Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 668: Uy thế của Thánh Huyết

Vực

Trên một hòn đá trôi nổi hình tròn rộng lớn, Phản Hư đại năng Tây Lý Nhĩ của Huyết tộc, đang nhắm mắt ngồi tu luyện.

Thần thức của ông ta đã thả ra bao trùm khắp năm mươi dặm chung quanh, tra xét mỗi một động tĩnh trong khu vực rộng lớn này, mọi cử động của những con vật nhỏ nhất như ruồi, kiến trùng đều bị ông ta nắm rõ trong lòng bàn tay. Có thể nói, sự an toàn của Lạp Đăng, hầu như đều phụ thuộc hết vào ông ta.

Lúc này, một con muỗi khoác áo tiềm hành màu đen bay ra đằng sau ông ta, mà ông ta lại không hề hay biết gì.

Con muỗi chợt hoá thành sương đen, một cô gái mặc áo khoác màu đen có vóc người yểu điệu thướt tha bước ra khỏi luồng sương đen, trong tay cô đang nắm một thanh kiếm dài màu trắng dính đầy máu tươi.

Thân thể Tây Lý Nhĩ hơi run lên, tuy rằng ông ta không phát hiện được gì, nhưng có một thứ trực giác gần như là bản năng cảm nhận được nguy hiểm, khiến ông ta quay đầu ra sau, người cũng nhanh chóng bay về trước.

Nhưng vẫn đã muộn, thanh kiếm dài màu trắng như một ngọn sét màu trắng, nhanh chóng đâm xuyên qua ngực Tây Lý Nhĩ.

Dòng máu tươi màu đỏ nở rộ như một đoá hoa hồng rực rỡ nhất, thanh kiếm dài màu trắng bay một vòng, rồi lượng trở về trong tay cô gái áo đen vừa xuất hiện.

Chắc chắn cô ta đang có âm mưu gì đó! Chẳng qua ông ta không biết Khả Khả Tư Đế rốt cục có mục đích gì mà thôi.

Tuy rằng trong lòng Tây Lý Nhĩ chứa đầy nghi hoặc khó hiểu, nhưng động tác trên tay ông ta không hề ngừng lại, trong tình huống thế này, ông ta cần phải thông báo cho những người khác biết để đề cao cảnh giác.

Chỉ một vết thương nhỏ thế này, với ông ta mà nói, đúng là không đáng kể gì cả.

Quan trọng nhất là, đây là chỗ ở của Lạp Đăng, nói cách khác, đây chính là địa bàn của Y Đăng Đại Đế, ai dám diễu võ giương oai ở chỗ này cơ chứ?

"Tây Lý Nhĩ, đừng có tỏ ra ngạc nhiên như vậy chứ, tôi chỉ muốn kiểm tra xem thân thủ của ông thế nào thôi ấy mà..."

Ông ta quỳ khụy xuống đất, mặt nhăn lại vì đau đớn, tay ôm chặt ngực ngay vị trí của trái tim, hơi thở của cái chết đang bao phủ toàn thân ông ta, sự trong trong cơ thể nhanh chóng tan biến!

"Khả Khả Tư Đế? Tại sao lại là cô?!" Tây Lý Nhĩ xoay người lại, không dám tin nhìn cô gái vừa tấn công mình.

Khả Khả Tư Đế vẫn luôn chú ý tới động tác của Tây Lý Nhĩ, nếu Tây Lý Nhĩ thật sự sử dụng thuật pháp để truyền tin ra ngoài, vậy thì đừng trách cô sử dụng tới sát khí lớn nhất...

"Kiểm tra thân thủ của tôi? Cô xem tôi là đồ ngu à?" Tây Lý Nhĩ một tay ôm ngực che vị trí bị thương lại, một tay không ngừng vẽ ra những quỹ đạo bí ẩn giữa không trung, nghe Khả Khả Tư Đế nói vậy, lạnh lùng quát lại.

Không sai, cô gái vừa ra tay chính là Khả Khả Tư Đế. Cô chỉ mỉm cười bình thản, trong vẻ quyến rũ còn mang theo một thứ cảm xúc rất phức tạp, khó mà đoán trước được, cô đạp lên hư không, không ngừng đi về phía Tây Lý Nhĩ.

Nếu bảo là đánh lén, vậy đánh lén thế này có tác dụng gì à? Chỉ một vết thương nhỏ này, cơ thể hắn chỉ tốn vài phút là sẽ khép lại như thường.

Chỉ vài giây sau, Tây Lý Nhĩ đã im lặng ngã xuống

Nhưng Khả Khả Tư Đế là một Thánh Tử, lại đột nhiên xuất hiện lén lút tấn công ông ta, sau khi thành công, lại nói là chỉ muốn kiểm tra thân thủ của ông ta, điều này làm Tây Lý Nhĩ không cách nào hiểu nổi. Mẹ nó, con ả này bị bệnh gì à?!

Không thể giãy giụa chống chọi dù chỉ một lát, càng không có cách nào gào thét, bởi vì sự sống đã trực tiếp kết thúc.

Ngay lúc thuật pháp sắp hoàn thành, bỗng nhiên Tây Lý Nhĩ run rẩy quằn quại, hai mắt trừng thật lớn, môi mấp ma mấp mấy, như muốn nói gì đó, nhưng lại bị nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra nổi một lời.

"Phù phù!"

Giữa một rừng cây trồng đầy cây cổ thụ màu đen san sát nhau, một người hai mắt đỏ lòm vừa trúng một cái quyền dính máu của Tháp Bá, một quyền này đập trung ngực gã, làm người gã bay ngược ra sau như một viên đạn, tận khi va vào bề mặt khối hộp hình vuông màu trắng mới dừng lại.

Khả Khả Tư Đế đứng một mình trên hòn đá bay hình tròn, mặt đầy phiền muộn, thở một hơi dài thườn thượt, lầu bầu: "Máu của Thánh chủ mạnh như vậy, mình biết phải làm sao đây, chắc không phải mình uống vô xông cũng bị độc chết đó chứ?"

Thân thể như lớp vỏ cây cứng cáp xù xì của gã bị đục ra một cái lỗ, máu tươi từ cái lỗ này chảy ra ồ ạt.

Thế này thì về cơ bản nàng đã có thể chắc chắn được một chuyện, không phải Minh Độc Tử quá yếu, mà là máu của An Lâm đã mạnh hơn!

Tháp Bá nói nói rất rõ ràng, mỗi một từ Bố Lai Tư đều nghe hiểu.

Khả Khả Tư Đế nhìn thi thể của Tây Lý Nhĩ, cô cũng hít sâu vào một hơi, mặt hiện lên vẻ nghĩ lại mà sợ: "Tây Lý Nhĩ Phản Hư sơ kì điên phong, cứ như vậy bị độc chết..."

Lá cây trên đầu Bố Lai Tư lắc lư sàn sạt, đôi mắt đỏ ngầu liếc nhìn chung quanh, vừa khó hiểu vừa thấy quỷ dị.

Đứng ở tại chỗ kiên trì ba phút đồng hồ làm cái quái gì? Đứng nghiêm huấn luyện quân sự à?

Nhưng mà, nghe hiểu rồi hắn lại càng hoang mang hơn, Tháp Bá rốt cục muốn làm cái gì đây?

Cô lập tức dùng bùa truyền âm gửi cái tin tức này cho đám người An Lâm.

Tháp Bá lắc lắc cổ, lạnh lùng mỉm cười: "Bố Lai Tư, tôi có thể thả anh ra, nhưng đó là nếu anh có thể đứng ở đây, bình yên sống thêm ba phút nữa nhé."

Sắc mặt Bố Lai Tư hiện lên vẻ sửng sốt, khó hiểu: "Cậu có ý gì?"

Tháp Bá mở hai tay ra, đứng yên một chỗ không nhúc nhích gì: "Nghĩa ngay mặt chữ đấy, tôi không làm gì nữa, nhưng anh phải đứng đây kiên trì tới được hơn ba phút nữa!"

Cảm giác lo lắng bi thương này, cũng quẩn quanh trong lòng hai Huyết Tộc thuỳ tùng còn lại.

"Tháp Bá! Lửa giận của Lạp Đăng và Y Đăng Đại Đế, cho dù cậu thân là Thánh Tử cũng không thừa nhận nổi đâu! Bây giờ cậu mau thả tôi ra, ít nhất cũng còn một con đường sống đấy!" Người cây nghiến răng nghiến lợi gầm gừ uy hiếp.

Bởi vậy, dù trong không gian của khối không gian này có xảy ra cuộc chiến kịch liệt tới mức nào, thì cũng không có ảnh hưởng được gì tới bên ngoài.

Hộp khối không gian màu trắng này là kết giới do Đề Na tạo ra, nó có thể tạo ra một vùng không gian tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.

Hắn không phải người cây thật sự, chỉ là có vẻ bề ngoài trông giống người cây mà thôi, trên bản chất hắn vẫn là Huyết tộc, vả lại còn là đại năng Phản Hư trung kỳ của Huyết tộc, nhưng hắn lựa chọn đi theo đạo thanh mộc, cho nên trên đầu mới mọc đầy lá xanh thế này.

Một lúc sau, Tháp Bá quả thật chỉ đứng yên không nhúc nhích gì.

"Các người rốt cục đang làm cái quỷ gì thế?" Bố Lai Tư không dám khinh thường, từ nãy giờ hắn vẫn đang tìm cách thoát hiểm, hai chân hắn mọc ra rễ cây, đâm sâu vào lòng đất, bắt đầu thử thăm dò vươn dài ra khỏi phạm khi khối không gian bịt kín này.

Theo lý thuyết, Tháp Bá và hắn không có bất kì ân oán gì, Tháp Bá lại càng không có bất kì thù hận gì với thế lực của Lạp Đăng, cho dù là vì cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị Thánh Tử thì nó cũng đã kết thúc từ lâu rồi, giờ Tháp Bá mới là người thắng thật sự, không lý gì hắn lại muốn ra tay hãm hại họ nữa.

Ngay lúc hắn đang bị quấn trong mớ suy nghĩ của mình, máu toàn thân hắn bỗng nhiên sôi trào, một sức mạnh kì lạ lập tức thổi quét toàn thân hắn, mang theo hơi thở huỷ diệt đầy nguy hiểm.

"Cậu... Cậu vừa làm gì tôi đấy?!" Bố Lai Tư cảm thấy toàn thân mình như bị rút sạch sức lực, quỳ khuỵ xuống đất, sự sống trong người cũng đang bị thứ gì đó phá huỷ.

Nhưng vào lúc này, máu trong cơ thể hắn đột nhiên bừng lên sự sống lạ thường, hơi thở huỷ diệt nọ không cướp đi tính mạng của hắn, mà ngược lại, nó khiến máu của hắn hấp thụ tất cả những năng lượng kì lạ ẩn chứa hơi thở huỷ diệt đó, sức sống vô cùng vô tận, mang tới sự thăng hoa trong sinh mệnh hắn... cảm giác sảng khoái lập tức bùng nổ.

"Á..."

Bố Lai Tư há to miệng, không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.

Hai mắt Tháp Bá sáng rỡ, vui mừng nói: "Ngươi không chết! Thành công rồi! Huyết tộc Phản Hư trung kỳ có thể thừa nhận sức mạnh huỷ diệt đó!"

Đó là một cảm giác vô cùng hưng phấn, Tháp Bá đột nhiên bật khóc...

Bố Lai Tư không hiểu gì cả nhìn Tháp Bá, tôi thấy sảng khoái, cậu khóc cái mà khóc chứ?

Toàn thân Tháp Bá run lên vì kích động, hắn vô cùng cảm động, như thể sinh mạng của mình một lần nữa được thần linh chấp nhận: "Ta rốt cục có thể ôm chầm lấy mi lần nữa rồi, Thánh Huyết vĩ đại!"

Hắn kích động dùng bùa truyền âm, truyền cái phát hiện to lớn này cho đám người An Lâm: "Thánh Huyết của Thánh chủ, có tác dụng với Huyết tộc có cảnh giới từ Phản Hư trung kỳ trở lên, cực đã luôn!"

Mạch Luân và Khả Khả Tư Đế nghe vậy trong lòng đều mừng như điên.

An Lâm nghe được tin tức này, lập tức chạy về phía Tháp Bá đang ở.

Cục đá to vẫn đè nặng trong lòng hắn rốt cục biến mất, hai mắt hắn toả ra ánh sáng rực rỡ lạ kì.

Huyết tộc tên Bố Lai Tư thuộc hạ đắc lực của Lạp Đăng này, hắn lấy chắc rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận