Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 74: Tôi là fan ruột của chị đó!

Chị Lưu quản lý nghe thấy Đông Phương Tuyết hô to "Tiễn khách", không khỏi ngẩn người.

Mà An Lâm nghe được từ "Tiễn khách" này, trái tim cũng tan vỡ!

Đây là kiểu fan não tàn sau khi bị thần tượng mình thích ghét bỏ, cảm giác đó vô cùng tuyệt vọng.

"Đừng mà! Chị Đông Phương, đạo sĩ rởm vì chuyện lúc trước, cho nên đặc biệt tới để xin lỗi chị đó!" Điền Linh Linh vội vàng khuyên can.

Vừa nói, cô còn không quên trừng mắt với An Lâm.

An Lâm kịp phản ứng lại, lúc này đầy vẻ tội lỗi nói: "Đúng vậy, Tiên Nữ Tĩnh Tâm, ở trong nhóm xảy ra một vài chuyện không vui, trong lòng tôi thật sự thấy áy náy, cho nên mới tới để xin lỗi."

"Đặc biệt tới xin lỗi?"

Vẻ mặt Đông Phương Tuyết đã hòa hoãn hơn ít.

Đây là lời thật lòng của An Lâm, vì vậy hắn nói vô cùng chân thành thẳng thắn!

"Mời tiên tử hỏi." An Lâm có chút căng thẳng.

Muốn được cô chính tay ký tên, đương nhiên sẽ có được thân phận làm fan.

Mỹ nữ cổ điển trước mặt hai hàng lông mày thon dài như tranh vẽ, ánh mắt hơi híp lại thành trăng lưỡi liềm, cười hỏi: "Cậu nói cậu là fan ruột của tôi,nhưng trước tiên tôi phải hỏi cậu ba câu hỏi."

Chẳng qua là những đả kích vô hình kia, đối với cô mà nói ấn tượng quá mức sâu sắc, cho nên mới có phản ứng như vừa rồi.

An Lâm nghe vậy ngẩn ra, đây chẳng phải là hỏi thừa sao!?

Thật ra thì cô đã bình tĩnh lại.

Đây là khảo nghiệm của thần tượng sao? Thật là kích thích!

"Đúng vậy, hơn nữa tôi là fan ruột của chị đó!" Ánh mắt An Lâm tỏa sáng, bổ sung nói.

Dẫu sao những gì An Lâm làm trong nhóm, là chuyện vô cùng vô cùng bình thường, cũng không có ý nhằm vào cô.

"Ồ? Thật sao..."

Đông Phương Tuyết nghe vậy, có chút hài lòng gật đầu, tiếp tục mở miệng nói:

Hơn nữa...

"Câu hỏi thứ hai, bài hát của riêng tôi, có mấy bài?"

Đông Phương Tuyết giơ một ngón tay thon dài như ngọc lên: "Câu hỏi thứ nhất, cậu cảm thấy tôi có hát hay không?"

Hắn lập tức mở miệng trả lời: "Hay! Giống như âm thanh tự nhiên, khiến người ta chìm đắm!"

An Lâm lại ngây người lần nữa.

Con ngươi trong veo của Đông Phương Tuyết liếc nhìn An Lâm, trên mặt mang theo nụ cười khiến cho người ta say đắm:

Hay là nói, chị ấy có sở thích đặc biệt muốn người ta nói mình xấu?

An Lâm đối đáp trôi chảy, đây đều là những ca khúc thống trị các bảng xếp hạng âm nhạc, cho dù không phải là fan Đông Phương Tuyết, cũng là nghe nhiều nên quen.

Lúc này An Lâm mới tỉnh ngộ nói: "Đẹp! Như tiên tử trên núi tuyết vậy, xinh đẹp tuyệt trần!"

"Thành phố tranh cát, Ngọc lưu niên, Em gái ác ma, Tiểu tiên hồ..."

Trời ơi, thật sự chỉ cần khen cô đẹp là được?

Lúc này An Lâm thật sự hơi mông lung.

Đông Phương Tuyết không ngờ An Lâm không chỉ trả lời câu hỏi của mình, hơn nữa còn dùng tới câu so sánh, gương mặt cô chốc lát hiện lên một tầng đỏ ửng, hiển nhiên vô cùng hưởng thụ.

"Một câu hỏi cuối cùng..."

Chuyện khác thường nhất định có bẫy!

An Lâm đang muốn mở miệng trả lời "Chị không đẹp, thật ra thì chị rất xấu".

Chợt thấy Điền Linh Linh đang nhìn hắn, dùng khẩu hình miệng nói một từ "đẹp".

"Cậu cảm thấy...tôi có đẹp không?"

Đây là tặng điểm trắng trợn sao?

Mình nên trả lời là đẹp, hay là không đẹp?

Mẹ kiếp, đây là câu hỏi gì?

Đây rốt cuộc là câu hỏi quỷ quái gì, đây thật sự là khảo nghiệm sao?

"Chị Đông Phương, chị xem, đạo sĩ rởm đã thông qua khảo nghiệm, trở thành fan ruột của chị, chị không thể tự tay ký tên cho cậu ấy sao?" Điền Linh Linh nâng cánh tay của Đông Phương Tuyết lên, bắt đầu vào việc chính.

Điền Linh Linh biết, thật ra chị Đông Phương rất thích người khác khen mình.

Chính xác mà nói, là có một ít tự sướng...

Cho nên, khi người khác khen đến nỗi hưng phấn lên, chính là lúc dễ làm việc nhất.

Mặc dù Đông Phương Tuyết rất vui...

Nhưng sau khi nghe được đề nghị của Điền Linh Linh, vẫn kiên quyết lắc đầu một cái: "Cái điều kiện này chị không thể đồng ý, em cũng biết, trước giờ chị đều không ký tên..."

"Ai nha, Linh Linh xin chị đó, chị phá lệ một ần đi."

Điền Linh Linh dùng ánh mắt ngập nước nhìn Đông Phương Tuyết, làm nũng nói.

Không!

Đây là chữ nghệ thuật sao?

An Lâm nhìn đống chữ đang nhe anh múa vuốt trên bìa cứng, im lặng hồi lâu.

Sao mà chữ xấu tệ vậy!

Đông Phương Tuyết hát hay, người đẹp, chữ...

Nhìn chữ ký chính tay của Đông Phương Tuyết viết, An Lâm với Điền Linh Linh đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Mặc dù Đông Phương Tuyết là nói như vậy, nhưng đã vươn tay ra làm vẻ hời hợt lấy linh đan đi.

Điền Linh Linh trừng mắt nhìn An Lâm, tựa như nói: Làm hay lắm!

"Thôi vậy, cũng được, nể tình Linh Linh, tôi sẽ ký tên cho cậu..."

Đông Phương Tuyết khẽ than thở, cuối cùng chậm rãi mở miệng nói.

An Lâm với Điền Linh Linh nghe vậy đều vui mừng khôn xiết, biết mục đích của bọn họ rốt cuộc đã đạt được!

"Nhưng, chuyện tôi giúp mấy người ký tên, không thể nói cho những người khác. Hơn nữa không thể cho những người khác xem, chỉ có thể cất giấu làm vật quý giá của riêng mình, biết chưa?" Trên mặt Đông Phương Tuyết nghiêm nghị, trịnh trọng mở miệng nói.

Mặc dù An Lâm không biết Đông Phương Tuyết tại sao lại có loại yêu cầu này, nhưng học trưởng đó nhất định cũng sẽ đồng ý chuyện này thôi, cho nên hắn cũng đồng ý liền luôn.

Cứ như vậy, Đông Phương Tuyết cầm một thẻ cứng ra, nét bút rồng bay phượng múa ký tên mình lên phía trên.

Nước chảy mây trôi, làm liền một mạch!

"An Lâm đạo hữu, cậu thật sự khách sáo quá."

Vừa nghe đến có công dụng thẩm mỹ dưỡng nhan, phòng tuyến cuối cùng của Đông Phương Tuyết đã bị đánh sập...

"Ngoài ra, nó còn có thể điều chỉnh khí huyết, thư gân linh lợi. Tôi không dùng tới đan dược này, cho nên tặng chị coi như quà ra mắt."

"Tiên Nữ Tĩnh Tâm, đây là viên Băng Cơ linh đan thất phẩm, có công hiệu làm cho da trên người trắng như tuyết."

Lúc này, linh quang An Lâm chợt lóe, móc ra một bình đan dược từ trong nhẫn không gian, đưa tới trước mặt Đông Phương Tuyết.

Trên mặt Đông Phương Tuyết xuất hiện chút dao động, nhưng vẫn im lặng không nói.

Mặc dù chữ nghệ thuật nhìn không hiểu, nhưng nó có độ cong đẹp, kết cấu đẹp!

Mà chữ ký này...

Chỉ có thể dùng gà bới để hình dung!

Đây cũng là lần đầu tiên Điền Linh Linh thấy Đông Phương Tuyết viết chữ, hồi lâu sau mới nặn ra một câu nói: "Hì hì... chữ ký của Chị Đông Phương thật đặc sắc!"

Đông Phương Tuyết cầm tờ ký tên đưa cho An Lâm, ghé vào bên tai hắn, nhẹ nhàng bật hơi, nhẹ giọng mở miệng: "Chữ ký này chỉ có thể cất làm vật báu của riêng mình, nếu như dám cho những người khác nhìn, tôi làm thịt cậu!"

An Lâm nghe vậy khóe miệng khẽ co giật, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Bây giờ cuối cùng hắn đã hiểu, tại sao Đông Phương Tuyết chưa bao giờ ký tên cho fan...

Bởi vì như vậy sẽ làm fan chạy mất!

Hắn nhìn chữ ký do chính tay cô viết trên bìa cứng, rơi vào im lặng.

Ba chữ "Đông Phương Tuyết" này, phải cố gắng nhìn, mới có thể có thể nhìn ra chút đường nét.

Nếu mà đem tấm này cho những người khác, có đánh chết bọn họ cũng sẽ không tin, đây là chữ Đông Phương Tuyết tự tay ký.

Nếu như An Lâm giao tấm này lên cho học trưởng...

Có khi nào học trưởng sẽ nghĩ An Lâm coi mình như tên thiểu năng mà đùa bỡn, có khi nào trong cơn tức giận đòi lại máy trăm viên linh thạch hay không...

Càng nghĩ như vậy, hắn càng buồn rầu.

Đúng vậy, hắn hoài nghi khả năng mình đã nhận được một chữ ký giả...

Nhưng, An Lâm rất nhanh đã nghĩ thông.

Bởi vì đây thật sự là chữ ký đích thân của Đông Phương Tuyết, hơn nữa còn là chữ ký đầu tiên!

"Tiên Nữ Tĩnh Tâm, có thể ký thêm cho tôi một cái nữa không?"

An Lâm nhìn về phía Đông Phương Tuyết, gương mặt đầy mong đợi hỏi.

Đông Phương Tuyết nghe vậy ngẩn ra: "Tại sao?"

"Bởi vì..." Mặt An Lâm có chút đỏ, "Bởi vì tôi định mang theo bên người một cái, đầu giường cũng để một cái."

Điền Linh Linh nghe được câu này, cái miệng nhỏ hơi hé, đầy vẻ mơ hồ, hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề.

Trời ạ... An Lâm này đang muốn làm gì? Chẳng nhẽ thật sự có hứng thú với đống gà bới ấy?

Đông Phương Tuyết nghe được câu này, đứng sững tại chỗ.

Cô ký tên như thế nào, tự mình cũng biết, nếu không cũng sẽ không bao giờ ký tên cho người khác như vậy.

Nhưng chàng trai trước mặt này, sau khi nhìn thấy chữ ký của mình, lại vẫn muốn thêm một tấm nữa!

Là một loại tình cảm như thế nào, là thấy chữ của mình đẹp sao?

Không...

Đây là yêu!

Đây là một loại yêu, chỉ cần thích mình, thì sẽ thích mọi thứ của mình, bất kể là ưu điểm hay nhược điểm thì đều thích!

Trên gương mặt dịu dàng xinh đẹp tựa làn khói của Đông Phương Tuyết, lại hiện lên một tầng đỏ ửng, nhịp tim cũng bắt đầu tăng lên.

Điền Linh Linh đứng ở một bên nhìn mà sửng sốt.

Mẹ kiếp!

Chị Đông Phương đổ rồi?

"Ừm... được, tôi đồng ý với cậu."

Giọng nói êm ái, từ trong miệng Đông Phương Tuyết nói ra, giọng nói đó dịu dàng hơn trước không chỉ có mười lần!

Xong rồi, thật sự đã đổ rồi!

Lúc này Điền Linh Linh thật sự phục luôn rồi.

Tên nhóc An Lâm này bình thuờng không nhìn ra có bản lĩnh đi tán gái, sao bây giờ mới ra tay một cái, đã có thể cưa đổ nữ thần khó cưa nhất luôn rồi!?

An Lâm không hề chú ý tới những thứ này, hắn hí hửng nhận lấy tờ ký tên thứ hai của Đông Phương Tuyết, thầm nghĩ đưa tờ ký thứ hai này cho học trưởng.

Còn về chữ ký đầu tiên này...

Thứ có ý nghĩa kỷ niệm như vậy, đương nhiên là mình giữ rồi!

Đây là một fan não tàn có giác ngộ, có xấu thế nào đi nữa, thì đó cũng là đồ của thần tượng!

"Tinh Tinh!"

Ngay tại lúc này, âm thanh của hệ thống truyền tới.

An Lâm có chút kinh ngạc mở hệ thống ra, chỉ thấy mấy chữ "Nhiệm vụ đặc biệt" đang nhấp nháy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận