Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1769: Đại chiến với Man Cổ Ma Thần

"Man Cổ đại nhân!" Ma Cơ và nhóm Thánh Ma nhìn thấy Ma Thần bị đấm bay, cả đám đều trợn tròn mắt.

An Lâm lại thoáng kinh ngạc, tuy rằng một đấm vừa rồi hắn không nhẹ tay, nhưng cũng không thể ngờ có thể một đấm đánh bay đối phương! Không phải đối phương mà lão đại cấp bậc Sáng Thế sao?

"Hừ! Ta muốn ngươi chết!!" Trên mặt Man Cổ Ma Thần bị đấm đỏ một khối, cuồng loạn rống giận, đôi cánh sau lưng chấn động, thân hình bay lên không trung, khí thế cực kỳ khủng bố khắp người ầm vang bộc phát.

An Lâm cảm nhận được luồng khí thế kia, liền biết đối phương cũng chưa thực sự bước vào lĩnh vực cảnh giới Sáng Thế.

Chẳng qua, tuy rằng chưa bước vào cảnh giới Sáng Thế, nhưng cũng có được luồng khí tức của cảnh giơi Sáng Thế, chỉ là chưa biến đổi hoàn toàn, vẫn đang trong giai đoạn lột xác, hoặc là nói đang ở thời kỳ đột phá.

"Nửa Bước Sáng Thế sao? Không ngờ đã lâu đến như vậy rồi mà còn chưa bước sang Sáng Thế thành công..." Mắt An Lâm máy máy, trên mặt có một chút cảm giác may mắn, tình hình vẫn chưa đến mức độ bết bát nhất.

Man Cổ Ma Thần phóng luồng khí tức khủng khiếp của chính mình ra, lại không ngờ rằng đối phương không chỉ không lộ ra vẻ mặt sợ hãi và khẩn trương, mà dường như còn có cái vẻ thả lòng hơn, dường như còn có vẻ mặt ôi may quá.

Điều này khiến hắn không thể nhịn nổi nữa, hắn vốn là cường giả mạnh nhất Ma vực, đã bao giờ phải chịu loại đối xử thế này?!

Đám Hắc Linh Xà chiến đấu ở gần đó đều bị sự va chạm của hai nắm đấm này ảnh hưởng, đồng loạt bay ngược ra.

Lần đầu tiên An Lâm cảm nhận được uy thế của Ma Thần, dường như hắn vừa đấm trúng một cục gạch đen cứng chắc nhất vậy, xương bàn tay suýt nữa bị sức mạnh của mình đánh rách tả tơi, sức mạnh của đối phương thì lao đến với tư thế bẻ gãy nghiền nát, lan tràn khắp toàn thân hắn.

Nắm đấm va chạm với nắm đấm.

Tại trung tâm va chạm thậm chí còn xuất hiện một hố năng luựng màu đen, cắn nuốt chôn vùi tất cả mọi thứ.

Cùng lúc đó, An Lâm cũng sử dụng Kỳ Lân Tí Hỏa Thánh Quyền, bảy loại thánh hỏa kích phát tất cả tiềm năng bên trong cơ thể, đưa sức mạnh của nắm đấm này lên đến mức cao nhất!

Man Cổ Ma Thần cũng bị lực lượng đánh cho bay ngược, nhưng trên tay lại không có bất kỳ vết thương nào, rõ ràng hắn chiếm ưu thế hơn, nhưng sự kinh sợ hãi hùng trên khuôn mặt lại không hề ít hơn An Lâm.

"Xem ra ngươi còn chưa biết rõ về sự khủng bố của ta..."

Đáng sợ, thứ sức mạnh đáng sợ!

Uỳnh!!

Cơ bắp trên hai cánh tay Man Cổ Ma Thần nổi cuộn lên, vô số thần văn màu đỏ sậm tràn lan khắp cánh tay, sức mạnh cực kỳ đáng sợ tích tụ lại bỗng dưng xé rách không khí, đánh ra một quyền về phía An Lâm!

Trời đất rung động, núi sông đổ sụp.

"Ta là đại thần của ngươi đấy!" An Lâm mới đứng vững thân hình, lại tiếp tục nhào về phía Man Cổ Ma Thần.

Hư không ngay lập tức vỡ nát kéo dài hơn chục dặm như mạng nhện lan tràn.

"Phì!" Man Cổ Ma Thần cũng bộc lộ giận dữ, từ trước đến giờ chưa một ai dám mở miệng sỉ nhục hắn như thế này!

Nắm đấm của An Lâm không chịu nổi sức nặng, phát ra những tiếng xương vỡ vụn, thân thể cũng bay ngược về phía sau như đạn pháo.

"Ngươi lại có thể ngăn được nắm đấm của ta? Không thể tưởng tượng nổi một tu sĩ Phản Hư cỏn con lại có thể làm được đến mức độ này? Ngươi rốt cuộc là ai?!" Man Cổ Ma Thần hỏi bằng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Nhưng tiệc vui thì luôn chóng tàn, Hắc Linh Xà, Liễu Minh Hiên và Liễu Thiên Huyễn giải quyết xong ma thánh đã sớm chú ý đến cô ta, lập tức rút kiếm chém về phía cô ta.

Chỉ còn lại ba tên ma thánh, nhưng đều là cấp bậc Hợp Đạo, những tên kia đã chết rồi.

Sắc mặt ba người đồng thời biến đổi, cả người nhanh chóng lùi về phía sau.

Hai người bắt đầu đánh tay đôi, tạo ra những luồng sóng dao động đánh nhau kinh thiên động địa.

Nó lại nhìn về phía ba người đang né tránh sự tấn công của đám chất lỏng, cười lạnh: "Tinh Không Ma Dịch của ta không những không gì có thể phá được, hơn nữa còn vô cùng vô tận, đồng hóa vạn vật, chỉ cần có đủ sức mạnh, thậm chí còn có thể đồng hóa cắn nuốt cả một tinh cầu, dù các ngươi có nhiều người hơn nữa cũng vô dụng."

Rầm rầm rầm...

Thiên Mã mỉm cười, trước người đột nhiên có vô số chất lỏng màu trắng sữa ngưng tụ, tạo thành một bức tường chắn kín đáo.

"Nếu đã không thể giải quyết được Tinh Không Ma Dịch của ngươi, vậy thì ta sẽ chém ngươi!" Đôi mắt đẹp của Hắc Linh Xà mở trừng trừng, hai tay nắm chặt kiếm Sáng Thế Tru Tà, chém một nhát về phía Thiên Mã!

"Vèo!" Một bóng đen tránh né sự tấn công của vô số xúc tu màu trắng vọt tới gần chỗ Thiên Mã Chân Ma, thanh bảo kiếm lớn trong tay phát ra ánh sáng vàng cuồn cuộn như lửa mạnh.

Chiến tuyến của mấy người Hắc Linh Xà, Hứa Tiểu Lan thì không ngừng di chuyển ra xa dần.

Tất cả những thứ chỉ tiếp xúc với thứ chất lỏng màu trắng này, bao gồm că mặt đất đều bị nó cắn nuốt, sau đó dường như thể tích của đám chất lỏng lại trở nên nhiều hơn!

"Thiên Mã!" Ma Cơ nhìn thấy người đến, trên mặt nhiều hơn mấy phần vui vẻ.

"Yên tâm, có ta ở đây, cô sẽ không chết." Chân Ma thân ngựa đầu người thản nhiên mở miệng.

Ma Cơ bị Ám Ảnh Hồn Long cắn xé đến cực độ thê thảm, may mà Man Cổ Ma Thần đến đây dẫn dắt An Lâm rời đi cho nên cô ta mới có thể giữ lại được một mạng này.

Liễu Minh Hiên rút thần kiếm ra khỏi vỏ, chém về phía thứ chất lỏng kia, nhưng lại giống như chém phải một thứ vật chất sền sệt, tuy nó bị lõm vào, nhưng dù làm thế nào cũng không phá nổi.

Chất lòng màu trắng sữa lan tràn khắp trời đất.

Cùng lúc này, một Chân Ma thân ngựa đầu người màu trắng sữa, khắp thân thể mọc đầy gai nhọn từ trên trời giáng xuống, há miệng phun về phía ba người đang lao đến tập kích Ma Cơ.

Thần kiếm chém vào bức tường, bị lún sâu vào trong, năng lượng kiếm khí nóng rực vô tận càng như bị hãm vào một đầm u ám sâu hoắm, chỉ một lát đã bị nuốt hết.

Vẻ mặt Hắc Linh Xà biến đổi, đuôi rắn màu đen đung đưa, tạo nên một loạt gợn sóng vô hình, sử dụng Bước Nhảy Không Gian, vội vàng rút kiếm về, lùi lại phía sau.

"Xem đi, ngươi cũng không thể giết được ta." Thiên Mã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Cùng lúc đó, Tinh Không Ma Dịch tiếp tục tràn lan mạnh mẽ, thậm chí còn lan ra khắp chiến trường, làm trợ thủ cho đám ma thánh còn lại, lúc này mới giúp đám ma thần đang liều chết chiến đấu có một chút thời cơ để thở.

"Tiểu Hắc, chị ngăn cản con ngựa đầu người kia nhé! Thuật pháp của nó cần có sức mạnh bản thể sinh mệnh chèo chống, không chống cự được bao lâu đâu!" Bạch Linh Xà vừa chặt một tên ma thánh, vừa né tránh sự tấn công của thứ chất lỏng màu trắng sữa, lớn tiếng nói.

Hắc Linh Xà nhếch môi, thân thể linh hoạt khéo léo nhảy nhót né tránh công kích của Tinh Không Ma Dịch, cười nói: "Đến lúc ngươi không thể khống chế được Tinh Không Ma Dịch nữa, đó chính là thời điểm chết của ngươi!"

"Muốn kéo dài thời gian sao? Ngại quá, thời gian đứng ở phía chúng ta cơ..." Thiên Mã Chân Ma không chút hoang mang mà trái lại còn mỉm cười, nói: "Cấp bậc của Man Cổ Ma Thần là điều các ngươi khó có thể tưởng tượng nổi, ngài sẽ dùng tốc độ cực nhanh để giải quyết hết tất cả kẻ địch, ta vốn dĩ chẳng cần phải lo lắng đến tình huống bị hao hết lực lượng."

"Ầm ầm!!"

Một loạt tiếng động cực lớn đột ngột phát ra.

Mọi người đều không kìm được đưa mắt nhìn về một phương hướng nào đó.

Ở nơi kia, một cái hố rất lớn đang xuất hiện trên mặt đất, giống hệt một cái bát khổng lồ.

Sau khi mọi người nhìn thấy sinh linh ở bên trong hố, Thiên Mã Chân Ma giật mình, còn đám Hứa Tiểu Lan, Hắc Linh Xà lại cười. Sinh linh ở giữa ngực có lỗ máu, khắp người đầy vết thương kia chính là Man Cổ Ma Thần!

Man Cổ Ma Thần ở trung tâm cái hố ho ra máu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tức giận nói: "Ngươi đang hai đánh một, không công bằng!!"

An Lâm vẫn đứng ngạo nghễ trên bầu trời như cũ, trên người cũng có rất nhiều chỗ bị thương, chiếc áo trắng nhuốm máu nhưng khí thế cũng sôi trào cực kỳ mãnh liệt, không có một chút yếu đuối nào.

Bên cạnh hắn, một An Lâm mờ mờ màu xanh lam cũng phát ra luồng khí tức siêu thoát hư ảo, quan sát Man Cổ Ma Thần ở dưới đáy hố.

Thân thể An Lâm và thần hồn An Lâm đồng thời cười lạnh, nói: "Ha ha, đừng trách ta lấy nhiều hiếp ít, thật ra ta chính là cùng một người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận