Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2034: Tiểu Hồng Linh

"Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, cha tôi là hoàng đế nước Lưu Vân, mẹ tôi là một phi tử bình thường. Vào năm tôi ba tuổi, trưởng lão Đạo pháp trong cung kiểm tra tư chất tu hành của tôi, phát hiện tôi không có tư chất tu hành."

Đôi mắt to tròn long lanh của Tiểu Hồng Linh ngước nhìn lên bầu trời, chậm rãi nói: "Đáng lẽ tôi chỉ là một cô công chúa bình thường, yên ổn lớn lên, đến tuổi thích hợp thì lấy chồng, cứ như vậy an an ổn ổn trải qua một đời. Nhưng có chuyện đáng sợ xảy ra..."

Hai tay trắng nõn của Tiểu Hồng Linh ôm lấy hai vai, chậm rãi nói: "Tự nhiên cơ thể tôi lại xuất hiện dị biến, tôi không thể lớn lên nữa mà chững lại ở bộ dáng của đứa trẻ ba, bốn tuổi."

An Lâm nhìn Tiểu Hồng Linh nhỏ nhắn đáng yêu một lượt, tò mò hỏi: "Tại sao lại như vậy?"

Tiểu Hồng Linh khẽ lắc đầu, nói: "Tôi cũng không biết, cha tôi cũng mời rất nhiều cao nhân đến kiểm tra tình trạng của tôi, nhưng tất cả bọn họ đều không biết tại sao cơ thể tôi lại biến thành như vậy. Vốn dĩ tôi không thể tu đạo, nếu cứ ở bộ dạng ba, bốn tuổi mãi như thế này, chẳng phải là muốn làm một người bình thường cũng không được hay sao?"

"Sự thật đúng như những gì tôi nghĩ, đến cả bọn trẻ con cũng cười nhạo tôi, bạn bè cũng cho rằng tôi là quái thai, bắt nạt tôi, ngay cả người lớn cũng xem thường tôi, tuổi thơ của tôi vô cùng bất hạnh, không có ký ức vui vẻ nào."

"Không lâu sau, nước Lưu Vân gặp tai hoạ liên miên, một số đại sư tu đạo có thành tựu nói tôi là ngọn nguồn tai hoạ, nói trong hoàng thất vì có tôi mà vận mệnh đất nước dần dần tiêu tán, bọn họ cho rằng chỉ cần tôi chết đi, mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt đẹp."

"Phụ hoàng không chịu nổi áp lực từ đám quần thần và mấy người tu hành kia bèn bắt tôi đi lưu đày, có người vỗ tay khen hay, có người vẫn tìm đủ mọi cách giết tôi, năm đó tôi mới chỉ mười tám tuổi."

Tiểu Hồng Linh nói mà mặt đỏ lên, không biết là do quá kích động hay gì.

Mắng ông trời có thể trở nên thoải mái dễ chịu? Làng nước ôi ra mà xem, con bé này đang nói tiếng người sao? Đúng là không thể tưởng tượng nổi mà!

An Lâm: "..."

Nghe Tiểu Hồng Linh nói, An Lâm chỉ biết há to miệng, căn bản chả biết nói gì cho phải.

"Nguyên nhân là gì?" An Lâm tò mò hỏi.

"Nhưng hôm đó, tôi quyết định phản kháng, không biết do hôm trước nhìn trời mắng to cho tôi dũng khí hay nguyên nhân gì khác, dù sao tôi cũng đã chọn lựa đấu tranh rồi."

An Lâm giật mình, không ngờ cô gái đáng yêu như này lại có thân thế bi thảm như vậy.

Nhưng mà ngay sau đó hắn nhận ra một chuyện kỳ diệu hơn, Tiểu Hồng Linh vẫn tiếp tục kể: "Không phải lúc đó tôi bị lưu dày sao? Ở tại biên giới hoang vu của nước Lưu Vân thì bị một tên tiểu tướng lĩnh ức hiếp, hắn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với tôi, còn nói là do tôi nên nước Lưu Vân mới xuất hiện chiến sự liên miên, làm cho người nhà hắn bị quân địch giết hại.

Tiểu Hồng Linh giơ ngón tay trắng nõn chỉ thẳng lên trời, nói: "Chính là ông trời đáng chết kia!"

"Khi đó cha mẹ tôi không cần tôi, người thân khinh thường tôi, bạn bè xa lánh tôi, người đời căm ghét tôi, tựa như tôi tồn tại trên thế gian này là một sự sai lầm, là một căn bệnh, mà chỉ vì một lý do duy nhất là tôi không thể trưởng thành, ha ha, thật nực cười. Tuy tuổi nhỏ nhưng tôi đã nếm đủ ấm lạnh thế gian, tôi biết nguyên nhân của tất cả những gì xảy ra với tôi là cái gì." Tiểu Hồng Linh nói.

"Sau đó chuyện kỳ lạ liền xảy ra, tôi mắng ông trời một câu xong thì cảm giác có một dòng nước ấm xuất hiện trong cơ thể, tôi thấy vô cùng thoải mái. Cứ như vậy, tôi càng mắng hăng say hơn nữa, cũng chả biết là mắng bao nhiêu câu, cơ mà càng mắng càng thấy thoải mái, thấy dễ chịu khoan khoái cả ngày."

"Những người còn lại đều sợ ngây người, hoàn toàn không dám tin một con bé mấy ngày trước còn trói gà không chặt như tôi giờ lại có thể đánh ngã tiểu tướng lĩnh của bọn họ, đây là chuyện kích thích thị giác cỡ nào chứ? Ngay cả tôi cũng sợ đơ người cơ mà, không nhân lúc này chạy trốn thì còn lúc nào nữa, thế là tôi trốn khỏi nước Lưu Vân, thoát khỏi nơi gây ra muôn vàn ác mộng đau khổ cho tôi."

"Tôi ngước mặt về phía bầu trời mắng to, đây là lần đầu tiên tôi mắng chửi người khác. Không đúng, là mắng ông trời, tôi mắng ông ta vì sao ban cho tôi một cơ thể không thể lớn lên, mắng ông ta có mắt không tròng, mắng ông ta lấy việc trêu đùa vận mệnh của tôi làm trò vui."

"Tôi chạy trốn vào trong một khu rừng rậm, để xác nhận lại một vài chuyện, tôi lại nhìn trời mắng to. Quả nhiên mỗi khi tôi mắng ông trời thì lúc đó luôn có một dòng nước ấm xuất hiện trong cơ thể. Ngày thứ hai, sau khi tỉnh dậy, tôi phát hiện lực lượng của tôi lại mạnh mẽ hơn, cuối cùng tôi xác định một sự thật, đó chính là chỉ cần tôi mắng ông trời là có thể trở nên mạnh hơn."

"Cả nước không ai là không biết tiếng xấu của tôi, tôi đã trở thành người gieo rắc tai hoạ, từ lâu bọn họ đã có thói quen đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi, tất cả đều là lỗi của Hồng Linh tôi."

"Sau đó, chuyện làm mọi người khiếp sợ chính là tôi có sức mạnh cực kỳ to lớn, thậm chí có thể cảm ứng nguyên khí của thiên địa, mọi động tác đều có thể kéo theo rất nhiều nguyên khí của trời đất, tên tiểu tướng lĩnh có thực lực Đạo Chi Thể cấp tám đó bị tôi đấm mấy cái liền biến thành đầu heo."

Khoé miệng An Lâm giật giật liên hồi, đây là cái kiểu tu hành gì vậy?

"Cứ tiếp tục như vậy, tôi bắt đầu hành trình tu luyện nhờ vào việc mắng chửi ông trời, đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi, cuộc sống của tôi tựa như được bắt đầu lại một lần nữa, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình không phải là một đứa trẻ mồ côi bị thế giới ghét bỏ."

Nếu như Tuyết Trảm Thiên có năng lực tu hành giống Tiểu Hồng Linh, thì có mà...

An Lâm lại hít một ngụm khí lạnh, bị doạ sợ lần nữa.

Tiểu Hồng Linh đột nhiên cười giễu một tiếng: "Anh thấy có nực cười hay không? Lúc trước ở trên có hoàng thất, ở dưới có dân chúng, tất cả bọn họ đều mắng chửi tôi, tất cả đều muốn tôi chết, coi tôi là ôn thần, hại tôi bị lưu đày mấy ngàn dặm, chịu bao nhiêu hành hạ, nếu như không bất ngờ đạt được sức mạnh, chỉ sợ chết thế nào cũng không biết rồi. Anh nói xem, giờ bọn họ lại dám vác mặt đến nhờ tôi giúp đỡ? Thật sự coi Hồng Linh tôi là thánh mẫu hay sao?"

Ánh mắt nóng bỏng của Tiểu Hồng Linh hướng lên bầu trời.

An Lâm cạn lời.

"Tôi..." Tiểu Hồng Linh mím môi, nói lí nhí: "Tôi vẫn quyết định đến Lưu Vân, chém đầu hai con thú kia."

An Lâm hỏi: "Sau đó thì sao? Cô làm thế nào?"

Hắn từng gặp vô số người kỳ quái, nhưng người chỉ cần mắng chửi ông trời là có thể tăng sức mạnh thì hắn mới gặp lần đầu tiên. Loại người kỳ quái đến mức độ này thậm chí còn vượt qua tất cả những người kỳ quái mà hắn từng gặp.

Ông trời bị cuồng ngược hay sao? Bị mắng chửi còn vui vẻ mà ban tu vi cho đối phương?

"Cứ như vậy, tôi mắng ông trời để tu luyện suốt một trăm năm liền, sau đó bước vào cảnh giới Phản Hư mà vô số tu sĩ hướng tới, trở thành Hồng Linh Thượng Tiên nổi danh đại lục."

"Qua một thời gian, nước Lưu Vân đột nhiên liên lạc với tôi, cầu xin tôi trở về cứu quốc gia sắp diệt vong đó. Hoá ra là do quốc gia kia bị hai con thú dữ cực kỳ hung tàn cấp Phản Hư quấy phá, năng lực quốc gia yếu kém nên đương nhiên không thể ngăn cản hai con thú dữ này, bước vào đường cùng nên mới đến cầu xin tôi ra tay giúp đỡ."

"Tuy nhiên phương pháp tăng sức mạnh này cũng có nhiều thiếu sót, đó chính là cảnh giới càng cao thì độ khó càng tăng lên, ngươi phải thay đổi cách mắng mới được. Ví dụ như: Hôm nay thời tiết quá xấu, mắng nó! Hôm nay ăn sáng không ngon, mắng nó! Nạn hán hán xảy ra, mắng nó! Thảm án diệt môn xảy ra, mắng nó!"

An Lâm cũng muốn thử mắng ông trời một chút xem sao. Đúng là Thiên Đạo bất công, tại sao người khác có thể tu hành như vậy?!

Như vậy, nếu không phải hắn điên thì là do ông trời điên rồi!

Hắn rất muốn hỏi Tiểu Hồng Linh có phải khinh hắn ngu hay không? Nhưng mà thấy cô bé rất nghiêm túc, hắn nghĩ là nó sẽ không nói dối.

"Tôi giết hai con thú kia xong, dân chúng cả nước đều gọi tôi là chúa cứu thế, là phúc của quốc gia, là tiên nhân trấn quốc, thậm chí có người còn quỳ lạy tôi." Tiểu Hồng Linh cười "Tôi đứng trong hoàng cung, mọi người đều yêu thích tôi, tôn kính tôi, ca ngợi tôi, trên mặt bọn họ mang theo nụ cười, hơn nữa là nụ cười thật lòng, không phải giả dối."

"Ban đầu bọn họ căm ghét tôi, nhục mạ tôi, tra tấn tôi, đuổi tôi đi chỉ vì tôi chưa trưởng thành, cảnh tượng ấy vẫn luôn hiện rõ trong đầu tôi. Bây giờ tôi vẫn mang bộ dạng chưa trưởng thành, nhưng cách cư xử của bọn họ không giống trước đây nữa. Lúc ấy tôi không rõ tâm trạng của mình như thế nào, không phải bi thương, cũng không phải vui mừng, cứ cảm thấy rất hoang đường, như có thứ gì đó nghẹn trong ngực."

"Tôi không biết nên làm gì, sau đó, ngay trước mặt mấy vạn người, lại tức giận nhìn trời mắng to."

"Anh có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó không? Trước mặt nhiều người như vậy mà tôi dám mắng ông trời. Biểu cảm của bọn họ vô cùng đặc sắc, cảm giác như hình tượng của tôi sụp đổ lần nữa, cơ mà tôi chả quan tâm."

"Sau đó, ta đột phá ngay tại chỗ, lĩnh ngộ Thần Đạo, tiến vào Phản Hư hậu kỳ."

An Lâm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận