Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1633: Tử chiến thần thú.

Hứa Tiêu Lan bị Bát Đại Kim Cương bao vây.

Cũng không biết tám khỉ thần ở đâu chui ra, ai cũng có năng lực thông thiên.

"Tam ca giữ cô ta lại!" Khỉ Thần kiếm pháp thông thần hét lớn một tiếng.

Một Khỉ Tân sử dụng sợi xích sắt khác cười ha ha, vô số xích sắt xuất hiện như rồng cuộn, bao quanh xung quanh Hứa Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan chém một đao về phía Khỉ Thần sử dụng kiếm, sau đó di chuyển né tránh vô số xích sắt bằng tốc độ cực nhanh, coi như đây chỉ là tấn công bình thường.

Nhưng một Hầu Vương có ngọn lửa màu xanh bao trùm, đột ngột phun lửa về phía Hứa Tiểu Lan, phong tỏa đường đi của cô.

"Lục đệ, thủy mạn kim sơn! Hầu Vương lửa xanh hét lớn.

Phía trước Hứa Tiểu Lan có ngọn lửa bùng cháy, phía sau lại có cơn sóng thần khủng khiếp ập đến.

Lực hút của vòng xoáy tỏa ra ầm ầm, điên cuồng hút cơ thể Hứa Tiểu Lan.

Ngọc Khung Thiên Tôn cười sung sướng, không phải Đông Phương Tráng Thực muốn đoạt lại hạch sinh mệnh sao? Vậy thì phải giết hắn ta trước, xem hắn còn có thể đoạt thế nào?

"Bành" một tiếng nổ đáng sợ vang lên, chấn động đến mấy chục dặm.

Đông Phương Tráng Thực được ưu đãi đặc biệt, có đến 50 thần thú ghét anh ta!

Bỗng nhiên có một Thần Khỉ tiến tới sau cô: "Thần hầu kim cương quyền!"

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Cô chỉ có thể phóng thích chân long để tạo bức tường ngăn cản.

Đông Phương Tráng Thực mới chém ngọn núi to ngàn trượng mà Thần Ngưu vứt đến thành hai nửa.

Kim quang diệu không! Quyền cước bùng nổ!

Băng hỏa lưỡng trùng thiên gian.

Ở một nơi khác.

Năng lượng hủy diệt của thuật pháp, dường như hủy diệt toàn bộ mọi thứ xung quanh.

Hứa Tiểu Lan bị một quyền đánh bay, phía trước bỗng lại xuất hiện một con cá sấu khổng lồ, miệng há rộng cả chậu máu, bên trong họng tối đen như có lực siết khinh khủng.

Cũng vào lúc này, huyết sắc đoạn khí xé toan năng lượng.

Mười thần thú từ mười hướng khác nhau công kích vào hắn.

Tiếng nổ kinh thiên động địa.

Ma Huyết Kỳ Lân lấy khí ngăn đao, La Thiên thần đao chém ra đường đao vô cùng bá đạo, chém hai thú thần đang bay đến thành hai nửa.

"Được lắm! Ma Huyết Kỳ Lân, sử dụng tâm thái mạnh nhất của ngươi, ta sẽ đánh bại người lần nữa, để cho ngươi biết, ai mới là chủ của ngục ác linh thú, uy nghiêm của ai là không thể xâm phạm nhất!" Ngọc Khung Thiên Tôn thấy Đông Phương Tráng Thực hiện thân, không kinh sợ mà còn vui mừng, hai con ngươi lấp lánh.

Hắn ta lấy ra một ly tiên nhưỡng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trong tiếng nổ vang trời.

Kỳ lân huyết sắc dài ba nghìn trượng, toàn thân sát khí bao phủ xuất hiện trên không trung.

"Ma Huyết Kỳ Lân lại làm sao vậy? Thần nữ Thiên Tước lại làm sao thế? Yêu nghiệt tuyệt thế của Đại lục Thái Sơ lại làm sao nữa? Trước mặt Ngọc Khung Thiên Tôn ta, không phải là bị đánh như chó ư?" Ngọc Khung Thiên Tôn rất yếu đuối, nhưng 99 thần thú của hắn rất mạnh, vì vậy hắn rất yên tâm.

Một tiếng gầm vang dội bỗng vang khắp đất trời.

Rất nhiều cường giả thú tộc chạy đến vây quanh, đều cảm giác như đang nằm mơ.

Từng bóng hình vĩ đại thông thiên, cứ xuất hiện rõ ràng chân thực trước mắt như vậy, phóng ra cái uy vô tận của thần thú, đây là loại chấn động gì?

"Để thần thú trong truyền thuyết xuất hiện trở lại, e rằng chỉ có thần linh chân chính mới có thể làm được?" Cách đó mấy nghìn dặm, có cường giả Thú tộc nhìn cảnh tượng thần thú hỗn loạn từ xa, lẩm bẩm nói.

Đông Phương Tráng Thực bị ép phải chiến đấu với hình dạng thật của Ma Huyết Kỳ Lân một lần nữa!

Trong phạm vi mấy ngàn dặm, đều hóa thành một vùng cấm địa nguy hiểm.

Thậm chí cuộc chiến này đã liên lụy đến toàn bộ ác linh thú ngục.

Ác linh thú ngục bát ngát vô tận, nguyên khí trở nên cuồng bạo, phong vân nhanh chóng cuồn cuộn, thỉnh thoảng có tiếng nổ ẩm trời, xa xa giống như bầu trời cũng nổ theo.

Các thần thú như nhận được chỉ thị, điên cuồng đánh về phía Ma Huyết Kỳ Lân lần nữa.

"Thật là một cảnh tượng kỳ diệu..."

Ngọc Khung Thiên Tôn lặng lẽ nhìn ba người bị quần đấu, cười mãn nguyện, ngồi vững trên đài câu cá.

Sau đó, Ma Huyết Kỳ Lân uy phong lẫm liệt bị bốn mươi tám thần thú còn lại quần đấu lần lượt.

Khi chúng biết rất cả đều là Ngọc Khung Thiên Tôn tạo nên thì đều có ý tôn kính Ngọc Khung Thiên Tôn.

Càng như sóng cuộn không thể thu lại, có thể làm đến bước này, chỉ có thể là thần!

Không chỉ có Thú tộc nghĩ như vậy, chính Ngọc Khung Thiên Tôn cũng nghĩ như vậy.

Hắn cẩn thận thưởng thức Tiên nhưỡng, thần sắc trên mặt như khai sáng ra điều gì.

"Cực khổ hơn 20 năm, Thần Bức đại đế lại bị cuốn trôi, tất cả đối với ta đều là đại họa, nhưng họa phúc đan xen, ta vừa tức giận, xuất ra con bài cuối cùng thì hiểu ra..."

Ngọc Khung Thiên Tôn nhìn ba người rơi vào khổ chiến, cười mãn nguyện.

"Đối với đạo lý sự sống và cái chết, ta đã ngộ ra rất nhiều. Nếu hôm nay bỏ ra toàn lực, phóng ra trăm thần thú mật thuật, đối với sinh mệnh là nhìn thấy cảnh tượng mới, nếu ta bước ra, đến lúc đó ta chính là thần linh thực sự.

Ngọc Khung Thiên Tôn rất vui, nâng tiên nhưỡng, kính một ly vì Ma Huyết Kỳ Lân xuất hiện mà làm đỏ cả bầu trời, rồi uống cạn ly tiên nhưỡng.

Cũng vào lúc này, một đường sấm sét vô cùng sáng chói xuyên qua không trung, như rồng vàng giương nanh múa vuốt, xé toang tất cả, trực tiếp nhào về phía nó.

An Lâm quấn cả người vào sấm sét màu vàng, thế xông lên không thể ngăn cản, ba thần thú trên đường bị sấm sét xé nát, hai thần thú bị thương nặng.

Hắn chính là người thống trị sấm sét.

Rốt cục còn có phương pháp gì có thể giải trừ thuật pháp của Ngọc Khung Thiên Tôn?

Vậy thì còn có phương pháp gì?

Nếu thật sự muốn thông qua chiến đấu đề loại bỏ tất cả thần thú, e rằng liều mạng cũng không làm được!

Hơn nữa chúng còn bị thương, không còn sức lực.

Nếu giết chết Ngọc Khung Thiên Tôn, không chừng có thể hóa giải thuật pháp nghịch thiên.

Ngọc Khung Thiên Tôn thấy vậy hừ một tiếng.

Một con phượng hoàng màu lam bay từ trên trời xuống, quắp nó đi, chạy về nơi xa.

Bây giờ không dễ đối mặt với An Lâm.

Sử dụng chiến thuật thú hải, sống sót làm hao tổn An Lâm mới là con đường đúng đắn.

An Lâm theo đuổi Ngọc Khung Thiên Tôn, phía sau không ngừng có các thần thú chặn giết, hoặc là giơ cao vũ khí, hoặc là giương nanh múa vuốt, từng thuật pháp kinh thiên động địa ném về phía An Lâm.

Dọc đường, núi sông sụp đổ, nhật nguyệt đổi ngược như cảnh tượng cuối ngày.

An Lâm theo đuổi dáo diết, hắn vận chuyển quyền bính, tiêu hao sức lực quá lớn. Ngoài ra còn không ngừng có các thần thú đuổi giết, không thể không né tránh và kháng cự những công kích như vậy, loại chặn giết mức độ cao như vậy khiến hắn rất khó đuổi theo được Phượng Hoàng và Ngọc Khung Thiên Tôn.

Hắn có chút khó chịu, với sự chiến đấu toàn lực của hắn và Hứa Tiểu Lan, Đông Phương Tráng Thực, thấn thú chỉ chết có mười mấy con, vẫn còn hơn tám mươi con thần thú...

Bắt giặc phải bắt vua trước!

"Ngọc Khung lão đệ, xem ra anh vẫn còn yếu, có cần tôi phóng điện bù cho không?" An Lâm cười lớn, toàn thân như luồng ánh sáng màu vàng, hung hang tiến thẳng về phía Ngọc Khung Thiên Tôn!

Hắn phát hiện An Lâm đang xông về phía hắn.

"Lại là lực quyền bính sao?" Ngọc Khung Thiên Tôn được một phen đau đầu: "Đúng là năng lực khiến người ta phiền"
Bạn cần đăng nhập để bình luận