Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 247: Sự thất bại của kiếm thuật đại sư

An Lâm, Đại Bạch và Tiểu Sửu ngây người ra, không ngờ con chim thuộc tính ÂM này lại bị Hứa Tiểu Lan chinh phục.

Chuyện này khiến ba người nam như họ không còn mặt mũi nào để sống... rất muốn đập đầu vào tường!

Hạ Điểu bay đến trước mặt Hứa Tiểu Lan, từ trong miệng phun ra một ánh lửa màu vàng: "Nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận."

Hứa Tiểu Lan nhắm mắt theo lời nó, ánh sáng vàng đó bắt đầu xâm nhập vào trán của cô.

Ầm ầm! Bỗng nhiên nguyên khí đất trời phun trào!

"Cảm giác của tôi sai rồi à! Sao tôi cảm thấy hơi thở của Hứa Tiểu Lan mạnh hơn rất nhiều vậy!" An Lâm nhìn qua cô gái thanh tú đang khẽ nhíu mày đứng trước mặt mình, mở miệng nói.

"Tôi cũng cảm thấy vậy, chẳng lẽ tiếp nhận truyền thừa có thể tăng lên cấp bậc? Gâu!" Khuôn mặt Đại Bạch cũng hoang mang như thế.

Lúc này Hạ Điểu cười nói: "Vì lúc cô ấy nhận truyền thừa, trong lòng có cảm ngộ, nhân cơ hội này thì ngọn lửa trong cơ thể tiến hành tịnh hóa gột rửa, khiến ngọn lửa của trong người cô ấy càng tinh khiết hơn. Thời cơ thế này mà cũng nắm bắt được, cô ấy thật sự có thiên phú về mặt này..."

Nếu như có thể, họ muốn trở thành một cọng cỏ.

Hiện tại cũng chỉ có Hứa Tiểu Lan tràn đầy hưng phấn mà thôi, truyền thừa với hai sự giúp đỡ cực lớn khiến cho cô hoàn toàn kích hoạt cảm giác muốn đối đầu với nguy hiểm.

An Lâm: "..."

Hứa Tiểu Lan tràn đầy phấn khởi mở miệng nói.

Hạ Điểu gật đầu: "Truyền thừa đã kết thúc, tôi cũng nên rời khỏi chỗ này, sau này còn gặp lại. Lần sau hy vọng bên nam các người dùng sức mạnh một tí, ha ha ha..."

Khuôn mặt cô vô cùng xinh đẹp, áo đỏ như lửa, trên đôi chân thon dài là một thanh cổ kiếm, đang nhắm mắt ngồi thiền.

Đúng lúc này, bỗng nhiên cơ thể Hứa Tiểu Lan bị những tia lửa bao vây lấy, ánh lửa vàng ươm, vô cùng nóng bỏng.

Cung điện thứ ba tên là Thu Chi Cung.

Nói xong, cô mở cánh ra, giữa làn lửa, cơ thể nâng lên bay về phía cửa ra của Long mộ.

Cô mở hai mắt, trên mặt tràn đầy hưng phấn nói: "Xong rồi!"

"Được rồi, được rồi, chúng ta đi cung điện khác đi!"

Đối mặt với đại sư thế này, mọi người tuyệt đối không thể quấy rầy cô, như thế là đại bất kính. Cách để đối phó chính là yên lặng ngồi một bên, đợi đại sư tỉnh dậy mới được.

Đại Bạch và Tiểu Sửu biến về trạng thái mini, vô cùng thất vọng.

Hứa Tiểu Lan cũng có suy nghĩ này, cô và An Lâm ngồi yên lặng ở một bên, khá hưng phấn mong đợi nhìn cô gái.

Bọn A Lâm thấp thỏm đẩy cửa ra, nhìn thấy một cô gái đang yên lặng ngồi trên cỏ Bồ.

An Lâm vừa nhìn thấy cô gái này lập tức cảm thấy phong thái ngời ngợi, ừm... rất có phong phạm của đại sư!

Hứa Tiểu Lan: "..."

Cơ thể cô gái áo đỏ nhẹ nhàng chuyển động, đầu nghiêng về một bên, khóa miệng tinh xảo có chất lỏng óng ánh chảy xuống.

"Mạo muội đánh thức như vậy, nếu cô ấy tức giận thì truyền thừa coi như toi rồi!" Hứa Tiểu Lan khá lo lắng.

An Lâm cảm thấy có lẽ cô ấy muốn thử độ kiên nhẫn của họ, cho nên không có hành động dư thừa nào cả.

"Ầm!"

Thời gian chậm rãi trôi qua.

An Lâm trừng to hai mắt, hắn cảm thấy mình ném quá tay, nhưng hắn không cố ý, chỉ là không ngờ Đại Bạch nhẹ như thế.

Hứa Tiểu Lan: "..."

Đại Bạch đụng cho cô gái đó ngã ta phía sau.

Chẳng mấy chốc thời gian đã qua rất lâu.

An Lâm gật đầu, cảm thấy cũng có lý, thế là hắn ném Đại Bạch mini ra: "Nhờ cậu đó Đại Bạch!"

"Gâu! Sao lại là tôi?"

Tâm hồn Đại Bạch vừa bị tổn thương còn chưa khôi phục, vừa mới ra ngoài đã thấy mặt mình sắp đụng tới mặt một cô gái...

An Lâm: "..."

"Vậy chúng ta gọi cô ấy thức dậy đi!" An Lâm tiếp tục nói.

"Chắc là thế, nước bọt cũng đã chảy ra, cậu thấy ai ngồi thiền mà chảy nước bọt không?" Hứa Tiểu Lan hỏi lại

"Cô ấy ngủ thiếp đi sao?" An Lâm nói.

"Á! Ai vậy?"

"Oa! Chó!"

Cô gái áo đỏ bị đụng đến ngã trên mặt đất, kinh ngạc kêu to, sau đó thấy khuôn mặt chó đáng yêu của Đại Bạch.

Cô lại ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy An Lâm, Hứa Tiểu Lan và một con khỉ xấu xí, sắc mặt lập tức biến đổi, hơi thở hung mãnh bắt đầu bộc phát, cơ thể như thanh khiếm sắc bén bị rút ra khỏi vỏ.

"Người có duyên, hoan nghênh đến Thu Chi Cung, muốn lấy truyền thừa kiếm của Đông Nhật Long Mộ sao?"

Giọng nói của cô thanh thúy êm tai, nhưng lại ẩn chứa sự nguy hiểm chết người, khiến toàn thân người khác run lên.

An Lâm nghe vậy mừng thầm trong lòng, truyền thừa của kiếm sao?

Chắc chắn An Lâm phải có được truyền thừa này!

Hắn đã lĩnh ngộ Chiến Thần lục thức thì giành lấy truyền thừa kiếm của Thu Chi Cung có gì khó chứ?

Lúc này Hứa Tiểu Lan cầm kiếm lên múa, Đại Bạch và Tiểu Sửu đã trực tiếp từ bỏ trị liệu.

Hay là nhìn mèo vẽ hổ, dựa vào động tác cũ rồi lặp lại được rồi?

Vốn là không có gì hay là hắn không lĩnh ngộ được?

Lúc nãy hắn chỉ lo ngắm nhìn điệu múa xinh đẹp của Thu Nữ, dường như không lĩnh ngộ được gì cả.

An Lâm nghe thế khá ngơ ngác, cảm giác nguy cơ đổ ập xuống mặt mình!

"Hở?"

Thu Nữ nghe thế sững sờ, sau đó cười nói: "Con người cậu thật thú vị!"

An Lâm mừng thầm trong lòng, độ thiện cảm đã tăng lên.

Hứa Tiểu Lan quệt môi, thầm giận trong lòng, tên An Lâm này lại tán gái trước mặt cô, hay quá nhỉ!

Thu Nữ bắt đầu múa kiếm.

Cô mặc một bộ áo đỏ, cơ thể thon dài uyển chuyển nương theo điệu múa, như những cánh bướm múa bay phấp phới giữa rừng, xinh đẹp tao nhã, nhưng thêm vào đó là vẻ nghiêm túc và lẫm liệt.

Không thể không nói, An Lâm nhìn đến ngây người, điệu múa này thật sự rất đẹp!

"Phù... tôi múa xong rồi, đến lượt các người!"

Sau khi Thu Nữ múa kiếm xong, thở hổn hển, mắt sáng bừng nhìn hai người có duyên trước mặt.

Ánh mắt cô dừng lại trên người An Lâm khá lâu, có lẽ cuộc đối thoại trước đó cho cô thêm chút hy vọng.

Nhưng tất nhiên hắn sẽ không nói như vậy, mà cười thần bí: "Có lẽ đây là duyên phận..."

An Lâm nghĩ thầm, dựa vào Xuân Nam và Hạ Điểu, chỉ cần không ngốc sẽ có thể suy đoán được tên của cô!

"Hở? Hình như tôi chưa giới thiệu tên của mình, sao cậu biết vậy?" Đôi mắt xinh đẹp của cô gái áo đỏ sáng bừng, trên mặt hiện lên thần sắc tò mò.

An Lâm kích động gật đầu: "Chúng tôi đã biết rồi, tiền bối Thu Nữ!"

"Cách thu hoạch được truyền thừa của kiếm lần này khá đơn giản, các người nhìn tôi múa kiếm, sau khi xem xong múa lại theo những gì các người lĩnh ngộ được, tôi sẽ xem các người có đủ tư cách giành được truyền thừa hay không." Cô gái cao giọng nói.

Bị Hứa Tiểu Lan giành lấy hai truyền thừa đã khiến cho An Lâm không ngóc đầu lên nổi, bây giờ cuối cùng cũng gặp phải sở trường hắn am hiểu, không giả ngầu một chút thì thật sự có lỗi với bản thân.

An Lâm không cam tâm, cầm kiếm Thắng Tà bắt đầu múa.

Thu Nữ nhìn Hứa Tiểu Lan múa kiếm, gật nhẹ đầu, sau đó khi nhìn An Lâm, khóe miệng cô co giật mãnh liệt, tên này đang làm gì thế?

Múa kiếm kết thúc.

Vầng trán trắng nõn của Hứa Tiểu Lan đổ đầy mồ hôi.

An Lâm thì như mới phát chương trình tập thể dục, cứ múa như thể không hề có cảm giác gì cả.

Thu Nữ đi về phía An Lâm, chuyện này khiến tim hắn đập mãnh liệt.

Rốt cuộc chọn mình sao? Qua dáng múa kia Thu Nữ đã thấy được thiên phú kiếm đạo kinh người của mình sao?

"Có lẽ chúng ta không có duyên phận... Không sao cả, dù tư chất kiếm đạo của cậu vô cùng tệ, nhưng thế gian rộng lớn bao la như thế chắc chắc có thứ thuộc về cậu..." Thu Nữ như ông cụ non vỗ vai An Lâm, mở miệng an ủi.

An Lâm ngây ngốc, há to miệng.

Thu Nữ đi về phía Hứa Tiểu Lan, trên mặt hiện lên một nụ cười sảng khoái: "Người có duyên, cô đồng ý kế thừa kiếm đạo trong Đông Nhật Long Mộ không?"

Hứa Tiểu Lan ngơ ngác gật đầu.

Cô đã từng chứng kiếm kiếm thuật cao siêu của An Lâm, không ngờ Thu Nữ lại chọn cô, có phải An Lâm nhường cô không?

Lúc nãy An Lâm múa kiếm thật sự vô cùng khó coi, có lẽ thật sự hắn đang cố ý nhường cô!
Bạn cần đăng nhập để bình luận