Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 396: Có lẽ đây chính là ý trời

Phía trên kết giới, địa tiên Ngô Đồng đang cầm lấy một cây bút trong tay, nhẹ giọng thở dài nói: "Xem ra cuộc chiến đấu này sắp kết thúc rồi, Lôi Kỳ Lân ẩn chứa uy năng mạnh hơn đạo kiếm trảm kia một bậc. Đáng tiếc là loại chiêu thức đáng sợ mà Hứa Tiểu Lan đã dùng khi đối chiến với Tô Thiển Vân chỉ có thể dùng một lần trong khoảng thời gian ngắn, nếu không thì vẫn có cơ hội đánh bại Tả Khưu Binh."

Trên mặt đất, đạo kiếm trảm kia cao gần trăm trượng, trong nháy mắt chém nứt cả vùng đất, mang theo uy thế từ trước đến nay chưa từng có chém về phía Lôi Quang Kỳ Lân khổng lồ kia.

Trên mặt Tả Khưu Binh đã hiện ra nụ cười nhàn nhạt, hắn biết cuộc chiến đấu này sắp sửa kết thúc, mà thắng lợi thì thuộc về hắn.

Sắc mặt Hứa Tiểu Lan tái nhợt, nhưng mà biểu cảm trên khuôn mặt cô cực kỳ ngạo nghễ, cho dù ở một giây cuối cùng, cô cũng sẽ không cúi đầu.

Khoảnh khắc kiếm quang và Lôi Kỳ Lân đụng vào nhau, Lôi Quang Kỳ Lân bỗng như gặp được cái sự vật gì đó cực kỳ đáng sợ, trực tiếp quay đầu chạy trốn!

Hứa Tiểu Lan ngẩn ngơ, Tả Khưu Binh cũng ngây dại.

Lôi Quang Kỳ Lân bị thanh kiếm Lôi Viêm Trảm kia đuổi theo sau mông, sau đó đánh về phía Tả Khưu Binh.

"Mau dừng lại, là người mình!" Tả Khưu Binh thả ra lực lượng lĩnh vực, muốn điều khiển Lôi Kỳ Lân, đồng thời gào ầm lên, trong giọng nói còn kèm theo một tia sợ hãi.

"Tại sao... Tại sao Lôi Kỳ Lân của tôi lại sợ kiếm trảm của cô?"

"Có khả năng là vì địa vị của Chân Long và Phượng Hoàng cao hơn Kỳ Lân?" Cô cười nói.

Cả người Tả Khưu Binh có hào quang kim sắc bao phủ, bay về phía bầu trời, rồi nặng nề rơi xuống đất.

Nhưng lực lượng này, cô quá quen thuộc...

"Ầm!"

Tả Khưu Binh nghe vậy thì trong lòng tràn đầy buồn bực, lại phun ra một ngụm máu tươi, cuối cùng cực kỳ không cam lòng mà hóa thành kim quang, biến mất khỏi vùng trời này.

Lôi Quang Kỳ Lân không ngừng lại, đụng vỡ lĩnh vực của Tả Khưu Binh, sau đó đụng nát áo giáp lôi quang của Tả Khưu Binh.

"Cô đừng có nói mấy lời vô nghĩa! Đây chính là Lôi Kỳ Lân Kim Hư đấy, cái loại tồn tại phù hợp với thiên đạo này, làm sao có thể sợ Chân Long và Phượng Hoàng được?!" Tả Khưu Binh cắn răng nói.

Ngọn lửa xông lên phía chân trời, lôi quang như cự long viễn cổ gầm thét.

Ngay sau đó, đạo kiếm trảm ẩn chứa uy lực long phượng với lực lượng vô cùng mạnh mẽ đã rơi vào trên người Tả Khưu Binh...

Hứa Tiểu Lan chậm rãi đi về phía Tả Khưu Binh, đôi mắt sáng lên, lại nhìn bốn phía một chút, nhưng không phát hiện những người khác.

Cô lại ngắm nhìn bốn phía, sao đầy như biển, trăng sáng trên cao, dưới ánh trăng là một khung cảnh đổ nát hoang vu, không nhìn tới một bóng người.

Chiến Bại Bình Định Phù của hắn đã bị kích phát rồi, hắn mờ mịt nhìn quanh bốn phía, cả người đều là mộng.

"Thôi, không nghĩ nữa, có lẽ đây chính là ý trời... Rõ ràng là nhờ có An Lâm mà Tả Khưu Binh mới hiểu được lực lượng Kỳ Lân, thế nhưng Tả Khưu Bình lại dùng loại lực lượng này để đối phó với bạn tốt của hắn, bây giờ bị chính thuật pháp của mình cắn trả, đúng là đáng đời." Hứa Tiểu Lan lắc đầu cười một tiếng, không hề suy nghĩ nhiều nữa, cô bắt đầu đả tọa tại chỗ, tự mình chữa trị vết thương.

"Nhưng mà Kỳ Lân của cậu không phải là Lôi Kỳ Lân Kim Hư, hơn nữa coi như là Lôi Kỳ Lân Kim Hư, nhìn thấy An Lâm không phải cũng giống như một con chó nhỏ đấy ư, bảo nó làm cái gì, nó liền làm cái đấy, rất lợi hại phải không?" Hứa Tiểu Lan lắc đầu cười nói.

Hứa Tiểu Lan nhìn thấy hắn biến mất thì thở phào nhẹ nhõm, thân thể thoáng lung lay, suýt ngã xuống. Lúc này, tại một vùng hư không cách đó không xa thoáng có phần dao động, chẳng qua rất nhanh liền bình thường trở lại.

Địa tiên Ngô Đồng cẩn thận nhớ lại cảnh tượng chiến đấu ban đầu, vẫn không rõ tại sao Lôi Quang Kỳ Lân lại quay đầu chạy đi, chẳng lẽ là bị phong thái bá vương của Hứa Tiểu Lan dọa chạy thật?

An Lâm đang nghĩ như vậy, thì địa tiên Ngô Đồng ở phía trên kết giới bỗng đần mặt nhìn Hứa Tiểu Lan.

"Không thể nào là Liễu Thiên Huyễn được, chắc hẳn là An Lâm có loại pháp bảo nào đó có thể thao túng lôi điện, truyền thụ cho Hứa Tiểu Lan rồi đi... Haiz, bây giờ những sinh viên này thật là càng ngày càng yêu nghiệt. " Địa tiên Ngô Đồng than nhẹ một tiếng, bắt đầu viết xuống số liệu.

Dùng Lôi Kỳ Lân để bắt nạt Hứa Tiểu Lan? Đây không phải là muốn chết sao?

"Bạn học Liễu Thiên Huyễn biết rõ bạn học Hứa Tiểu Lan kiệt sức bị thương, cũng không giậu đổ bìm leo, mà là lựa chọn ở một bên chơi game, yên lặng đợi đối thủ khôi phục thương thế, sau đó mới đường đường chính chính phân cao thấp... Có loại phẩm chất tốt đẹp này, quả là sinh viên mẫu mực mà!" Địa tiên Ngô Đồng gật đầu tán thưởng.

An Lâm ở trạng thái ảnh gật đầu lia lịa, rất là vui mừng.

Liễu Thiên Huyễn đang hăng hái bừng bừng chơi trò chơi, bỗng nhiên bên tai có một trận gió lạnh thổi tới, làm cho cả người cô run lên.

Trạng thái hóa ảnh cực kỳ tiêu hao nguyên khí, cho dù khí hải của hắn lớn hơn một nửa so với khí hải của các tu sĩ Hóa Thần bình thường khác, nhưng cũng không chịu nổi loại tiêu hao không ngừng kéo dài này.

An Lâm nhìn cô gái lẳng lặng ngồi ở dưới ánh trăng, do dự một chút, cuối cùng vẫn chậm rãi đi về phía Liễu Thiên Huyễn.

Thuật dẫn sét của mình còn có thể khống chế cả Lôi Kỳ Lân Kim Hư, chả lẽ lại không khống chế được con Kỳ Lân bé nhỏ nhà mi?

Hứa Tiểu Lan: Chiến lực trị giá 1050. chiến công trị giá 920.

Thế rồi ông lại nhìn thoáng qua số liệu của Liễu Thiên Huyễn, hạt giống số một tranh đoạt vị trí thứ hai trên Tiên Bảng, nghe nói sau khi cô gái này ra tay một lần, đến giờ vẫn chưa chiến đấu tiếp.

Liễu Thiên Huyễn: Chiến lực trị giá 860, chiến công trị giá 380.

Chuyện gì xảy ra thế này? Có phải là mình bỏ lỡ cái gì rồi không?

Ông cẩn thận nhìn từng cọng cây ngọn cỏ ở phía dưới, cuối cùng cũng phát hiện ra có một cô gái ở cách đâu ba dặm, đang dựa lưng vào nham thạch chơi điện thoại di động, đó chính là Liễu Thiên Huyễn.

"Chẳng lẽ là bạn học An Lâm? Không đúng, không nhìn thấy An Lâm đâu cả."

Ông ta lại chợt nhớ tới cái ngày mưa sa gió giật kia, có một chàng trai mạnh mẽ, đã làm nên một cảnh tượng còn ly kỳ hơn cả lúc này.

"Kẻ nào?!"

Đôi mắt đẹp của cô trừng trừng, nhìn sang phía bên trái mình, nhưng không thấy gì cả.

Lúc này vai phải của cô lại bị ai đó vỗ lên.

Cô lập tức đưa mắt nhìn sang bên phải, lúc này bên trái lại bỗng nhiên hiện ra một người mặt.

"Aaaaaa!" Liễu Thiên Huyễn la hét ầm ĩ, đồng thời cũng vung tay lên.

"Bép!" Người nọ bị một cái tát đánh bay.

"Ầm!"

Người nọ đụng vào trên tảng đá, vách nham thạch bị đụng phải cũng vỡ vụn.

Hứa Tiểu Lan ở cách đó ba dặm mở hai mắt ra, nhìn về phía âm thanh truyền đến, lông mày nhăn mày, hình như cô đã từng nghe thấy cái âm thanh kia ở đâu đó.

"Khốn kiếp! Tôi chỉ đùa một chút thôi mà, chị đấy, định giết người luôn hả?!" An Lâm xoa khuôn mặt sưng đỏ, hung hăng nhìn Liễu Thiên Huyễn chằm chằm, nếu như hắn vẫn là Kỳ Dục Linh, thì cái khuôn mặt đẹp trai này chắc chắn đã bị phá hủy rồi.

Liễu Thiên Huyễn thấy người tới lại chính là An Lâm, không khỏi nũng nịu phân bua: "Ai kêu cậu làm tôi sợ, đáng đời!"

An Lâm thở dài một hơi, trên Trái Đất, nếu một chàng trai bày trò trêu đùa một cô gái, tất nhiên là cô gái kia sẽ làm nũng rồi hô lên "Anh là cái đồ xấu xa!", cùng lắm thì sẽ đấm nhẹ một cái lên ngực chàng trai.

Mà hắn bày trò trêu đùa ở đây, đáp lại hắn chính là một cái tát lật trời.

Thói đời, đúng là thói đời mà...

Trên khuôn mặt cô thoáng hiện vẻ tiếc nuối, chẳng qua cô lại nhanh chóng liền vùi đầu vào trong công việc, tiếp tục cùng An Lâm âm thầm quan sát Hứa Tiểu Lan.

"Đây... là bạn học An Lâm ư! A, An Lâm và Liễu Thiên Huyễn muốn đánh nhau sao?"

"Không đúng, trông hai người họ không giống như là chiến đấu, mà cứ như là đang tán gẫu vậy..."

"Quái lạ, tại sao trước đó thần trí của mình không thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn, hắn tới đây từ lúc nào?"

Địa tiên Ngô Đồng cau mày, trăn trở mãi mà vẫn không nghĩ ra.

"Thôi, có thể là gần đây nghỉ ngơi không tốt, đầu óc có chút mơ hồ, ừm, chắc chắn là như vậy..."

Giờ phút này, An Lâm và Liễu Thiên Huyễn dùng tiên thuật viễn thị len lén nhìn Hứa Tiểu Lan.

Liễu Thiên Huyễn nhẹ giọng nói: "Kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?"

An Lâm suy nghĩ một lúc, rồi mới lên tiếng: "Mối uy hiếp của chúng ta chắc cũng chỉ còn lại có anh Thành thôi, không bằng đi theo Hứa Tiểu Lan, đợi đến khi cô ấy gặp phải anh Thành, cchij lập tức xông lên đánh bại anh Thành, sau đó lại ước chiến với Hứa Tiểu Lan."

Liễu Thiên Huyễn gật đầu, mở miệng nói: "Không thành vấn đề, cứ làm như thế đi! Thật kích thích mà... Đoán chừng người nào cũng sẽ không nghĩ tới, Hứa Tiểu Lan sẽ đoạt được vị trí thứ nhất trên Tiên Bảng, sớm biết như thế, tôi đã tham gia đánh cuộc ở trường học rồi."

Phía trên kết giới, hình như địa tiên Ngô Đồng cũng nghe được thấy âm thanh, ông ta cảm ứng ở nơi xảy ra dao động, chợt phát hiện ra người thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận