Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1603: Hoa Minh Giới Đạo

Những bông hoa đủ mọi màu sắc tỏa ra ánh sáng rực rỡ nhất ở thế giới tối tăm.

Chính là bởi vì những sinh vật muôn màu muôn vẻ này, mới khiến cho giới Bỉ Ngạn không đơn điệu như vậy.

"Tôi luôn cảm thấy, nơi này có một luồng sóng rất đặc biệt." Đề Na mở miệng nói.

"Không thể nào... Tất cả đều là hoa lá, mặc dù linh vận dồi dào, nhưng là không có gì đặc biệt..." An Lâm phóng ra thần thức tra xét xung quanh, nhưng không có bất cứ phát hiện gì.

Đề Na nhăn nhăn sống mũi tinh xảo, dường như men theo một loại mùi vị nào đó, mà không ngừng xuyên qua giữa muôn hoa.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đành phải đi theo, cũng rất tò mò rốt cuộc Đề Na phát hiện ra cái gì.

Hoa của giới Bỉ Ngạn vô cùng quái lạ, nhưng đều có một đặc điểm chung, đó chính là chúng đều sẽ phát sáng.

Biển hoa mà An Lâm xuyên qua, cũng là một vùng biển sáng.

"Cái này... Đây là thứ gì vậy?"

Mỗi một cánh hoa của chúng đều êm dịu trơn bóng, dáng vẻ giống như nấm, đây vẫn không phải là trọng điểm, trọng điểm là mặt trên của nấm còn có các loại biểu cảm!

"Ở đây!" Đề Na hô lên một câu.

Trước mặt hắn, có một cây hoa cao bằng nửa người.

Đương nhiên, mê trận trình độ như thế này, An Lâm liếc một cái đã có thể nhìn thấu.

"Đây chính là thứ đặc biệt mà cô nói?" Hứa Tiểu Lan hiếu kỳ hỏi.

Cành khô màu đen, lá cây non nớt hiện ra ánh sáng lộng lẫy, cánh hoa rực rỡ một cách yêu dị, còn có từng đợt mùi hương hoặc là thanh u hoặc là thơm nồng. Hương thơm khiến thần trí mất phương hướng, độc phấn chí mạng, đại trận thiên địa vô cùng huyền ảo... vừa đẹp ngây ngất lại chí mạng!

Có cánh hoa nấm nhe răng cười, còn có mấy chiếc xương và răng trắng sáng. Có cánh hoa nấm, có vẻ mặt tức giận, tươi đẹp như máu. Có cái là khóc lớn, cánh hoa đều ướt. Có cái thì buồn cười, cười mỉm, hai mắt lé. Có cái thậm chí làm dáng vẻ e thẹn, che miệng nở nụ cười...

Thể chất vốn cực kỳ thân thiết với tự nhiên như Đề Na thì càng thấy được thứ khác lạ.

Nếu là sinh linh tu vi bình thường, không cẩn thận xông vào biển hoa này, e rằng sẽ lạc mất chính mình trong phút chốc, thậm chí không tìm được lối thoát, một sinh linh sống sờ sờ sẽ bị kéo chân đến chết ở đây, trở thành chất dinh dưỡng cho hoa.

An Lâm có chút giật mình mà hỏi.

"Lấy về chơi thật ra cùng được." An Lâm đúng là có chút cảm thấy hứng thú.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan vội vàng bay qua, trợn to mắt.

Bông hoa trên mặt đất, nghe thấy lời nói của An Lâm, cánh hoa nấm có cái lộ vẻ e thẹn, có cái tức giận không thôi, càng có cái khinh bỉ mà nhổ một ngụm nước bọt về phía An Lâm, dường như rất ghét bỏ An Lâm.

Từ trong bông hoa trước mắt, An Lâm nhìn thấy được rất nhiều vẻ mặt với hình ảnh sinh động, quả thật có thể biến nó thành gói biểu cảm. Muốn biết tâm trạng của tôi sao? Bông hoa sẽ đại diện cho lòng tôi!

Cô nhận biết bông hoa một lúc, cũng không có gợn sóng đặc biệt gì, chỉ là một chủng loại có dáng vẻ khá hiếm có.

"Ồ, ở trong mắt cô đã là thứ báu vật rồi?" An Lâm hiển nhiên thấy hứng thú.

An Lâm không hề bị lay động, đưa mắt nhìn sang Đề Na, hỏi: "Bây giờ đã đến lúc cô nên nói với tôi rồi, cây hoa kỳ quái này là cái gì? Đừng nói với tôi, đặc điểm của nó chỉ là trông hiếm có!"

"Biểu hiện sinh động này, đúng là có mấy phần phong thái của Tiểu Hồng." Hứa Tiểu Lan không nhịn được mà cười nói.

Khóe miệng Hứa Tiểu Lan không nhịn được mà giật giật.

Trên trán Đề Na lại bắt đầu dần dần xuất hiện từng khắc ấn màu vàng kim, mỗi một khắc ấn đều lộ ra một luồng thần tính khó có thể dùng lời diễn tả được, giống như mệnh lệnh chí cao mà Chí Tôn Thần Linh tự tay khắc xuống.

An Lâm quệt mật hoa bị nhổ lên mặt, liếm một chút rồi cười khà khà nói: "Ngọt lắm!"

Thân hình của cô dường như được kéo lên vô tận, vượt ra bên ngoài thế giới, toàn bộ trời đất dường như đều ở trong lòng bàn tay của cô, xoay tay xuống đất, úp tay che trời.

Khí thế của Tiểu Tinh Linh trong nháy mắt cũng biến đổi hoàn toàn.

Vết khắc tạo thành Thần Ấn kỳ lạ.

Đề Na cũng "eo ôi" một tiếng, mang theo sự ghét bỏ mà liếc mắt nhìn chủ nhân của mình một cái.

Đề Na duỗi cánh tay trắng mịn ra, nhẹ nhàng xoa trên đóa hoa, tiếp xúc nhè nhẹ.

Hoa nấm không chỉ có một cánh hoa kia phẫn nộ, chín mươi tám cánh hoa còn lại, đồng loạt phẫn nộ, dường như đang nói, đừng động vào tôi!

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đều thấy thú vị.

Đề Na vừa cười vừa lắc lắc đầu, hai con ngươi xanh biếc như bảo thạch, bây giờ vô cùng sáng ngời, hưng phấn nói: "Chủ nhân, vật này thật sự không đơn giản, chúng ta xem như là nhặt được bảo vật rồi!"

Cánh hoa này đột nhiên hiện lên vẻ giận dữ, đỏ cả mặt, cái đầu tròn vo, hai đường đen dựng thẳng lên như lông mày, nhe răng, lộ ra dáng vẻ cắn răng nghiền lợi.

Hai đôi cánh nửa trong suốt phía sau Đề Na khẽ rung lên, thân thể nhẹ nhàng rơi xuống cánh hoa hình dáng nấm.

Tầm mắt của nữ thần Sáng Thế cao biết bao, bình thường ở trong Tiên Địa trung tâm của thế giới Thần Kính, quả vật cấp Linh đều là đồ ăn vặt cho vào miệng, vật báu hiếm thấy cấp Tiên trong mắt cô, cũng không đáng để vui mừng bao nhiêu, là vật gì có thể khiến cho Đề Na hưng phấn đến mức độ như vậy?

Lần này An Lâm thật sự kinh hãi rồi: "Loại khí tức này, chỉ cảm nhận được ở trên người của Tam Thanh và Nữ Oa... Không đúng, trên người của Đề Na ở thế giới Thần Kính cũng cảm thụ được, chỉ là, bây giờ không phải đang ở đại lục Thái Sơ sao?"

Hứa Tiểu Lan cũng kinh ngạc không thôi: "Lẽ nào Tiểu Na, đã có thể phát huy sức mạnh cấp bậc Sáng Thế?"

Đại lão cấp bậc Hợp Đạo như An Lâm và Đề Na cũng bị khí thế của Đề Na làm cho khiếp sợ, cây hoa nấm kia thì càng không cần phải nói.

Tất cả cánh hoa đồng thời hiện lên vẻ hoảng sợ, lập tức thu thành quả cầu màu đỏ ở giữa, tách ra khỏi thân rễ ban đầu, lăn về phía xa xa!

Đề Na lại trong nháy mắt, ngưng tụ ra Nguyên Khí Đại Thủ, nắm quả cầu kia trong tay, vẻ mặt tươi cười nói: "Hì hì, rốt cuộc cũng lộ nguyên hình rồi hả? Hoa Minh Giới Đạo!"

Quả cầu ở trong Nguyên Khí Đại Thủ run lẩy bẩy, không nói gì.

"Hoa Minh Giới Đạo?" An Lâm bối rối một lúc.

Lúc đóa hoa lộ nguyên hình, Hứa Tiểu Lan rốt cuộc đã phát hiện ra bất thường, sắc mặt cũng bỗng nhiên biến đổi: "Khí tức cuả thứ nhỏ bé này lại đột nhiên trở nên thâm sâu không ngớt, còn có thể mượn đạo của đất trời, che giấu sức mạnh của chính mình..."

Đề Na xoa nhẹ quả cầu màu đỏ tròn vo, gật đầu cười nói: "Đồ vật cấp Tiên, được trời cao ưu ái, lúc ẩn lúc hiện, là trân bảo hiếm có trong thế gian. Đồ vật cấp Thần, được trời tạo hóa, tự mình Phong Thần, cho dù ở cả đại lục Thái Sơ cũng là vật hiếm như lá mùa thu. Mà hoa Minh Giới Đạo này, nhưng là vật quý báu ẩn chứa thần đạo độc lập. Thực vật tầm thường sống lâu sẽ có xác suất trở thành tinh nhất định, mà hoa Minh Giới Đạo này, sống lâu, nhưng đắc đạo..."

"Nếu không phải bản thân tôi là nữ thần Sáng Thế, cực kỳ mẫn cảm với đạo của đất trời, e rằng vẫn thật sự bị vẻ ngoài tầm thường này của nó lừa dối, vì vậy không nhìn thấy ý đạo mà nó ẩn giấu bên trong!"

"Nó cách độ kiếp Hợp Đạo, có thể chỉ thiếu một bước..."

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đều hít một ngụm khí lạnh lớn, dồn dập trừng lớn hai mắt, ngây ngốc nhìn quả cầu màu đỏ bên trong Nguyên Khí Đại Thủ của Đề Na.

Đóa hoa nấm này còn muốn Hợp Đạo?!

Vốn cho rằng Tiểu Hồng tắm nắng lĩnh ngộ lực lượng Thần Đạo đã đủ khác thường.

Bây giờ đóa hoa nấm này, lại có thể sống lâu đến mức đắc đạo?

Còn muốn ở đây yên lặng mà độ kiếp Hợp Đạo?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận