Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 589: Đường học trưởng và tháp Tiên Linh

Đám sinh viên còn chưa hiểu ra chuyện gì, nhìn thấy nhát kiếm khủng khiếp này đều đồng loạt cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Ngay cả những người quen biết Hứa Tiểu Lan và An Lâm cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Trời ạ, An Lâm đang có mâu thuẫn gì với Tiểu Lan hả?" Tô Thiển Vân che cái miệng nhỏ nhắn, nét mặt kinh ngạc quan sát sự việc đang xảy ra trên núi.

"Tôi cảm thấy việc này ắt hẳn có điều gì đó khác lạ, không phải trước đó quan hệ giữa họ vẫn còn rất tốt đấy sao?" Mặt Hiên Viên Thành lộ vẻ suy tư.

Liễu Thiên Huyễn tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra thì cười nhạt một tiếng: "Tìm đường chết chứ sao nữa... có người nào đó luyện thành một loại thần công, rồi sau đó bảo người khác chém mình. Dùng loại phương thức này để biểu đạt sự vui sướng, cũng khó trách Tiểu Lan sẽ tức giận."

"Vậy không một ai quan tâm xem bạn học An Lâm có chết chưa à?" Đường Tây Môn ngạc nhiên hỏi.

Mọi người cùng trợn mắt liếc Đường Tây Môn, không ai nói gì.

Đường Tây Môn: "..."

"Khoan đã!" Đúng lúc này một ông chú mày rậm mắt to xuất hiện bên cạnh Hứa Tiểu Lan, giơ tay ngăn cô lại: "Đừng đánh nữa, đánh nhau như thế làm hại đến hoa cỏ nhiều cũng không tốt. Nếu thật sư muốn ve vãn nhau, vẫn là nên đi khỏi phạm vi trường học, ra ngoài mà đánh."

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa liếc nhìn An Lâm một cái rồi cảnh cáo: "Lần sau nếu còn làm sập núi thì sẽ phải bồi thường tiền!"

"Không phải chứ, đến như thế mà cũng không có chuyện gì?" Đến lúc này thì Hứa Tiểu Lan thật sự có chút kinh ngạc rồi.

An Lâm thấy thế cuối cùng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, dành cho phó hiệu trưởng Ngọc Hoa một ánh mắt cảm kích.

Vừa nhìn thấy mặt, hắn liền lập tức khoát tay nói.

"Không ngờ bạn học Hứa Tiểu Lan lại mạnh đến như vậy. Phong thái của một chiêu kiếm kia còn lợi hại hơn thầy giáo Kiếm Tiên của chúng ta nhiều..."

Trong đám bụi mù mịt, cơ thể An Lâm lại thoáng xuất hiện lần nữa, quần áo rách rưới, nhưng trên da thịt lại không thấy có bất kỳ vết thương nào.

An Lâm nghe vậy vẻ mặt liền hơi nhăn nhó. Lúc nói câu này thầy nhìn em làm gì chứ, không phải là nên nói với Hứa Tiểu Lan hay sao?

Nhát kiếm mà Hứa Tiểu Lan chém ra sau khi được dung nhập thêm sức mạnh của huyết mạch Chu Tước, uy lực đã thực sự khủng khiếp đến mức có thể so sánh với chiêu thức công kích của người ở cảnh giới Phản Hư, nhưng dù cho là vậy cũng không thể để lại thương tích trên thân thể An Lâm.

"Ngừng... Tiểu Lan, thật sự có thể ngừng rồi."

Hứa Tiểu Lan nghe xong câu nói này, khuôn mặt đỏ ửng lên, im lặng thu trường kiếm về.

"Có tác dụng gì đâu, cũng không đánh trả được, chẳng có tí ý nghĩa nào cả. An thần chọc trời khuấy nước của tôi đi đâu mất rồi?"

Lông mày cô nhíu lại, Long Tước trong tay lại phát ra những tiếng vù vù, một luồng khí tức đáng sợ bắt đầu tản ra.

"Đồng cảm, tôi còn muốn nhìn hai người họ đánh nhau nữa là, nhất định sẽ rất kích thích..."

Vụ náo loạn này đã lắng xuống rất nhanh, mọi người đều rời đi trong trạng thái chưa thấy thỏa mãn.

"Da của An Lâm học trưởng cũng dày thật, chính diện nghênh đón một chiêu kiếm kia, vậy mà lại không bị thương chút nào."

An Lâm cười đắc ý, ưỡn ngực nói: "Cái này gọi là thân thể Chiến Thần!"

Hứa Tiểu Lan đi đến bên cạnh An Lâm, đưa ngón tay trắng nõn chọc chọc vào cơ bắp của hắn, có một chút cứng cứng lại có chút đàn hồi, cảm thấy cũng chẳng có gì khác biệt so với những người khác.

Hắn còn tưởng rằng sau khi nói xong câu này thì có thể trấn an được Hứa Tiểu Lan.

"Không phải là An thần đã nhận được truyền thừa của Ô Quy Vương rồi chứ?"

Là người trong cuộc, An Lâm sớm đã cùng đám người Hứa Tiểu Lan trở về nơi ở của họ.

"Tôi cảm thấy từ sau cuộc chiến tự do lần trước, phong cách của An Lâm học trưởng đã bắt đầu biến đổi rồi, trực tiếp khiến mọi người kinh sợ!"

Bế quan thực sự ấy hả, An Lâm vẫn còn chưa từng trải qua lần nào, hắn cũng không muốn thử nghiệm.

Thật ra lần này cũng không thể nói là bế quan xuất quan được, dù sao thì hắn cũng chỉ hút rồi hút, sau đó thì đã luyện thành thần công rồi...

Để ăn mừng việc xuất quan thành công, hắn lại một lần nữa tổ chức bữa tiệc bằng Chảo đế bằng.

"Cái rắm ấy! Cậu ấy lợi hại như vậy, ít nhất cũng phải là truyền thừa của cấp bậc Huyền Vũ..."...

Không ngờ Hứa Tiểu Lan thật sự thở phào một hơi, gật đầu nói: "Vậy thì vẫn còn may..."

An Lâm: "???"

Lần An Lâm luyện thành Thân Thể Chiến Thần này khiến trời đất xuất hiện dị tượng, lại một lần nữa gây chấn động trong toàn trường, dẫn đến những lời bàn tán xôn xao khắp nơi.

Cô tò mò hỏi: "Anh luyện thứ thần thông gì thế, sao lại lợi hại như vậy."

"Đương nhiên, vừa nãy lúc em chém anh có đau chứ, chỉ là không có vết thương mà thôi." Lời này của An Lâm là sự thật, có đau hay không với việc da thịt có bị xé rách hay không thì có liên quan gì đến nhau.

Sau đó, cô lại hỏi: "Lớp da này dày như vậy, còn có thể cảm nhận được sự đau đớn không?"

Hứa Tiểu Lan trợn trắng mắt: "Cái tên thật tầm thường."

Trong bữa tiệc lẩu được nấu bằng Chảo đế bằng.

"Tháp Tiên Linh của trường học ngày mai sẽ mở ra, kỳ hạn là ba ngày, các cậu có muốn tham gia không?" Đường Tây Môn vừa ăn vừa mở miệng nói.

"Tháp Tiên Linh? Đó là thứ gì?" An Lâm bày ra vẻ mặt khó hiểu.

Hiên Viên Thành dịu dàng cười nói: "An Lâm cậu bế quan mấy hôm nay nên không biết tin rồi, vậy để tôi nói lại cho cậu nghe nhé."

"Tháp Tiên Linh nằm bên trong khu cấm địa của trường học chúng ta. Trong đó có một tia thần niệm chiến đấu của các vị đại năng hiền triết nhiều đời đã khuất trên Thiên Đình, sinh viên có thể phóng thần niệm để tiến vào trong tháp giao thủ với những vị đại năng này. Bình thường chỉ có sinh viên đại học năm thứ năm trước khi tốt nghiệp mới có cơ hội được vào tháp Tiên Linh. Nhưng những sinh viên đại học năm ba năm bốn chỉ cần đạt đến Dục Linh hậu kỳ cũng được đặc cách tham gia."

An Lâm nghe vậy liền tò mò hỏi: "Vậy tiến vào tháp Tiên Linh chiến đấu với các vị đại năng hiền triết thì có ích lợi gì chứ?"

"Tháp Tiên Linh có tổng cộng chín mươi chín tầng, cứ lên được một tầng thì có thể nhận được phần thưởng linh thạch và đan dược theo từng mức của Thiên Đình." Đường Tây Môn vừa cười vừa nói.

"Còn có thứ gì khác nữa không?" Thổ hào An tuyệt không để ý đến mấy thứ này.

Đường Tây Môn nhìn vẻ mặt của An Lâm, khuôn mặt hơi giật giật: "Chỉ cần cậu có thể thành công xông qua được tầng tám mươi, vậy thì cậu sẽ được đề tên vào bảng Danh Nhân của trường học, lưu danh thiên cổ."

Ba người Hứa Tiểu Lan, Tô Thiển Vân, Hiên Viên Thành liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu ý nhau, cười một tiếng.

"Đúng, Đường học trưởng có thể qua được tầng bảy mươi, vì sao chúng ta lại không thể đến được tầng tám mươi chứ?"

"Mục tiêu vẫn là tầng tám mươi đi, nhân cơ hội này được đề tên vào bảng Danh Nhân."

"Cũng đúng, chúng ta thấp nhất cũng đã đặt nửa bước vào Kỳ Hóa Thần rồi, nói vậy thì ít nhất chúng ta cũng có thể qua được tầng bảy mươi, cũng hơi an tâm chút rồi."

"Cũng không thể nói Đường học trưởng như vậy được, dù sao thì anh ấy cũng chỉ là Dục Linh hậu kỳ thôi mà."

"Lợi hại hơn Đường học trưởng nhiều!"

Trong phòng liền vang lên những tiếng kinh ngạc thán phục.

"Đó là bởi vì lúc đó năm ba đại học trừ hắn ra cũng chỉ có mỗi Tả Khâu Binh là Dục Linh hậu kỳ, hai người tham dự, giành được vị trí số một." Liễu Thiên Huyễn không chút nể nang nói ra chân tướng.

"Xùy..."

Trong phòng lại vang lên một tràng âm thanh thể hiện sự khinh bỉ.

Đường Tây Môn: "..."

"Vậy Liễu học tỷ, lúc đó chị là học năm thứ tư đúng không? Chị thông qua tầng thứ mấy thế ạ?" Tô Thiển Vân quay sang nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh mình, tò mò hỏi.

"Tầng tám mươi bảy." Liễu Thiên Huyễn bĩu môi, có chút bất đắc dĩ nói ra.

"Wow... Thật lợi hại!"

Trong phòng lại vang lên những tiếng thốt kinh ngạc.

"Wow..."

Đường Tây Môn cười đắc ý: "Tại hạ bất tài, lúc trước chỉ xông qua được tầng bảy mươi! Đứng đầu trong hàng ngũ đại học năm thứ ba."

"Đường học trưởng, lúc đó anh lên đến được tầng thứ mấy vậy?" Tô Thiển Vân tò mò nhìn về phía Đường Tây Môn, nhẹ nhàng mở miệng nói.

An Lâm nghe đến đó cuối cùng cũng cảm thấy hứng thú, hai mắt sáng rực.

Trái tim Đường Tây Môn như bị nghẹn lại, cuối cùng suy nghĩ rồi nói: "Nếu như cậu có thiên phú siêu tuyệt, nhận được sự thừa nhận thần niệm chiến đấu của các vị đại năng hiền triết từ tầng tám mươi trở lên, còn có cơ hội nhận được truyền thừa thuật pháp của họ khi còn sống."

"Ồ, từ năm thứ nhất tôi đã được ghi tên vào bảng Danh nhân rồi, còn gì nữa không?" Lúc đó An Lâm được đặc cách ghi tên, đối với chuyện này hắn cũng không có hứng thú gì.

Đường Tây Môn nước mắt giàn giụa, trong lòng liên tục bị bạo kích.

Có thể nói chuyện bình thường được hay không hả? Có cần phải đả kích người khác như vậy không!

Đồng thời, trong lòng hắn cũng hối hận không thôi, trước mặt đám yêu nghiệt này, tự nhiên hắn lại giở thói khoe mẽ làm gì cơ chứ...

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, cuối cùng nhất trí ngày mai sẽ cùng tiến vào tháp Tiên Linh, dù sao thì cũng là cơ hội được cho không cả mà, cũng không nên lãng phí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận