Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 448: Gặp lại nhau

Thành Tây Hà ở Bảo Châu, đây là một tòa thành cổ tuyệt đẹp.

Thành cổ này nằm ở trên một cao nguyên, bầu trời trong xanh, không có cảnh tượng chiến tranh diễn ra không ngừng, người dân ở đây sống rất giản dị. Nơi đây không tính là phồn hoa nhưng lại rất bình yên.

Phía tây của thành phố là một sa mạc cát trắng mênh mông vô bờ, phạm vi tầm nhìn rất rộng. Phía nam lại có một đồng bằng linh dược hơn ngàn dặm, có thể không ngừng phát ra linh khí thay đổi môi trường xung quanh.

Hơn nữa ở nơi đây, cứ mỗi chiều tối là đều có thể nhìn thấy cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp.

Hứa Tiểu Lan bước chậm ở trên con đường trong thành cổ, cô lựa chọn sống nốt quãng đời còn lại ở trong thành cổ tuyệt đẹp này.

Đến chập tối, cô đứng ở trên tường thành phía tây và kinh ngạc nhìn những ráng mây trên bầu trời.

Cô nhớ tới trước kia, mỗi ngày cô ngắm nhìn mặt trời chìm vào trong biển mây ở trên Thiên Đình, cô nhớ tới thời gian cô cùng An Lâm nằm trên tầng mây trò chuyện cười đùa với nhau. Bọn họ còn có một giao hẹn, là chờ tới khi kỳ quan hào quang bảy màu trong truyền thuyết của đại học Liên Hiệp Tu Tiên xuất hiện, bọn họ nhất định phải cùng chụp ảnh lưu niệm.

Nhưng bây giờ những ngày đó lại xa xôi đến thế...

Trên mặt Hứa Tiểu Lan có chút hối hận, nhưng rất nhanh cô lại lắc đầu và bỏ qua suy nghĩ này, trong lòng cô thầm hận tại sao mình lại kém cỏi như vậy, cho tới bây giờ vẫn suy nghĩ đến chàng trai kia.

Buổi tối hôm nay, cô suy nghĩ rất nhiều chuyện nên hơi mất ngủ. Cô muốn lên kế hoạch liên quan đến cuộc sống sau này.

Hứa Tiểu Lan chợt phát hiện ra một vấn đề, nếu như cô trở thành người bình thường, vậy cô không thể sử dụng nhẫn không gian được nữa, những vật bên trong sẽ thế nào, Long Tước Kiếm sẽ thế nào?

Hứa Tiểu Lan cười đầy cay đắng, cô thổi tắt ngọn nến và lên trên giường nằm nghỉ.

Trong bóng đêm yên tĩnh, dưới ánh nến chập chờn, cô vỗ nhẹ vào thanh tiên khí cao cấp - Long Tước Kiếm này.

Cô không thiếu tiền, trong nhẫn không gian có mấy trăm nghìn linh thạch cũng đủ cho cô sống giàu có và tự do cả đời.

Trong lúc vô tình, nước mắt đã làm mờ đi ánh nắng chiều đang trải khắp bầu trời.

Còn nữa, cô nên xử lý vật trong nhẫn không gian thế nào...

Cảnh giới của cô đã rơi xuống đến Đạo Chi Thể cấp bảy, cứ theo tốc độ này, chỉ hai ngày nữa thì cô sẽ hoàn toàn biến thành một người bình thường không thể tu luyện nữa.

Hứa Tiểu Lan đứng ở trên tường thành phía tây cho tới khi nhìn thấy mặt trời chìm xuống đường chân trời, lúc này cô mới tìm một khách sạn để nghỉ ngơi.

Theo bản năng cô định ngồi thiền để cho mình bình tĩnh lại, sau đó cô lại phát hiện căn bản là mình không thể dẫn dắt nguyên khí trong trời đất. Lúc này cô mới nhớ ra, mình đã không thể tu luyện được nữa.

Không! Nghĩ đến đây, Hứa Tiểu Lan lại kiên quyết lắc đầu.

"Mình thật là ngốc... Mình cần phải để lại Long Tước Kiếm và đồ vật trong nhẫn không gian cho An Lâm, mình đeo mấy thứ này ở trên người cũng chỉ là lãng phí mà thôi."

Chẳng biết tại sao, cô cảm thấy rất mâu thuẫn với cuộc sống như thế. Cả đời này, cô đã không thể đón nhận thêm một người nào khác, có thể cứ sống một mình cả đời như vậy cũng không tệ...

Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Tiểu Lan tìm được một ngôi nhà tương đối ổn ở thành Tây Hà, cô bỏ linh thạch ra mua nó và thuê thêm mấy người hầu.

Nếu cô cảm thấy cô đơn, cũng có thể tìm cho mình một người chồng như ý, sống hết cuộc đời với thân phận của một người phụ nữ bình thường...

Hứa Tiểu Lan luyện đan rất giỏi, cô đã là luyện đan sư cảnh giới Tạo Thần, có thể nói khả năng nắm giữ dược lý của cô tương đương với nhân vật cấp bậc tông sư. Cho dù cô không thể sử dụng nguyên khí nhưng vẫn có thể dựa vào kiến thức và lý luận phong phú của mình để xem bệnh kê thuốc, giúp cho những người bệnh trong thành mau khỏi.

Hứa Tiểu Lan đã sớm quen với những ánh mắt này, cô cũng không có cảm giác khó chịu gì. Cô đang suy nghĩ xem mình có nên tìm lấy một công việc chính đáng hay không? Mặc dù cô có tiền, nhưng dù sao cô cũng không thể cứ ăn rồi chờ chết hết cả đời này được.

Bây giờ, cô chỉ là một cô gái bình thường có vẻ ngoài xinh đẹp, một người bình thường không có bất kỳ năng lực chống cự nào đối với lực lượng tới từ bên ngoài... Cho nên ở dưới loại tình trạng này, cô nhất định phải học được cách bảo vệ bản thân mình.

Cô đi dạo ở trên đường, có không ít người đi đường liếc mắt nhìn cô, trong ánh mắt bọn có sự tò mò, có sự kinh ngạc và ao ước.

Ban đầu cơ thể của cô tràn đầy khí huyết, bây giờ lại có một cảm giác yếu ớt, không chút sức lực.

Hứa Tiểu Lan lấy linh thạch từ trong nhẫn không gian ra và đặt ở trong một gian phòng đá trong nhà, về phần các vật trong nhẫn không gian, sau này cô sẽ tìm = cơ hội để xử lý.

Hứa Tiểu Lan mua một cửa hàng lớn và lắp đặt các thiết bị để mở y quán.

Đúng vậy, chắc chắn là cô sẽ quen được thôi.

Cô biết đây là do mình còn chưa thích nghi với sức lực đang dần dần mất đi, có lẽ qua một thời gian ngắn nữa cô sẽ quen với nó...

Trong thành cổ bỗng nhiên xuất hiện một người con gái với bộ dạng xinh đẹp và thoát tục như vậy, cho dù là ai cũng sẽ phải liếc nhìn thêm vài lần.

Ở thành cổ này, cô mở y quán có thể giúp đỡ rất nhiều người, trên phương diện khác, những người được cô giúp đỡ chính là ô dù bảo vệ cô sau này.

Bây giờ, tu vi của Hứa Tiểu Lan đã rơi xuống tới Đạo Chi Thể cấp hai, cảm ứng của cô với mọi vật xung quanh cũng dần dần kém đi.

Những hình ảnh vốn rất rõ ràng đã có phần trở nên mơ hồ.

Cô nhanh chóng quyết định được tiếp theo mình nên làm gì, cô sẽ mở một y quán!

Cô biết rất rõ ràng tình trạng của mình, cô đã không phải là thiên tài của Chu Tước tông nữa.

Còn có một nguyên nhân nữa để cô lựa chọn nghề nghiệp này, đó chính là nếu cô dựa vào y thuật cao của mình để thu được danh tiếng và mối quan hệ tốt đẹp nhất định với người ở trong thành, thì cô sẽ không bị người của thế lực khác bắt nạt...

Phía nam của thành Tây Hà lại có ruộng linh dược rộng hơn ngàn dặm, các loại dược liệu ở đây nhiều tới mức đếm không xuể, vừa vặn trong lúc cô buồn chán còn có thể làm một ít nghiên cứu, khiến cho cuộc sống không quá nhàm chán, buồn tẻ nữa.

Người trong thành nhanh chóng biết được có một nữ thầy thuốc muốn mở một y quán có quy mô khá lớn ở trên đoạn đường sầm uất, nghe nói thầy thuốc đó từ thủ đô tới và có trình độ rất cao.

Sau khi xử lý xong chuyện y quán thì trời cũng đã tối, ánh nắng chiều vẫn phủ kín khắp bầu trời.

Hứa Tiểu Lan không đi tới tường thành phía tây ngắm hoàng hôn nữa, bởi vì bây giờ nhìn nó cô lại thấy lòng đầy đau đớn.

Cô tin rằng loại cảm giác này sẽ dần phai nhạt theo thời gian mà thôi.

Cô sẽ sống thật hạnh phúc ở tòa thành bình thường này.

Lại một ngày nữa trôi qua.

Hứa Tiểu Lan tỉnh lại từ trong giấc ngủ.

Ánh sáng mặt trời đã chiếu qua cửa sổ và soi sáng bên trong gian phòng, cùng với một chút ấm áp.

Cô mệt mỏi, cố ngồi dậy khỏi giường, bàn tay mảnh mai và xanh xao nắm lại thành nắm đấm rồi chậm rãi buông ra, không hề có chút sức lực nào cả, mềm mại yếu ớt.

Hai người đứng ở trên con đường đường của tòa thành cổ và nhìn nhau như thế.

Cô đã cố quên đi dáng vẻ với những đường nét quen thuộc này, nhưng bất kể có làm thế nào cô cũng không thể quên được...

Cuối cùng, Hứa Tiểu Lan đã nhìn thấy rõ gương mặt của chàng trai kia. Cô dừng lại, chân không thể bước thêm được nữa.

Chàng trai kia vẫn đứng yên ở trên đường, nhìn cô gái áo xanh đang đi về phía hắn.

Cô cảm thấy chắc chắn là mình nhớ hắn quá nhiều nên mới sinh ra ảo giác, cô không nhịn được mà khẽ cười gượng, lắc đầu rồi lại đi tiếp về phía trước.

Trông bóng dáng giống với người kia... Nhưng tóc lại là màu trắng...

Hứa Tiểu Lan kéo cơ thể mệt mỏi đi về phía ngôi nhà của mình, ánh mặt trời chiều chiếu xuống người cô, kéo dài cái bóng của cô trên mặt đất.

Cô vẫn đang suy nghĩ cho kế hoạch của ngày mai.

Cô muốn mình thật bận rộn để không có thời gian suy nghĩ tới những chuyện khác, không có thời gian để cảm nhận cuộc sống của mình.

Hứa Tiểu Lan bước trên những viên gạch đá màu xanh của thành cổ này, không biết tại sao cô lại nhìn về phía bầu trời xa xăm. Từng ráng mây tía đẹp giống như một bức tranh.

"Đẹp quá đi..."

Cô khẽ nói thầm, ở trong ánh hoàng hôn này, cô lại trở nên đặc biệt cô đơn.

Nhìn thấy cảnh đẹp như vậy nhưng cô lại không có chút tâm trạng nào để thưởng thức.

Hứa Tiểu Lan nhìn về phía đường phố, cô nhìn thấy có một chàng trai nào đó đang đứng cách cô không xa.

Cô đứng lại, ngây người nhìn chàng trai kia.

Trên bầu trời có ánh sáng màu đỏ và tím hòa trộn với nhau, thoạt nhìn rất đẹp mắt.

Cô bận rộn với việc nhập dược liệu suốt một ngày, mặt trời dần dần lặn xuống phía tây.

Rõ ràng thời tiết không quá nóng, cô cũng không làm việc gì nặng nhưng vẫn không ngừng đổ mồ hôi nhễ nhại. Cô cảm thấy rất mệt mỏi.

Cô đi về phía y quán và bắt đầu sai người thu xếp mua dược liệu chuyển vào.

Hứa Tiểu Lan mỉm cười, trong đôi mắt không có bao nhiêu cảm xúc của cô lại dần dần trở nên ảm đạm.

"Không ngờ cảm giác sau khi biến thành người bình thường lại là như vậy..."

Chỉ mấy ngày không gặp.

Bây giờ gặp lại.

Một người đã trở thành người bình thường, còn một người từ mái tóc đen đã biến thành màu trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận