Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1231: Núi Phun Máu, thanh máu đầy tràn

Chất lỏng màu đỏ ngòm dâng lên rồi trào ra, mãnh liệt ào về phía nhóm đệ tử Thiên Kiếm tông.

Nhóm đệ tử Thiên Kiếm tông lập tức hợp thành một kiếm trận phòng ngự, một đại năng Phản Hư, năm cường giả Hóa Thần, đồng thời phóng ra kiếm khí dồi dào, tạo nên lồng kiếm khí có ánh sáng màu lam.

Lồng kiếm khí ánh sáng màu lam bị dòng chảy màu máu kia ào thẳng đến, bị đập lăn đi mấy nghìn mét, vì để giữ vững trận pháp phòng ngự mà sáu đệ tử bị phản phệ mạnh, ngũ tạng lục phủ cứ như bị đập vỡ.

"Lực lượng huyết âm thật đáng sợ!" Mặt Triệu Tư Minh cực kỳ nghiêm túc, trong lòng hơi có ý rút lui.

Rất rõ ràng, là do Đại Bạch công kích ngọn núi này, vậy mà bọn họ lại phải hứng lấy kết quả một cách khó hiểu, ngọn núi này đã phun máu về phía họ!

Đại Bạch và An Lâm cũng ngớ hết cả người.

"Đây... đây chính là Núi Phun Máu trong truyền thuyết?"

"Vì sao lại không hề giống trong tưởng tượng của tôi chút nào vậy? Gâu!"

Đại Bạch bị dọa, lập tức chở An Lâm bỏ chạy về phía xa.

Con quỷ này là một ngọn núi, không hề đáng sợ chút nào, thế nên cuối cùng cậu cũng mạnh mẽ hơn.

*núi thành tinh

Trường kiếm của Tôn Vũ Lạc xuất ra khỏi vỏ, vạch ra từng luồng kiếm quang, chém gãy tất cả số xúc tu nham thạch.

"Lũ sâu kiến, lại dám quấy nhiễu giấc ngủ say của ta, chết hết đi cho ta!" Núi cao mở miệng nói chuyện rồi, giọng điệu rất nặng nề vang dội, hệt như Thiên Lôi tức giận.

"Sơn quỷ ta luyện thể một vạn năm, luyện máu một vạn năm, tu thần một vạn năm, được chứng nhận đại đạo, bầy kiến cỏ các ngươi mà cũng dám mạo phạm, chết hết đi cho ta!"

Họ vốn cho rằng Núi Phun Máu lúc phun trào cũng tương tự như núi lửa vậy, máu được phun ra từ chỗ đỉnh chóp.

"Chết đi cho ta!" Trên ngọn núi khổng lồ đột nhiên xuất hiện vô số miệng hố, dày đặc chi chít, tuy rằng không to bằng cái miệng lớn trước đó, nhưng luồng khí âm hàn khủng khiếp trong nháy mắt đã bao phủ khắp bốn phía, khiến mọi người phải kinh ngạc run rẩy.

"Không ngờ là sơn tinh*, hóa ra quỷ khí nồng nặc mà tôi cảm nhận được lại do nó phát ra, gâu!" Đại Bạch kinh ngạc nói.

Nhưng nào có ngờ tới, má nó chứ, Núi Phun Máu này phun máu từ trong miệng ra luôn chứ, đây đúng là phun máu thực sự luôn mà!

"An Lâm kiếm tiên, xem tôi đây!"

Hai chân Tôn Vũ Lạc hơi nhũn ra.

Cũng chính lúc này, ở trên đỉnh núi, vố số nham thạch đột nhiên hóa thành xúc tu chụp về phía Đại Bạch.

Rầm rầm rầm...

Điểm sáng màu đỏ xuất hiện ở giữa miệng hố, trong cảnh sắc đen ngòm đó dường như có cực kỳ nhiều con mắt đỏ tươi đang chăm chú nhìn họ.

Tiếng vạn quỷ kêu khóc từ trên núi cao truyền đến.

"Phụt phụt phụt..."

"Chúng ta mau rút thôi!" Triệu Tư Minh hô to.

Một cái bóng trắng đột nhiên nhảy đến trước mặt cậu, đó là An Lâm và vật cưỡi chí tôn của An Lâm – Đại Bạch!

Từ đằng xa nhìn lại, trông có vẻ như từ mỗi một phần của cả ngọn núi cực lớn đồng thời pun ra vô số hoa máu, mỗi một đóa hoa máu của chúng nó đều mang theo luồng lực âm hàn cực kỳ khủng khiếp, có thể ăn mòn và đông cứng toàn bộ những vật mà nó chạm tới.

Quỷ núi thành tinh cực lớn bị dọa, nhanh chóng ngưng tụ quỷ khí bao quanh mặt ngoài.

Vô số dòng chảy màu máu đột nhiên được bắn ra từ bên trong miệng hố.

Thiên kiếm màu trắng xé rách lớp phòng ngự quỷ khí, xuyên thủng cả thân thể núi cao.

Xoẹt roẹt!

Nhưng mà dưới trạng thái Nguyên Khí Hắc Minh, An Lâm phóng ra Chiến Thần lục kiếm đã là một đòn toàn lực của hắn rồi, đối phương không có sức mạnh Thần Đạo, muốn ngăn được loại công kích này quả thực chính là nằm mơ!

Tôn Vũ Lạc giơ kiếm trước người ngăn cản tấn công của huyết hoa, vào lúc luồng lực âm hàn xâm nhập có cảm giác như máu trong toàn thân đều bị đông hết lại, còn trường kiếm thì lập tức bị ăn mòn đến mức không còn ánh sáng.

Sau khi An Lâm sử dụng Hắc Minh Nguyên Khí, khí tức liền được kéo lên đến cảnh giới Phản Hư, kiếm Thắng Tà trong tay có vô số mũi nhọn màu đen, chân ý kiếm đạo của Chiến Thần lục thức dường như có thể xuyên thủng cả trời xanh.

Tam thức, trăm kiếm!

Chín mươi chín luồng Thiên kiếm màu trắng vụt ngang qua bầu trời, hệt như ánh sáng xuyên trời xanh, tạo thành từng quỹ đạo sáng chói mắt, tất cả số chất lỏng màu máu chạm phải kiếm mang đều bị chém vỡ một cách dứt khoát!

Hắn biết con quái vật khổng lồ này không phải là thứ mà họ có thể đối đầu được!

Tôn Vũ Lạc nhìn thấy dòng máu được phóng về phía cậu qua vô số phương hướng lại càng thêm hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, liên tục lùi về sau.

Đệ tử Thiên Kiếm tông điên cuồng bỏ chạy.

Máu tươi phun ra, liên tục không ngừng nghỉ.

"Gruuuu...!" Quỷ núi đau đớn gào to.

Mỗi một nơi trên thân nó không ngoài ý muốn đều bị mũi kiếm sắc nhọn cuồng bạo đâm xuyên, chín mươi chín miệng hố lớn, máu tươi phun ra ngoài, phụt lên trời cao, cảnh tượng cực kỳ tanh máu.

Quỷ núi di chuyển chậm chạp chính là một cái bia ngắm sống sờ sờ.

Kiếm thứ một trăm, chiêu kiếm cuối cùng.

Kiếm mang của kiếm Thắng Tà ngưng tụ đến cùng cực, kiếm ý chí cao khuấy động toàn bộ đất trời.

Ngay lúc An Lâm cho rằng kiếm Thắng Tà sẽ chém về phía quỷ núi như trước đó thì một cô bé con mặc áo đen bỗng nhiên xuất hiện, duỗi cánh tay nhỏ trắng nõn ra nắm thật chặt lấy chuôi kiếm.

An Lâm há to miệng.

Tiểu Tà mặt không biểu cảm, ánh mắt chết chóc nhìn về phía con quỷ núi, chém xuống một nhát.

Kiếm mang đen kịt kéo dài hơn mười dặm, chia cắt đất trời, nuốt hết vạn vật!

Một hạt châu màu máu đột nhiên nhảy ra từ trong lòng núi, bỏ chạy về phía xa.

"Anh An, trên núi có thứ gì đó xuất hiện rồi, gâu!" Đại Bạch đột nhiên kêu to.

Người quang minh chính đại trong nói lời mờ ám, cái mặt này hắn có thể chơi đến mười năm!

An Lâm vẫn có chút chưa thỏa mãn.

"Ưm ha..." Tiểu Tà khẽ hừ một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, cuối cùng cũng từ từ buông lỏng lưỡi kiếm, giơ bàn tay nhỏ gỡ tay An Lâm ra, rồi hung hắng trừng An Lâm, sau đó mới nhảy vào trong kiếm Thắng Tà.

Ngay lúc Tiểu Tà giơ kiếm muốn chém người, An Lâm liền truyền cho cô nhóc một chút nguyên khí thần binh!

Nhóm đệ tử Thiên Kiếm tông còn chưa lấy lại tinh thần.

An Lâm đã cực kỳ phấn khích bay về phía Tiểu Tà: "Móa móa móa, Tiểu Tà nhóc cũng lợi hại đấy, một trăm kiếm của tôi được dùng dưới tay nhóc, cảm giác như uy lực lại càng thêm đáng sợ à nha!"

Tiểu Tà hếch cái miệng nhỏ lên, cao ngạo ngẩng đầu, đang muốn bay vào trong kiếm Thắng Tà, nhưng lại bị An Lâm dùng một tay giữ chặt.

Tiểu Tà: "???"

An Lâm xoa xoa khuôn mặt tròn tròn beo béo trắng nõn của Tiểu Tà, mỉm cười nói: "Biểu hiện của nhóc tốt như vậy, nói đi, muốn anh đây thẳng cho nhóc cái gì?"

Tiểu Tà vẫn nhìn An Lâm bằng khuôn mặt không cảm xúc: "Có thể bỏ cái tay thúi của anh ra được không?"

An Lâm ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nắn vuốt.

Vừa mềm vừa trơn, ấm ấm lại rất có độ co dãn, chơi vui thật đấy!

Tôn Vũ Lạc nhìn mà chảy cả nước miếng.

Quỷ núi như ma thần ép bức họ đến mức phải chạy trốn thế mà lại bị An Lâm đập một phát chết luôn?

"Nhát kiếm thật khủng khiếp..." Triệu Tư Minh hít sâu một hơi.

"Con quỷ núi kia cứ thế mà chết rồi?" Tuyết San thì thào mở miệng.

Tia sống bị cắt đứt, huyết dịch hóa thành dòng sông chảy xiết, không ngừng chảy tràn khắp mặt đất.

Cho đến lúc màu đen bị xua đi, mọi người mới kinh ngạc phát hiện ra, ngọn núi lớn có độ cao hơn một vạn mét thế mà lại bị một nhát kiếm chém thành hai nửa.

Trong phút chốc, đất trời như biến thành một màu đen thuần túy, chỉ có mỗi tiếng kêu gào thảm thiết của núi lớn là đang vang vọng.

Hai mắt An Lâm lóe sáng: "Muốn chạy sao?"

Phong Kiếm và Phong Dực cùng được phóng ra ngay lúc đó, tốc độ của hắn lập tức tăng lên gấp mười lần tốc độ âm thanh, một tay chộp lấy viên ngọc kia, nguyên khí bao phủ không khí hình thành một cái lồng giam vây chặt lấy viên ngọc.

Thuật Thần Giám!

Ngọc Phong Thiên Minh Vương: Thu thập chín viên ngọc Minh Vương rải rác khắp thế gian, liền có thể tiến vào đến điện Minh Vương, nhận được truyền thừa chân chính của Phong Thiên Minh Vương.

An Lâm nhìn thấy thông tin này, cuối cùng cũng cười.

Viên ngọc Minh Vương thứ sáu tới tay rồi!

Nhiệm vụ của chuyến đi này kết thúc thắng lợi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận