Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1437: Trận chiến đấu giữa các quyền hành

Khí nhọn hình lưỡi dao cắt rách vòm trời, cắt thành âm dương.

Bất kể là Thiên Thần Thời Gian, hay là hư không, đều bị một kiếm này chém thành hai nửa.

Thời gian đang dừng tại, trong lúc bất chợt lại bắt đầu trôi.

Sau đó, mọi người lập tức thấy được cảnh tượng An Lâm đột nhiên chém Thiên Thần Thời Gian thành hai nửa.

"Trời ạ, phát sinh chuyện gì?"

"An Lâm tông chủ dịch chuyển tức thời sao?"

"Thật sự tốt quá, một chiêu của hắn đã làm đối phương chết ngay lập tức, bộ tộc chúng ta được cứu rồi!"

Các Tuyết Nữ vừa ngạc nhiên, lại vừa thán phục mà nhìn trận chiến đấu trên bầu trời.

Vất vả sử dụng phong chi quyền hành thả ra đại chiêu, kết quả ngươi nói Thời Gian Đảo Lưu lập tức đảo lưu thời gian ư?

Nói thì nói như thế, An Lâm vẫn tiếp tục vọt tới.

Thân thể Tuyết Nữ Kim Sắc bị chém thành rồi hai nửa chợt bắt đầu dán chặt lại với nhau, sau đó vết thương nhanh chóng khép lại, biến thành thân thể đầy đủ không sứt mẻ.

An Lâm phát hiện loại thời gian đảo lưu này, là chỉ nhằm vào đảo lưu thời gian của cô ta, cũng không thể ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài. Nhưng thế này đã đủ biến thái rồi, khó khăn lắm mới chém chết được Thiên Thần Thời Gian, đối phương lại chơi đảo lưu, khôi phục như lúc ban đầu, thế thì giết chết cô ta kiểu gì đây?

Một cái âm thanh bỗng nhiên vang lên.

"Thiên Nhận!" An Lâm lại chém xuống một kiếm.

Thiên Đế và Nữ Đế thấy một màn như vậy thì khẽ cau mày, chung quy vẫn thấy thiếu thiếu cái gì.

Hắn chỉ có thể đánh cuộc, đánh cuộc Thiên Thần Thời Gian dùng Thời Gian Đảo Lưu, cũng cần hao phí lực lượng, hơn nữa lực lượng kia là không thể đảo lưu!

"Thời Gian Đảo Lưu."

An Lâm không hề có vẻ nhẹ nhàng, độ lệch mũi kiếm của hắn, như là muốn chém hơn vài chục kiếm nữa.

Thời gian bị đảo lưu rồi, ngươi cũng trả lại lực lượng bị tiêu hao của ta cho ta đi!

Oong...

An Lâm thấy một màn như vậy, trái tim lại nhảy lên thình thịch liên hồi.

Trong lúc bất chợt An Lâm phát hiện tốc độ vung kiếm của mình chậm gấp trăm lần.

Thiên Thần Thời Gian lạnh nhạt lên tiếng: "Quả nhiên, gió trên tay ngươi, ngươi còn có thể sử dụng nó, cấp bậc nguy hiểm, thiên cấp, phải diệt trừ!"

Thiên Thần Thời Gian hướng lòng bàn tay về phía An Lâm: "Chậm lại."

Động đi! Mau động đi!

"Bao phủ ở trong thời gian xa xưa, Bách Niên Kiếm."

An Lâm hít sâu một hơi, thần khâu hoàn phong trên đầu, chợt biến đổi, lôi đình nổ vang, kim mang nhiếp hồn, một luồng hơi thở bạo liệt rất mạnh vừa chí cao chí thượng khuếch tán.

Lúc này, Thiên Thần Thời Gian nắm chặt hư không, kiếm quang kim sắc vượt qua vòm trời từ nam chí bắc, như một con sông kim sắc lao nhanh qua vòm trời, không thể nhìn tới cuối.

Lôi vốn chính là đại diện cho cuồng bạo cùng tốc độ, trong thời gian ngắn ngủi phá vỡ lực lượng thời gian của Thiên Thần Thời Gian, vẫn có hi vọng.

Hơn nữa, ở lúc biến chậm, hắn lại cảm giác như thể mình vốn nên như thế, đây chính là hết toàn lực của hắn, là tốc độ vốn nên có của hắn...

An Lâm vươn một ngón tay, thần lôi kim sắc tan biến hư không, gầm thét lao ra.

"Kim Hư Thần Lôi!"

Tốc độ của An Lâm lần nữa tăng mạnh, con sông kim sắc lao nhanh đến, thân thể hắn như điện thiểm lôi quang, nhanh chóng tránh né sang một hướng khác, hiểm lại càng hiểm mà tránh qua trùng kích đến từ con sông!

Đây là một con sông thời gian dài không thấy điểm cuối, không biết từ đâu mà đến, cũng không biết sẽ chết từ đâu.

Đạo Pháp Nguyên Lôi tầng thứ chín, Lôi Đạo Bổn Nguyên.

Toàn thân An Lâm quấn quanh lôi đình Kim Hư mạnh nhất, lấy lực lượng cực kỳ thô bạo, xé rách lực lượng thời gian có ở bất cứ đâu kia!

Hắn đang dùng lôi chi quyền hành mà hắn đạt được từ Kim Hư lôi thành tinh!

Tay Thiên Thần Thời Gian cầm xuyên qua sông dài kim sắc, chém về phía An Lâm, con sông lao nhanh, nhanh hơn cả tốc độ vung kiếm của An Lâm, mạnh mẽ bổ về phía hắn!

Tốc độ, bây giờ nhất định phải tốc độ!

Tựa như An Lâm dùng phong lực cắt đi lớp ngăn cách thời gian đếm ngược tử vong của Thiên Thần Thời Gian, bây giờ nhân vật thay đổi, An Lâm trở thành đối tượng bị áp chế và cắt ra.

Rõ ràng là An Lâm đã dùng hết phong chi quyền hành để bảo vệ mình, nhưng chỗ nào cũng có lực lượng thời gian, điên cuồng áp chế màn chắn gió của hắn, sau đó phân giải hòa tan.

Thần lôi Kim Hư kia như lớn bằng thùng nước, chỉ có một đạo liền chiếu sáng cả vòm trời, dường như bầu trời đang có một đạo lôi chí cường chí tôn chừng này.

"Thời Gian Suy Biến." Thiên Thần Thời Gian vỗ một tay về phía thần lôi, đoàn ánh sáng kim sắc liền xuất hiện ở lòng bàn tay, tản ra uy năng cổ xưa mênh mông đầy trời, còn lộ ra một loại bi thương khó có thể nói thành lời.

Thần lôi Kim Hư cứ thế đâm vào trong đoàn ánh sáng kim sắc.

Cũng trong khoảnh khắc đó, thần lôi Kim Hư giống như ở đoàn ánh sáng kim sắc đã trải qua vô số thời gian, uy năng càng ngày càng nhỏ. Coi như là mỗi một hạt nhân nhỏ bé nhất, đều có thể bị nó suy biến và mai một.

Thiên Thần Thời Gian đã chế tạo một cái không gian, để cho thần lôi Kim Hư nhanh chóng suy bại!

An Lâm biến sắc, lúc này hắn bèn thúc dục tất cả lực lượng lôi chi quyền hành, ắt hẳn là muốn làm cho thần lôi Kim Hư xông phá phòng ngự của Thiên Thần Thời Gian!

"Phá cho ta!" An Lâm hét lớn một tiếng, Kim Hư lôi hoàn nhanh chóng chuyển động, quyền hành chính là thiên dụ, mang theo phép tắc cao nhất điên cuồng tiến sâu vào đoàn ánh sáng của Thiên Thần Thời Gian.

Rốt cuộc, thần lôi Kim Hư được An Lâm điên cuồng thúc dục, xuyên thấu thời gian suy biến đoàn ánh sáng!

Nhưng thần lôi Kim Hư từng to cỡ thùng nước, đã suy biến thành kích thước ngang con cá chạch...

Phi kiếm kim sắc lấy tốc độ không thể tin nổi, chém tới An Lâm.

"Tốc độ của Bách Niên Kiếm chưa đủ, sẽ làm ngươi có cơ hội tránh né, như vậy nó phân hoá thành mười Thập Niên Kiếm đồng thời công kích, ngươi sẽ làm như thế nào đây?" Thiên Thần Thời Gian vung tay lên.

An Lâm kinh hãi, chiêu thức còn có thể hủy đi rồi phân chia như vậy sao?

"Lại là mười chuôi Thập Niên Kiếm?"

An Lâm có thể cảm thụ được một luồng năm tháng tang thương biến ảo từ trong phi kiếm, uy năng cực kì khủng bố, hơn nữa còn ẩn chứa một luồng lực lượng thời gian làm cho người ta khó có thể hiểu nổi.

Sông dài thời gian chạy ngang vòm trời đột nhiên phân liệt rồi ngưng tụ, biến thành mười chuôi phi kiếm kim sắc.

An Lâm thấy thế suýt nữa phun máu ra ngoài.

Tại sao ư? Con mẹ nó ngươi hỏi tại sao ư!

Chỉ một vết thương nhỏ thế này, đợi một chút nữa rồi dùng Thời Gian Đảo Lưu, chính nó cũng sẽ khép lại!

Tuy thế, ngươi còn muốn dùng Thời Gian Đảo Lưu là có ý gì?

Không phải muốn cho ta biết, là ngươi có thể tùy tiện dùng Thời Gian Đảo Lưu đấy hả?

An Lâm thấy một màn như vậy, cả người đều không tốt, rõ ràng là liều chết đánh cược một lần, sao đối phương ứng đối giống như là đang chơi vậy!

Cũng vào giờ khắc này, Bách Niên Kiếm của Thiên Thần Thời Gian, con sông thời gian lao nhanh kia, lại quanh co quanh quẩn, thay đổi phương hướng, lại đánh tới An Lâm từ phía sau!

"Còn tới?" Mặt An Lâm liền biến sắc, đang muốn thi triển lôi pháp để chạy trốn.

Lúc này, dị biến xuất hiện.

Trong nháy mắt tay cô lại hoàn hảo như lúc ban đầu.

Oong một tiếng.

Thiên Thần Thời Gian nghiêng đầu, trên gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết lộ ra nụ cười đẹp mắt, thản nhiên nói: "Thời Gian Đảo Lưu."

Thần lôi Kim Hư nổ tung ở trên tay Thiên Thần Thời Gian, trong lòng bàn tay có chút rạn nứt.

Âm!

Đùng!

Trên vòm trời, mười kiếm quang kim sắc lập tức xuyên thủng hư không.

Nhìn từ phía dưới, chỉ có thể nhìn đến từng vết kiếm kim sắc ở trên bầu trời. Về phần bản thể của kiếm, bất kể là đông đảo cường giả Tuyết Nữ, hay là Thiên Đế và Nữ Đế, đều không thể thấy chính xác, bởi vì tốc độ thật sự là quá nhanh!

Toàn thân An Lâm có thần lôi quấn quanh, tốc độ lên tới đỉnh phong, không ngừng tránh né phi kiếm!

Cũng chỉ có lôi, mới có thể cùng tốc độ được với ánh sáng.

Ta trốn trốn trốn trốn trốn trốn! Trốn trốn trốn!

Cuối cùng An Lâm vẫn kém hơn một chút, mười chuôi kiếm quang, vẫn có một chuôi chém trúng thân thể của hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận