ mọi người phía sau, trên mặt có chút đau lòng và dịu dàng.

"Cũng được, để tôi bảo vệ mọi người, cho dù trả giá bằng sinh mạng của mình... "

Khẽ thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn dịu dàng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận