Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1488: Chào mừng cô giáo!

Hứa Tiểu Lan nhìn thấy Phượng Hoàng đang không ngừng nịnh nọt An Lâm, vẻ mặt lúc này mới thoáng dịu lại.

Cô nhận lấy nhánh cây màu vàng từ trong miệng Phượng Hoàng, rồi giải thích với An Lâm: "Đây là cây ngồ đồng Phượng Hoàng."

An Lâm nghe vậy thì hai mắt sáng lên: "Cây ngô đồng Phượng Hoàng? Chính là nhánh cây ngồ đồng mà đến cả Phượng Hoàng cũng thích đậu trên đó trong truyền thuyết sao?"

Hứa Tiểu Lan lắc đầu: "Không phải ý này, cũng không phải là vì cây ngô đồng tốt Phượng Hoàng mới đậu lên đó, mà chính là vì Phượng Hoàng thường hay đậu trên cây ngô đồng kia, cây ngô đồng mới trở thành thứ tốt."

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đứng dậy tò mò.

Hứa Tiểu Lan giải thích: "Tiểu Hoàng thường xuyên đậu trên cây ngô đồng để ngủ, chất thải mà nó bài tiết ra bám vào cành cây ngô đồng, trải qua năm tháng hấp thụ và lắng đọng, cành cây ngô đồng trở thành loại linh dược bao hàm cả thuộc tính Mộc và thuộc tính Viêm cực kỳ tinh khiết."

Mọi người nghe vậy đều thốt lên kinh ngạc: "Nghe có vẻ rất lợi hại đấy!"

Chỉ có An Lâm là hơi giật giật khóe miệng, nhìn con Phượng Hoàng cao quý trước mặt, không nhịn được nói: "Tiểu Lan, ý của em là khi nãy con Tiểu Hoàng đã ngậm cành cây được bồi dưỡng bằng phân và nước tiểu của mình vào miệng, rồi cực kỳ hí hửng chạy đến dâng cành cây sao?"

An Lâm: "..."

Mọi người nhìn thấy cảnh này lại càng thêm đồng cảm với Phượng Hoàng...

"Hơn nữa, mi tên là Tiểu Hoàng, có rất nhiều con chó cũng tên Tiểu Hoàng, chó còn có thể đi ăn cứt, thì mi dựa vào cái gì mà không thể ngậm một cành cây sau khi đã được bón phân?" Hứa Tiểu Lan lại an ủi lần nữa.

Ngoài dự đoán của mọi người, con Phượng Hoàng này thế mà lại chấp nhận lời an ủi của Hứa Tiểu Lan, sau đó trưng bộ mặt cuộc đời không còn gì để luyến tiếc nữa nằm xuống đất.

Toàn thân Phượng Hoàng xù lông!!

"Chờ chút, Tiểu Lan, em phải nói cho anh rõ, rốt cuộc thì cành cây này dùng như thế nào, không phải là bảo Diệp Linh ăn hết đấy chứ?" An Lâm không nhịn được cất tiếng hỏi. Trong lòng bổ sung thêm một câu, nếu em ép học trò của anh ăn cứt thì có đánh chết anh cũng không đồng ý!!

Mọi người: "..."

Lần sau nhất định phải kêu Tiểu Lan dạy mình cách huấn luyện thú cưng, trong lòng An Lâm khẽ nói.

Ngay khi Tiểu Hoàng muốn chạy tới liều mạng với An Lâm thì bị Hứa Tiểu Lan vỗ vỗ: "Đừng kích động như vậy, An Lâm anh ấy nói thể quả thật không có vấn đề gì, sự thật chính là vậy mà..."

Hứa Tiểu Lan: "..."

Mọi người nhìn Phượng Hoàng bằng vẻ kinh ngạc xen lẫn đồng cảm.

An Lâm nghe thấy vậy thì trong lòng liền nhẹ nhõm, đi theo Hứa Tiểu Lan.

Phượng Hoàng: "???"

Hắn tiếp tục ngắm sao đêm.

Hứa Tiểu Lan nghịch nghịch cành cây màu vàng óng, hơi gật đầu, rồi định đi vào trong phòng.

Dường như Hứa Tiểu Lan cũng biết được An Lâm đang nghĩ gì, không nhịn được cười nói: "Anh đang nghĩ cái gì đấy? Cây ngô đồng Phượng Hoàng có sức mạnh hệ Mộc và hệ Viêm vô cùng tinh khiết, cực kỳ hữu dụng trong việc chữa trị vết thương, em chỉ lấy sức mạnh sinh tồn bên trong nó ra thôi, đâu có để học trò bảo bối ăn nguyên cành cây này chứ?"

Nhưng lúc này An Lâm đang bị Phượng Hoàng náo loạn, âm thanh khiến cho rất nhiều học trò đang ngủ hay đang ngồi thiền phải bừng tỉnh.

Có người đang ngủ, có người lại đang ngồi thiền, nhưng tuyệt đối không ai dám đánh nhau.

"Đi, đi xem náo nhiệt thôi!"

Tiểu Hoàng đang mang thù, Tiểu Lan lại không có ở đây, cuối cùng nó cũng có thể trả thù An Lâm rồi!

Phượng Hoàng nằm sấp trên mặt đất giống như con gà chết, lông rơi đầy đất, trên đầu cũng có vài cục u lớn.

Sau đó bị Phượng Hoàng từ phía sau đi tới đẩy hắn ra khỏi lầu...

An Lâm hơi buồn cười: "Nói xem sao mi lại sợ Tiểu Lan đến vậy? Mi chính là vua của loài chim, là Phượng Hoàng cao cao tại thượng đó..."

Toàn thân Phượng Hoàng run lên, giả bộ đáng thương nhìn An Lâm, vẻ mặt nịnh nọt và cầu khẩn: "Ying ying ying..."

"Tiểu Hoàng, mi nói xem, mi nhảy như vậy, ta phải báo cho Tiểu Lan biết." An Lâm nằm trên mặt đất, giọng điệu phẫn nộ.

Ban đêm ở Tứ Cửu Tiên Tông rất tĩnh lặng.

"Hả... Không đánh nữa?"

Ngay trong lúc một đám học trò đang muốn làm quần chúng ăn dưa thì ngọn lửa đột nhiên biến mất.

An Lâm thở hồng hộc nằm trên mặt đất, cái mông lộ một mảng có dấu hiệu bị bỏng.

Nếu ai dám phát ra những âm thanh ầm ĩ thì chắc chắn ngày mai sẽ bị giam lại.

"Ha ha ha, hắn cứ đợi đến lúc bị giam lại đi, gây ra tiếng động lớn đến vậy, nếu như hắn không bị nhốt nửa tháng trở lên thì tôi sẽ ăn cứt."

"Mẹ nó, gan vậy, dám đánh nhau vào buổi tối ở Tứ Cửu Tiên Tông?"

"Tiếng gì vậy?"

Vẻ mặt Phượng Hoàng phiền muộn: "Ying ying ying."

"Nói xem, cô ấy đã dạy mi thế nào, sao mi lại trở nên nghe lời đến vậy?" An Lâm hiếu kỳ hỏi. Chỉ nghe từ một phía thì không được, hắn phải điều tra chân tướng từ mọi phía mọi góc độ.

Vẻ mặt Phượng Hoàng đau khổ: "Ying ying ying ying ying ying ying ying ying ying ying ying ying ying ying..."

An Lâm nghe đến tối sầm mặt: "Này! Mi ý tứ chút đi, 'ying' một lần là được rồi, 'ying' nhiều như vậy làm ồn gì chứ?"

Phượng Hoàng giận dữ kêu: "Ying ying ying?"

"Đúng vậy, ta hiểu được đại khái ý của mi rồi, thế nhưng đám thú sủng của ta đáng yêu như vậy, bảo ta bạo hành chúng nó thì ta thật sự không đành lòng..." An Lâm lắc đầu.

Phượng Hoàng: "???"

Lúc này, một tinh linh túm lấy tóc An Lâm cười nói: "Người khổng lồ An Lâm, nếu anh muốn đánh tôi cũng không đánh được, tôi có thể lập tức chạy vào thế giới Kính Thần!"

An Lâm biết cô nói không sai, bây giờ Đề Na dường như sẽ không gặp phải nguy hiểm, nếu có chuyện gì sẽ lập tức trốn vào trong thế giới Kính Thần, dù là đại năng cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp cũng không thể làm gì được cô.

Nghe nói nhóc con này còn giết chết ba tên nguyên soái Thiên Nhân tộc cảnh giới Thiên Khải ở chiến trường tuyến tây, thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Đôi mắt đẹp của Cổ Long Đế trợn trừng, hoảng sợ.

Hơn nghìn học trò, trưởng lão, các chủ đồng loạt hô vang khẩu hiệu, biểu hiện thành khẩn tha thiết.

"Cô giáo Cổ Long Đế, em yêu cô!!"

"Hết lòng vì trẻ em, dạy dỗ anh tài, cách thức chuyên cần tỉ mỉ. Thiên trường địa cửu có lúc tận, ơn cô mãi mãi không bao giờ hết!"

"Cổ Long Đế không ngại mệt nhọc cực khổ, dạy không biết mệt, Xuân Phong Hóa Vũ, Chí Thánh Tiên Sư!"

Ban đêm trở lại vẻ yên tĩnh.

Có lẽ là bởi vì trận chiến hôm nay quá kích thích, An Lâm cũng nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Sáng sớm hôm sau.

Trần Trần mang bùa truyền âm tới, nói là Cổ Long Đế sắp đến rồi.

Cổ Long Đế toàn thân mặc đế bào màu sắc sặc sỡ, khí thế vô cùng hào hùng, xé rách không trung, vượt qua không gian đi tới trước cổng của Tứ Cửu tiên tông.

Vừa xuất hiện liền bị trận địa trước mặt dọa cho giật nảy mình.

Hơn nghìn học trò rồi trưởng lão cùng khua chiêng gõ trống nhiệt tình, xếp thành hàng hoan nghênh.

Nhóm hai con rùa đen từng trải hiện đang nắm tay nhau, không ngừng sử dụng thuật pháp hệ Viêm, phun lửa lên bầu trời, tạo thành pháo hoa nổ ra tuyệt đẹp.

"Nhiệt liệt hoan nghênh Cổ Long Đế, đến với tông môn của chúng tôi nhậm chức dạy học!"

Câu nói này... Thật khí phách!

Lời nói vừa phát ra, không chỉ có chiếc miệng nhỏ của Tiểu Na phồng ra mà ngay đến cả Phượng Hoàng cũng toàn thân run rẩy.

"Việc này hả..." Hai mắt An Lâm hơi nheo lại rồi đột nhiên cười nói : "Thiên Nhân tộc, ít nhất sẽ có một tuyến bị tôi phá!"

Chiến tuyến của Thiên Nhân tộc vừa lùi xong lại lùi tiếp, tuyến đông, tuyến bắc, tuyến giữa đều tiến vào trong phạm vi giới Cửu Châu, cứ cho là An Lâm đã trở về nhưng tác dụng có thể phát ra thật ra cũng chỉ có hạn.

"Đúng rồi, người khổng lồ An Lâm, anh trở về rồi nhưng cho tới bây giờ vẫn che giấu thân phận, rốt cuộc là muốn làm chuyện lớn gì thế?" Đề Na tò mò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận