Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1202: Ca Tiên số một của loài người

"Chính các người từ từ tìm kiếm đi, tôi còn có đang có chuyện phải làm, không quấy rầy nữa."

An Lâm tỏ vẻ ghét bỏ mà nhìn Adam và Eva một cái, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đề Na.

"Tiểu Na... À không, nữ thần Đề Na, chúng ta đi!"

Đề Na thoáng sửng sốt, lập tức thi triển thuật pháp không gian, đưa mình và An Lâm rời đi.

Adam nhìn hai người đột nhiên biến mất, lẩm bẩm nói: "Kiểu gì vẫn thấy chúng ta bị ghét bỏ hay sao ý? Eva, đều tại em nói chuyện quá thẳng thắn, nếu như vì thể mà chọc giận nữ thần Đề Na và thần sử An Lâm, thì chúng ta biết phải làm sao đây?!"

Eva có phần tủi thân, bĩu môi nói: "Em cũng không muốn như thế, em định để cho thần sử An Lâm xem bí tịch song tu do chúng ta biên soạn thôi mà, sao em biết được thần sử An Lâm lại phản ứng thái quá như thế, trước kia ngài ấy vẫn luôn rất ôn hòa, rất dễ nói chuyện..."

Trong mắt Adam hiện lên vầng sáng trí tuệ: "Thần sử An Lâm làm như vậy, tất nhiên là có tính toán. Có lẽ, ngày ấy muốn cho chúng ta bằng vào cố gắng của chính mình, tự thăm dò và đột phá cái trạm kiểm soát này, đây mới là thái độ cầu đạo chính xác!"

"Vậy chúng ta lại đi thăm dò chứ? " Eva nhìn Adam với ánh mắt đầy quyến rũ.

Ở trên tầng mây, An Lâm và Đề Na nhìn hai người bay vào tháp cao một lần nữa, lặng thinh.

An Lâm kích động nói: "Cô thử nghĩ lại xem, Adam và Eva, vừa ra đời cũng chỉ có hai người họ một nam một nữ, căn bản là không có những đối tượng khác để lựa chọn! Bọn họ chỉ có thể lựa chọn ở bên cạnh đối phương, vừa ra đời đã chỉ nói một cái đối tượng, cô nói xem, thế có phải là đã được sắp xếp rồi không?"

"Ừ, ừ, từ từ..."

"Tôi đâu có sắp xếp cho họ thành như thế." Đề Na phản bác.

Mặt Adam lộ vẻ khó xử, lúc này Eva đã kéo cánh tay hắn một cách thô bạo.

An Lâm nói với vẻ mặt kích động: "Đây chính là cặp tình lữ tu tiên được ông trời công nhận hợp pháp đấy! Thật là khiến một con chó độc thân như tôi đây hâm mộ chết luôn rồi!"

"Hả? Lại nữa à?" Bắp chân Adam run lên, "Hôm nay đã làm một lần rồi mà!"

"Ặc... " Đề Na không phản bác được.

"Triển thôi nào, Dam Dam..."

"Con đường cầu đạo dài dăng dẳng, làm sao chúng ta có thể chậm chạp không tiến về phía trước được? Một đường hát vang, anh dũng tiến về phía trước, đó chính là thái độ của chúng ta, chúng ta không được phép lười biếng!" Eva nói với vẻ đúng tình hợp lý.

"Trước kia tôi không tin vào mấy cái gọi là mối tình do ông trời sắp xếp, bây giờ thì tôi đã không thể không tin rồi..." An Lâm thì thào lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng.

"Tiểu Lan bằng lòng song tu với tôi sao?" An Lâm hỏi ngược lại.

Adam giãy giụa chốc lát, rốt cuộc vẫn phải bị Eva kéo vào trong tháp.

Đề Na: "Cũng đúng..."

"Còn có, bây giờ lĩnh ngộ lĩnh vực, cũng là lĩnh vực một âm một dương, lại còn có thể đề cao cảnh giới thông qua song tu! Cô nghĩ tiếp đi, có cặp đạo lữ nào giống như bọn họ không? Là vợ chồng, làm chuyện vợ chồng, là có thể đề cao cảnh giới!"

"Chó độc thân? Chẳng phải là anh đã có tiên nữ Tiểu Lan rồi sao?" Đề Na nghiêng nghiêng cái đầu.

"Đợi một chút!" Hắn bỗng xoay người, hoảng sợ nhìn tinh linh bên cạnh, "Cô vừa nói gì cơ?"

"Bỗng nhiên tôi rất muốn chia rẽ bọn họ..." Đề Na thì thào lên tiếng.

Tiểu Na ngây thơ đáng yêu, sao lại biến thành phần tử cực đoan như thế này rồi?

"Càng nghe càng có lý." Đôi mắt xanh biếc của Đề Na lóe lên tia sáng kỳ lạ.

An Lâm nuốt nước miếng cái ức: "Tiểu Na, tôi vẫn cảm thấy cô có vấn đề..."

"Cho nên mới nói, thật sự hâm mộ chết luôn!" An Lâm cảm thán nói, "Ngay cả độ kiếp đấy, mẹ nó chứ, họ cũng độ kiếp cùng nhau, không chỉ có thế, trước khi độ kiếp còn hôn môi nhau, ngược đãi chó hết sức, loại chuyện phát rồ thế này cũng có thể làm, còn nói không phải là cặp tình lữ kiểu mẫu ngược đãi chó do ông trời sắp xếp ư?"

Ở phía sau và hai bên bọn họ, đã sớm có vô số người tụ tập.

An Lâm và Đề Na đứng trên bầu trời, an vị ở vị trí dễ quan sát nhất.

"Thôi thôi, không nói về chuyện này nữa, bây giờ mặt trời đã xuống núi rồi, đi thôi, tôi dẫn anh đi xem thử minh tinh ở cái thế giới này lợi hại như thế nào nhé!" Đề Na lựa chọn bỏ qua cái đề tài này, kéo tay An Lâm, nhảy qua không gian, lập tức xuất hiện ở trước một cái sân khấu ngoài trời tỏa ánh đèn sáng chói.

"An Lâm tôi ưu tú như thế, vô địch đến mức khiến đất trời phải ghen ghét, nhưng ở phương diện song tu, tôi không thể không thừa nhận, tôi vẫn thua kém Adam và Eva không ít..." An Lâm lại phiền muộn cảm thán một tiếng.

"Tôi không sao cả, tôi chính nghĩ là, có lẽ đây chính là đôi tình lữ do ý thức của trời đất tự tạo nên, thế thì tôi chia rẽ hai người họ, cảm giác được đối đầu với ông trời chắc là sẽ rất hay ho đây!"

"Aizzzz... Tự nhiên lại thấy mong đợi quá, cái cảm giác được đối nghịch với ông trời này..."

Đề Na nói với vẻ mặt mong đợi.

"Đúng vậy." An Lâm gật đầu.

"Không phát sốt mà, Tiểu Na cô làm sao vậy?"

An Lâm đưa tay sờ lên cái trán bóng loáng trắng nõn của Đề Na.

Đề Na nở nụ cười trong sáng: "Anh nghĩ thử xem, một đôi tình lữ ân ái như thế, nếu tôi chia rẽ bọn họ, liệu sẽ rất vui vẻ, rất thoải mái, rất kích thích không đây?"

Ước tính đơn giản một chút, ở đây có khoảng mười mấy vạn người.

Những người này quơ gậy phát sáng trong tay, hô to cái tên "Tịch Dương Tử".

"Tịch Dương Tử là ai?" An Lâm tò mò hỏi.

"Ừm... Cô ấy là Ca Tiên số một của Nhân tộc." Đề Na lấy ra một cái ghế salon, cùng An Lâm ngồi tựa lên ghê, trong tay cũng quơ một cái que sáng tiên nữ.

Lúc này Đề Na có kích thước như người bình thường, mặc chiếc váy yêu tinh màu xanh, hai chân thon dài trắng nõn khẽ lắc lư trên không trung, khuôn mặt không dính chút phấn nào nhưng lại trắng trẻo hồng hào, khuôn mặt cũng như dáng người, đều rất xinh đẹp bắt mắt.

Ánh sao lấp lánh, ánh đèn sáng rỡ, toàn thân cô như điểm hội tụ của ánh sáng đất trời, là tồn tại chói mắt nhất, đó là một loại khí chất đặc biệt, khí chất của một vị thần linh thật sự.

Đáng tiếc, người xung quanh lại không thấy nhìn tới cô.

An Lâm nhìn đến ngẩn ngơ, một lúc sau mới thì thào nói: "Ca Tiên? Cái danh từ này thật xa lạ."

"Đợi cô ấy đi ra thì anh sẽ biết ngay!" Đề Na tỏ vẻ thần bí nói.

"Không chỉ có thế đâu, người phàm nghe bài hát của cô ấy, còn có thể cường thân kiện thể, hơn nữa còn loại bỏ được một số bệnh vặt, thậm chí có bộ phận hiểu được sâu, còn có thể thoát được cả bệnh nan y..." Đề Na liệt ra những chỗ tốt khi nghe ca khúc của Ca Tiên.

"Chẳng trách cô lại nói minh tinh chính là một trong ba nghề nghiệp hot nhất, ca sĩ có thể làm cho tu sĩ thông suốt thấu hiểu, giá trị không thể đo lường." An Lâm sợ hãi thán phục.

Mười mấy vạn người, đều là những fan hâm mộ cuồng nhiệt của cô, gào thét đến khàn cả giọng.

Lúc này, những tiếng hô "Tịch Dương Tử" đã vang dội cả hội trường.

"Lợi hại không?" Đề Na cười khanh khách nói, "Đây chính là thực lực của Ca Tiên số một."

An Lâm lấy lại tinh thần, kinh ngạc nói: "Tôi nghe cô ta hát, thậm chí còn có một loại cảm giác thông suốt thấu hiểu, quá thần kỳ!"

Giống như có thể thấy một thiếu nữ bước trên thiên sơn vạn thủy, một đường hát vang tiến về phía trước.

Ý cảnh trải ra ở trước người, làm cho người ta như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, theo giọng ca của cô gái tiếng thẳng về phía trước.

Trên đường đi gặp thất thải hải, chân đạp phi ngư đi về phía trước. Nhìn lên núi tuyết cao vút, ngồi tiên hạc lướt qua đỉnh núi. Đối mặt với sa mạc mênh mông hoang vu, rồi lại có thể vui cười ca múa. Đúng, giống như là mọi trở ngại trên thế gian, đều đáng để hát vang lên thành khúc ca, nhảy múa một phen.

Thoáng chốc, An Lâm đã sa vào trong một loại ý cảnh, nhưng lại đã thông suốt về cái suy nghĩ trong đầu rồi.

Đến cuối ca khúc, cảnh tượng một cô gái với mái tóc dài đỏ rực ngồi ở bên vách đá được tái hiện.

Cô ngắm nhìn ánh tà dương dần phủ xuống phía chân trời, khẽ ngâm nga một khúc hát.

Ánh chiều tà như đốt cháy tầng mây, dưới tiếng ca trong trẻo du dương, hai loại sắc điệu hài hòa giao thoa, trái ngược với nỗi cô tịch khi tà dương phủ xuống, khúc ca lại hết sức nhẹ nhàng và thoải mái.

Thời gian dần qua, ca khúc kết thúc.

Một thiếu nữ với dáng vẻ đẹp đẽ xuất trần, mái tóc dài màu đỏ rượu rũ xuống ngang hông, sống mũi cao thẳng, mặt mày tươi vui xuất hiện ở trên sân khấu, với nụ cười ngọt ngào.

Tiếng ca êm tai bắt đầu truyền khắp không gian, lời ca vô cùng kỳ dị, cẩn thận nghe từng từ một cũng không nhớ được, nhưng không hiểu sao lại có thể cảm nhận được một loại ý cảnh kỳ lạ.

An Lâm rùng mình, âm thanh này cũng có chút trình độ đấy!

Từng đợt âm thanh xa xăm mà dễ nghe bắt đầu truyền ra từ trong bóng tối, âm thanh kia tựa như đôi tay của tình nhân đang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt, nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực, làm cho người ta cảm thấy thư giãn từ trong ra ngoài.

Toàn bộ không gian chìm trong tĩnh lặng, không có một tiếng động nào vang lên.

Mười mấy vạn người có mặt ở đây, cũng rất ăn ý mà đều yên tĩnh lại.

Rất nhanh, tất cả ánh đèn đột nhiên tối xuống.

An Lâm ở một bên nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Nghe ca nhạc không chỉ có thể tu tiên, mà còn có thể trị liệu bệnh nan y?

Quả là không thể tin được!

"Cấp bậc của dạng minh tinh này chắc phải cao lắm nhỉ? Ít nhất cũng phải là tu sĩ cực kỳ xuất sắc thì mới có thể đem lại hiệu quả như Tịch Dương Tử nhỉ?" An Lâm tò mò hỏi.

Đề Na vươn ngón tay ngọc ra lắc lắc, khẽ cười nói: "Không đâu, ví dụ như Tịch Dương Tử, cô ấy chỉ là một người phàm không thể tu tiên."

An Lâm: "???"
Bạn cần đăng nhập để bình luận