Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 841: Vị sư phụ hết lòng vì đồ đệ

Chu Tước Hỏa Diễm trong mắt An Lâm bắt đầu biến mất.

Thân thể của hắn thoáng lung lay, xuất hiện cảm giác kiệt sức. Hắn âm thầm để cho Chu Tước Hỏa Diễm ở một bên hướng dẫn hắn thao tác, tạo thành gánh nặng quá lớn với thần hồn, không thể thường dùng loại lực lượng này được rồi.

Chẳng qua, nói đi thì phải nói lại, hình giống như hắn luyện chế ra một viên đan dược không tầm thường đâu...

An Lâm nắm viên thuốc này trong tay, hắn không quán am hiểu, chỉ cảm thụ năng lượng kia, cũng có thể thể nhận ra được sự bất phàm của nó.

Ừ... Phản ứng của người xung quanh, càng có thể chứng thực điểm này.

Bây giờ hắn đã trở thành tiêu điểm của toàn bộ sự chú ý, ở trên sân đấu quần ma loạn vũ này, hình như chính mình đã vô cùng bắt mắt.

An Lâm sờ viên đan dược trong tay, đưa mắt nhìn sang Hắc Long Cách Lôi: "Ai nha, viên đan dược này cũng ra gì phết chứ nhỉ? Chẳng qua... Tôi cũng không quá am hiểu về lĩnh vực luyện đan, viên đan dược này có thể tiến vào top 5 chứ?"

Mặt mũi Cách Lôi dại ra, thân rồng run lên, nói với âm thanh run rẩy: "Tôi... Tôi muốn..."

Bài thi với điểm một trăm là cao nhất, thì An Lâm lại làm được tận một trăm linh một điểm!

Một vị trưởng lão lấy ra một tờ giấy trắng, bắt đầu tuyên bố: "Tiếp theo đây, tôi xin được tuyên bố những luyện đan sư thiên tài đã lọt vào top 5, vị trí thứ nhất, An Lâm!"

Không thể không nói, An Lâm luyện ra viên đan dược này, thật sự là khiến toàn bộ người xem kinh sợ.

Trong số chín mươi người dự thi, chỉ có bảy người luyện thành đan dược tứ phẩm, à không, phải nói là sáu người đã luyện thành đan dược tứ phẩm, còn An Lâm thì đã luyện ra đan dược tam phẩm...

Hứa Tiểu Lan: "..."

Hứa Tiểu Lan trâu bò hơn ông còn chưa tính, tại sao cái tên An Lâm trông như chả biết gì về luyện đan này cũng có thực lực trâu bò hơn cả ông? Có phải là cái thế giới này xuất hiện vấn đề gì rồi không?

"Phù phù!" Hai chân hắn mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, "Đại lão, tôi sai lầm rồi, thỉnh cầu anh đừng thể hiện nữa, có được hay không?!"

Tiếng hoan hô lại vang lên rộn rã, hắn hoàn toàn xứng đáng với vị trí thứ nhất này.

Đám người dự thi: "..."

An Lâm: "..."

Rất nhanh, thời gian dành cho trận tỷ thí thứ hai đã đến.

Cậu bỗng hồi tưởng lại con Hắc Long ngạo nghễ bay trên bầu trời.

Phần lớn người dự thi lại càng cảm nhận được nỗi tuyệt vọng, có thể trực tiếp luyện linh đan tăng lên một phẩm cấp, đối thủ với thực lực như vậy, bọn họ thật sự không biết lấy cái gì để đánh bại!

Chẳng lẽ là... Lực lượng của sư phụ đã bắt đầu thức tỉnh rồi?!

Trong một đám sinh linh, ông chú Đông Phương thật sự không biết nên dùng cái biểu cảm gì để đối mặt với một màn này.

Tiêu Trạch thì càng đần thối mặt ra, thì ra khả năng luyện đan của sư phụ lại trâu bò đến mức này! Giấu kỹ thật đấy!

Trưởng lão tiếp tục mở miệng nói.

Đám người Lỵ Tạp, Hắc Kiếm Tôn và Ban Nguyệt bắt đầu khẩn trương lên, còn có ba vị trí nữa...

"Hí... Sẽ không phải là Phân Ny, con gái của Đan Thánh đấy chứ?"

Lại một tràng pháo tay vang lên, Hứa Tiểu Lan đã dùng thực lực để chứng minh chính mình.

Hai chân cô lơ lửng cách mặt đất, mặc một chiếc váy trắng bồng bềnh, lộ ra cặp chân thon dài màu vàng lấp lánh, mái tóc dài tựa như thác nước vàng, rũ xuống tới gót chân, mặt mũi tinh xảo hoàn mỹ, hai mắt trong vắt có thần, rõ ràng là dáng vẻ của thiếu nữ nhà bên, nhưng mà trong lúc lơ đãng lại toát ra uy áp khiến cho các sinh linh khác phải chùn bước.

"Vị trí thứ hai, Hứa Tiểu Lan!"

"Chẳng phải là cô ta đã đi Thánh điện Vãng Sinh để tu luyện ư? Sao lại xuất hiện ở nơi này?"

"Cái định mệnh! Thật sự là Phân Ny kia! Là con gái Đan thánh, Phân Ny!"

Giờ phút này, bất kể là người dự thi, hay là quần chúng cắt hạt dưa bàng quan, đều ngơ ngác mà nhìn cô gái kia.

Vốn dĩ trước đó cô chỉ cần lọt vào top 5 thôi, cái kết quả này thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

Lúc này, cô gái mặc áo bào đen kia ngẩng đầu lên, duỗi tay đem cởi áo bào đen trên người xuống.

Xoạt!

Một cô gái như được đúc ra từ thủy tinh vàng óng ánh đẹp đến mức hoàn mỹ xuất hiện ở trong tầm nhìn của mọi người.

"Vị trí thứ ba, Phân Ny!"

"Cái tên này thật quen tai."

"Phân Ny? Là Phân Ny nào cơ?"

Mấy chục vạn người xem bỗng nhiên đều im lặng, người dự thi lại càng trừng lớn hai mắt.

"Khả năng là... cô ta tốt nghiệp rồi?"

"Hí... Năm nay cô ta mới hai mươi lăm tuổi thôi! Còn trẻ như vậy mà đã tốt nghiệp, chẳng phải chính là người nhỏ tuổi nhất trong Thánh điện Vãng Sinh dược tốt nghiệp ư?"

"Trời ạ, thật không ngờ Phân Ny lại yêu nghiệt như thế?!"

Đông đảo sinh linh vừa sợ hãi, vừa hâm mộ mà quan sát và bàn tán về cô gái trên sân đấu.

Thánh điện Vãng Sinh là trường học danh tiếng bậc nhất ở giới Bỉ Ngạn, tương tự với đại học Liên Hiệp Tu Tiên của Thiên Đình, chỉ có điều khác biệt là thực lực của bọn họ phải đạt tới trình độ nào đó thì mới có thể tốt nghiệp.

Có thiên tài, tận mấy trăm vẫn không thể tốt nghiệp.

Cô gái mang tên Phân Ny này, chỉ mới hai mươi lăm tuổi mà đã được tốt nghiệp, loại tốc độ này có thể nói là chưa từng xuất hiện ở Thánh điện Vãng Sinh!

Trên mặt Phân Ny không xuất hiện bất kỳ biểu cảm đắc ý gì, mà cô chỉ đưa mắt nhìn sang An Lâm, giọng nói trong veo, kỳ ảo mà mờ mịt: "An Lâm? Anh chớ đắc ý quá sớm, tôi còn chưa dùng hết toàn lực, trận tỷ thí cuối cùng, tôi sẽ đoạt lại niềm vinh dự thuộc về tôi!"

An Lâm chớp chớp hai mắt, nhìn về phía cô gái vàng óng lấp lánh này, chung quy vẫn thấy rất giống với tinh nguyên thế giới màu vàng của Tiêu Trạch.

Ầm!

Rốt cuộc Ban Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm, chuyển ánh mắt sang hai người bên cạnh, trên mặt hiện vẻ đồng tình.

Trưởng lão tiếp tục thông báo.

"Vị trí thứ năm, Thù Lỵ Á!"

"Vị trí thứ tư, Ban Nguyệt!"

Lỵ Tạp, Hắc Kiếm Tôn và Ban Nguyệt, ba sinh linh trở nên vô cùng khẩn trương.

"Ồ? Thú vị đấy..." Hai mắt Phân Ny như có ngọn lửa thiêu đốt lên, thân là thiên tài tuyệt thế, cô vốn rất kiêu ngạo, làm sao có thể lùi bước vào lúc này?

"Tốt! Tôi đáp ứng anh!" Phân Ny gật đầu nói, "Điều kiện tiên quyết là tôi có đủ khả năng để làm việc kia, và nó không trái với đạo đức!"

An Lâm cười nói: "Có thể, chúng ta lấy đạo tâm thề trước đi!"

Hứa Tiểu Lan chỉ mỉm cười mà đứng ở một bên, thấy An Lâm và Phân Ny đưa ra lời thề đạo tâm, thì có phần mơ màng.

An Lâm lại định bày trò gì đây? Cũng đừng dùng chính mình để đánh cược chứ!

Thề xong, An Lâm lại nhìn thoáng qua Tiêu Trạch, thầm cảm thán trong lòng.

Tiểu Tiêu à... Trước kia vi sư cũng không có vật gì tốt đưa được cho cậu, trong lòng vi sư rất là hổ thẹn.

Không bằng, lần này cố gắng một lần, kiếm cho cậu một người vợ đi...

Ba vị trí đầu đã được xác định.

"Nếu như tôi là người vô địch cuối cùng, thì cô phải đáp ứng một yêu cầu của tôi. Còn nếu như cô là người giành được vô địch, như vậy tôi cũng sẽ đáp ứng cô một chuyện." An Lâm cười nói.

Phân Ny cảnh giác nói: "Đánh cuộc cái gì?"

An Lâm nhìn Phân Ny một lúc, cười nói: "Rất tốt, Phân Ny đúng không, nếu như cô đã tự tin như vậy, không bằng chúng ta đánh cuộc đi?"

Làm sư phụ của Tiêu Trạch, suy nghĩ nào đó bắt đầu nảy lên trong đầu của hắn.

Quả nhiên, hắn phát hiện Tiêu Trạch đang tập trung toàn bộ lực chú ý ở trên người Phân Ny, trên mặt có vẻ si mê và ái mộ, khả năng chính là vừa thấy đã yêu rồi...

Hắn không khỏi đưa mắt nhìn sang Tiêu Trạch.

Lỵ Tạp và Hắc Kiếm Tôn tựa như bị sét đánh, ngây người tại chỗ.

"Này... Sao có thể như vậy được? Vốn dĩ tôi còn muốn đoạt giải quán quân, bây giờ ngay cả top 5 mà tôi cũng không vào được!" Hai mắt Lỵ Tạp mất đi thần thái, mất hồn mất vía mở miệng nói.

Mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển thật sự là quá lớn, cô nhận phải đòn đả kích tâm linh trí mạng, thân thể tạo thành từ chất lỏng màu lam bất chợt trở nên ảm đạm, mất đi ánh sáng, như thể bầu trời cũng mất đi màu sắc.

Hắc Kiếm Tôn lại càng thống khổ gào thét: "Aaa... Tôi không muốn sống nữa! Tôi muốn mổ bụng tự vẫn!"

Vừa dứt lời, hắn liền thật sự lôi ra thanh trường kiếm màu đen, quyết liệt đâm thẳng vào bụng mình.

Phập! Máu tươi bắn ra.

Hắc Kiếm Tôn đau đến mức thống khổ mà kêu to.

Thân là một luyện đan sư, theo bản năng hắn móc ra vài viên linh đan chữa thương nuốt vào bụng, cuối cùng thì vết thương cũng khép lại luôn.

An Lâm: "..."

Cái tên dở hơi này ở đâu chui ra vậy, mau cho người khiêng đi đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận