Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1247: Tiểu Tà đột phá

An Lâm nghe vậy thì bước chân dừng lại.

Tiểu Tà thì càng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Dạ Đế.

Dạ Đế chắp tay trước ngực, một trận sóng không gian mãnh liệt ập tới.

Trong nháy mắt tiếp theo, An Lâm và Tiểu Tà xuất hiện trong một không gian xa lạ.

Nơi này có ngọn lửa lạnh lẽo màu lam có thể làm đông thần hồn, chúng nó bùng cháy trên khay giữ lửa, ánh lửa lạnh lẽo chiếu sáng vùng không gian này, mang theo một loại sức mạnh bình tâm trấn hồn.

Bốn phía là từng cái lồng giam, vô số tà ma gào thét, gầm gừ dữ tợn trong lồng.

Dạ Đế nói khẽ: "Chúng nó dính quá nhiều giết chóc, không chỉ giết hại những sinh linh khác, còn cắn nuốt cả đồng loại, đặc tính cuối cùng của nhân loại đã bị xóa đi, cho nên dù là tathì cũng hết cách cứu chúng nó..."

"Kiếm Linh tiểu cô nương, nếu cô muốn lấy được thứ gì đó bằng việc giết tà ma thì đừng ngại thử với bọn chúng một chút, thật ra chúng cũng là nhóm tà ma mà tôi định xử lý."

Cô cảm nhận được sức mạnh của mình, vừa khôi phục không ít, dường như bởi vì đền bù một loại thiếu hụt nào đó, nguồn sức mạnh trong cơ thể lại tăng lên không ít.

Sau đó, Tiểu Tà cũng tái diễn động tác cắm vào rồi rút ra.

"Hít...!" Tà ma khàn giọng mà kêu, thân thể sau lưng tan vỡ chôn vùi trong vô hình, hoàn toàn biến mất trên thế gian, đồng thời một sức mạnh theo lưỡi kiếm chảy vào trong kiếm Thắng Tà.

"Có ích." Tiểu Tà khẽ gật đầu, tiếp tục đi tới một lồng giam khác.

"Chắc là ngươi rất thống khổ, để ta giúp ngươi giải thoát."

Sức mạnh của Tiểu Tà càng mạnh mẽ và kinh khủng.

Nghe Dạ Đế nói thế, Tiểu Tà đi tới trước mặt tà ma.

Cắm vào, rút ra, cắm vào, rút ra...

Tiểu Tà dùng giọng nói chỉ có mình mới nghe được, nhỏ giọng nói, kiếm Thắng Tà xẹt thành một cái bóng đen trong hư không, xuyên qua thân thể tà ma.

Tà ma ở trước mặt càng vặn vẹo điên cuồng hơn trước đó, cảm xúc tiêu cực vô cùng vô tận kéo đến mãnh liệt như núi kêu biển gầm, giống như kéo đối phương cùng vào vực sâu sa đọa.

"Sao rồi?" An Lâm lo lắng hỏi.

Thời gian dần trôi qua, ánh mắt hắn nhìn về phía An Lâm trở nên càng thêm nóng rực.

Tiểu Tà nhắm mắt, cẩn thận thưởng thức một phen.

Số lượng tà ma bị nhốt trong lồng giam có hơn vạn.

Từng con tà ma chết dưới thâm kiếm Thắng Tà.

Dạ Đế cũng nhìn ra sự thay đổi này.

Dạ Đế trừng lớn hai mắt, mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn lcảnh tượng trước mắt.

Hơi thở của Tiểu Tà tăng ầm ầm, cuốn lấy nguyên khí trong phạm vi hơn nghìn dặm.

"Chuyện này... Không gian độc lập mà ta mở ra lại bị phá vỡ sao?" Dạ Đế hít sâu một hơi.

Ầm ầm!

Không ai để ý Đông Dương.

Tiểu Tà một mực tái diễn động tác trước đó, không biết từ khi nào, gần như đã giết chết vạn con tà ma, thẳng đến khi cô cầm kiếm chém về phía một con tà ma còn thừa lạichẳng bao nhiêu

Tuy sức mạnh Hắc Ám cuồn cuộn không ngừng, nhưng dùng quá nhiều thì cũng dễ dàng cạn kiệt.

Dạ Đế đau lòng, có chút khẩn cầu mà nói với Tiểu Tà: "Đây là sức mạnh Hắc Ám mà ta khổ lắm mới dẫn vào từ mạch đất, ngươi dùng ít chút đi!"

Cảnh tượng kỳ lạ mà Tiểu Tà mang tới không dừng lại, sức mạnh u ám tràn vào trong cơ thể cô càng sôi trào mãnh liệt, giống như muốn cắn nuốt tất cả sức mạnh trong vực sâu Vạn Ác.

Giống như có một sự ràng buộc nào đó bị sức mạnh mở ra.

An Lâm, Đại Bạch, Tiểu Tà, Dạ Đế, bởi vì không gian độc lập tan vỡ nên lại xuất hiện ở chỗ sâu trong vực sâu Vạn Ác.

Đông Dương nhìn thấy mọi người quay trở lại, cảm nhận được một hơi thở làm hắn vô cùng sợ hãi, cuối cùng hắn tuyệt vọng kêu lớn lên.

"A... Không được qua đây, cứu mạng! Cứu ta!"

"Cái gì! Hơi thở này...!"

Thần quang chấn động, không gian bị phá vỡ ầm ầm.

Hơi thở của Tiểu Tà bùng nổ như tên lửa, không ngừng tăng vọt, càng trở nên cuồn cuộn lúc ẩn lúc hiện.

Sức mạnh u ám trong vực sâu Vạn Ác, giống như một cái vòng xoáy vô cùng to lớn không ngừng tràn vào trong thân thể cô gái váy đen, không chừng mực, không giới hạn.

Ầm ầm!

Lại là một trận khí thế tăng vọt.

Trên khuôn mặt tròn của Tiểu Tà, ở chỗ trán, một thanh thần kiếm đen kịt xuất hiện.

Thần quan màu đen vô cùng vô tận bắt đầu đánh về bốn phía,

Thân thể của Tiểu Tà như được quần áo làm từ lông vũ bao bọc, bao phủ cô đến phảng phất đêm tối Chi Vương uy nghiêm thâm thúy.

Hơi thở kinh khủng khuếch tán, ép tới vị vua tà ma Đông Dương trên mặt đất, ngay cả hít thởcũng trở nên khó khăn.

Dạ Đế càng như bị thương nặng, liên tiếp lui về phía sau, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Thần Đạo hóa kiếm, thần quang hóa áo, chẳng lẽ kiếm linh này muốn đột phá thành Thần cấp?!!"

An Lâm bị thần quang của Tiểu Tà đánh tới, chẳng những không chịu chút tổn thương nào, trái lại cực kỳ thoải mái dễ chịu, ngay cả kinh mạch xương cốt cũng được bồi bổ trên diện rộng, có thể nói là vô cùng có lợi.

"Cuối cùng Tiểu Tà cũng sắp đột phá thành Thần Khí rồi sao?"

"Tiểu Tà, thành công rồi sao?" An Lâm kích động hỏi.

Cô gái mở ra đôi mắt như mực, đó là màu tối cực kỳ tinh khiết, giống như có thể cắn nuốt tất cả ánh sáng trên thế gian.

Một tia nắng chiếu xuống từ không trung, xuyên qua thần quang xuyên thủng vực sâu vô tận, bao trùm trên người cô gái, phản chiếu da thịt của cô gái sáng ngời như ngọc.

Sau nửa canh giờ, trời đất mới hoàn toàn khôi phục sự yên tĩnh.

Dạ Đế thì càng nhìn đến trợn mắt hốc mồm: "Tấn thăng lên Thần Khí là như thế này sao? Cô đừng gạt tôi chứ!"

An Lâm nhìn hoa cả mắt.

Một cột thần quang đen kịt giáng từ trên trời xuống, rơi vào trong vực sâu, sức mạnh này cực kỳ bá đạo, tất cả mọi thứ gây trở ngại thần quang bị diệt trừ thành hư vô trong nháy mắt, không có ngoại lệ.

Biết rằng khi luồng thần quang này rơi trên người cô gái áo đen, thì lại bị cô cắn nuốt hết!

Lúc này đây, nguyên khí đã phun trào mấy ngàn dặm, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi mà An Lâm có khả năng cảm giác được. Chỉ sợ Dạ Đế cũng không có cách nào cảm giác được phạm vi của nó.

An Lâm bị sự thay đổi kỳ lạ của trời đất này hù dọa.

Đây là cảnh tượng kỳ lạ của trời đất khoa nhất nhất mà hắn từng thấy.

Chuyện này chứng minh, năng lượng trời đấtmà Tiểu Tà hấp thu cực kỳ to lớn.

Hẳn là Tiểu Tà sẽ không bị cái năng lượng này làm no căng chứ?

An Lâm có chút lo lắng.

Vô số thần phù và đồ đằng kỳ lạ, giáng xuống từ trên trời, giống như lời chúc phúc của trời, không ngừng dung nhập vào trong thân thể Tiểu Tà.

Trên không trung vực sâu Vạn Ác.

"Sóng năng lượng thật là đáng sợ, rốt cuộc là thứ gì đang đột phá?"

Ngay cả Thiên Đế ở Thiên Đình xa xa cũng đột nhiên đứng lên, nhắm hai mắt lại, nhìn về phía Đông Nam của giới Cửu Châu, dường như có thể nhìn thấy vùng tăm tối này xuyên qua hư không.

Bất kể là nhân loại, hay là tộc kiến, thì đều mang vẻ mặt kinh hoảng nhìn lên bầu trời, giống như tận thế giáng xuống, căng thẳng, sợ hãi, run rẩy, đủ loại cảm xúc xông lên đầu.

Ở nơi mà mọi người không thấy được, bên ngoài vực sâu Vạn Ác, bầu trời trong sáng sủa bây giờ đã hóa thành bóng tối đen kịt, trời đất tối tăm.

Hắn rất mừng thay cho Tiểu Tà, ở đỉnh Tiên Khí lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể đột phá rồi.

Cô gái khẽ gật đầu, nhe răng cười một tiếng: "Xong rồi."

An Lâm xoa cằm, nhìn thanh kiếm trong tay cô gái, nghi ngờ nói: "Rõ ràng là đã tấn thăng trở thành Thần Khí, vì sao kiếm Thắng Tà vẫn đen thui, không thay đổi chút nào?"

Tiểu Tà bước đi nhẹ nhàng, đi tới trước mặtAn Lâm, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Không có gì thay đổi? Yên tâm, tôi sẽ để cho anh cảm nhận một chút, cái gì gọi là thay đổi thật sự!"

Cả người An Lâm đột nhiên phát lạnh, trái tim bỗng nhiên đập một nhịp.

Có sát khí!
Bạn cần đăng nhập để bình luận