Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 395: Hứa Tiểu Lan bị bổ đao

An Lâm và Thiên Huyễn bắt đầu tìm kiếm mục tiêu khắp rừng Thiên Phong.

Các giáo viên ở phía trên kết giới phụ trách đánh giá chiến lực, phát hiện hai người hoàn toàn không có ý định chiến đấu, mà là đang tìm kiếm cái gì đó.

Hành động này khá kỳ quái, nhưng vì An Lâm và Liễu Thiên Huyễn không vi phạm quy định của cuộc chiến tự do, rằng chỉ có thể một chọi một, nên các thầy cô dù cảm thấy khó hiểu và nghi hoặc, cũng sẽ không ra mặt ngăn cản.

Hai người cứ thế bay trên không gần bốn tiếng, họ đã tìm hết một lượt ở phía đông rừng Thiên Phong, vẫn không phát hiện được ai trong bốn mục tiêu.

"Chúng ta quá xui xẻo rồi đó, không tìm được ai trong số bốn người Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân, Tả Khâu Binh cả." Liễu Thiên Huyễn bất đắc dĩ mở miệng nói.

"Việc này chỉ có thể chứng minh cơ hội để họ gặp nhau ở hướng khác sẽ cao hơn, chúng ta phải tranh thủ thôi!"

An Lâm có chút buồn bực, không ai lúc đối mặt với nỗi lo làm thái giám, còn giữ được vẻ bình tĩnh cả.

Cứ như vậy, bọn họ lại lục soát phía nam rừng Thiên Phong một lần nữa.

Trong lúc bay, An Lâm bỗng nhiên cảm thấy một luồng nguyên khí lạ thường đang dao động.

Sau khi bay qua mấy dặm, họ nhìn thấy một luồng xoáy màu đen xuất hiện, còn có cả ánh sét chớp tắt, ẩn chứa năng lượng khổng lồ.

Màn đêm dần dần buông xuống, bởi vì hai người phải tranh thủ thời gian, nên chỉ ăn mấy viên ích cốc đan, không nghỉ ngơi mà tiếp tục tìm kiếm.

Cảm giác đó ngày càng mạnh hơn, kèm theo đó là những tiếng sấm vang vọng như tiếng cự thú viễn cổ đang gào thét.

Đến cuối cùng, sinh viên khống chế băng kia vẫn thua ở dưới quả đấm thép của Lưu Đại Bảo.

Lại là một tiếng vang to rung trời, ở trung tâm trận chiến, bỗng có ánh sét nổ tung, hai bóng người đồng thời lui ra sau.

An Lâm thấy Lưu Đại Bảo đang đánh nhau với một sinh viên Đạo Chi Thế cấp mười, không khỏi cảm khái một phen. Nhớ ngày xưa Lưu Đại Bảo tới nơi này chỉ để bị chà đạp, vậy mà giờ đây hắn đã có thể chà đạp được người khác rồi.

Hai người bắt đầu bay thấp xuống, rồi đáp xuống đất mặt đất, chậm rãi đến gần chỗ đang xảy ra trận chiến.

Sau khi xem xong trận chiến này, An Lâm tiếp tục tìm kiếm, lần này bọn họ đi tới phía tây rừng Thiên Phong.

Thần công Thái Dương của Lưu Đại Bảo, mỗi một quyền mỗi một cước đểu ẩn chứa năng lượng mặt trời cực kỳ tinh khiết, sinh viên Đạo Chi Thể kia thuộc hệ Băng, chỉ có thể thông qua kỹ xảo né tránh linh hoạt của mình để đánh du kích.

"Phía đông!" Hắn lập tức quay đầu bay về phía ngọn núi đằng xa.

"Bình tĩnh đi!" Liễu Thiên Huyễn nghiêm giọng nói.

Bên dưới, mọi người vẫn đang chiến đấu, tiếng thuật pháp va chạm nổ tung, không ngừng vang lên, xé rách màn đêm yên tĩnh.

Gân xanh nổi đầy trán An Lâm, hắn nhìn bóng người đang chiến đấu, cơn giận hiện rõ trong.

"Ầm!"

An Lâm nhìn rõ hai bóng người đang chiến đấu, trong lòng hốt hoảng suýt nữa xông qua đó, lại bị Liễu Thiên Huyễn giữ chặt lại.

Tả Khâu Binh thì chủ yếu là điều khiển Lôi Kỳ Lân đánh trả, hoàn toàn không sợ kiếm của Hứa Tiểu Lan.

Hai người đều nhún người một cái, một lần nữa xông về phía nhau.

Ngay sau đó, hắn ẩn mình vào bóng tối, im hơi lặng tiếng, giấu luôn cả hơi thở của mình.

Làn váy xanh đen của Hứa Tiểu Lan đã thấm đẫm máu tươi, trên phần bụng và cánh tay cô có thể nhìn rõ vết máu ghê sợ, nhưng mặt cô lại vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt mình.

An Lâm từ từ lại gần, núp ra sau một tạng đá cách đó trăm trượng, nhìn thấy thương thế của Hứa Tiểu Lan, lòng hắn lại dâng lên ngọn lửa giận.

Hai bóng người đang chiến đấu đó là Hứa Tiểu Lan và Tả Khâu Binh.

Hứa Tiểu Lan chém ra một đường kiếm Lôi Hỏa, cứ thế chém con Lôi Kỳ Lân đang nhào tới thành hai nửa.

"Ầm!"

Cho dù biết trong cuộc chiến tự do, bị thương là chuyện rất bình thường, nhưng khi thấy Hứa Tiểu Lan bị đánh thành thế này, hắn vẫn không nhịn được cơn giận.

Người Tả Khâu Binh được bộc bởi một lớp sấm sét, trong hắn có hơi chật vật, nhưng vết thương không nặng như Hứa Tiểu Lan. Trong phạm vi năm trượng xung quanh hắn đều là những tia sét màu xanh, sau lưng hắn còn có một con Lôi Kỳ Lân thân cao mười thước vóc người to lớn, hai con mắt nó toả ra ánh sáng xanh lạnh tanh.

Đây là truyền thừa hóa ảnh của Ẩn Ma! An Lâm dùng nó khi còn ở kỳ Hóa Thần, lại thêm màn đem che dấu, cho dù là thầy cô cũng chưa chắc phát hiện được hắn!

Liễu Thiên Huyễn mở to miệng, cô không ngờ An Lâm sẽ biến mất ngay trước mặt mình như vậy, cả hơi thở cũng hoàn toàn biến mất luôn.

Bầu trời ngoài kết giới, Ngô Đồng Địa tiên mặt đầy chính khí, đang hào hứng xem trận chiến giữa Hứa Tiểu Lan và Tả Khâu Bình, không hề phát hiện ra có người đã lẻn vào trận chiến.

Tay Hứa Tiểu Lan cầm kiếm Long Tước, kiếm nhọn bức người, mang theo uy thế quét ngang vạn vật.

"Tôi có cách của mình." An Lâm chỉ nói một câu này.

"Cậu điên rồi! Bây giờ có thầy cô đang đứng bên trên nhìn, nếu cậu tự tiện nhúng tay vào khi họ chiến đấu, hoặc là gian lận gì đó, sẽ trực tiếp bị trục xuất khỏi cấm địa đó!" Liễu Thiên Huyễn khuyên can.

"Chị đợi ở chỗ này, tôi lẻn tới gần họ xem sao." An Lâm cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết, vả lại trong lòng hắn có một cơn giận chưa thể trút ra được, mượn cơ hội này giải toả cũng tốt.

Tả Khâu Binh lui ra sau mấy bước, lĩnh vực sấm sét của hắn dày đặc gấp mấy lần, tựa như có mười triệu con Lôi Xà đang bò trườn, hắn ngưng tụ ra một con Lôi Kỳ Lân khác.

"Hứa Tiểu Lan, buông tay chịu thua đi. Cô đánh bại Tô Thiển Vân, đã có thể bước vào năm vị trí đầu của Tiên Bảng. Giờ cô đã đánh liên tiếp hai trận chiến, nguyên khí đã cạn kiệt, còn tiếp tục đánh với tôi, ngoại trừ làm mình bị thương nặng hơn, thì chẳng thu hoạch được gì khác cả, còn tiếp tục làm gì?!" Tả Khâu Binh bình tĩnh nói.

Tay Hứa Tiểu Lan cầm thanh kiếm dài, dáng người lả lướt bị nhấn chìm trong ngọn lửa màu vàng, khí tức của cô đột nhiên tăng cao, con ngươi cũng biến thành màu vàng, toả ra long uy khiếp người.

"Thừa dịp lúc tôi kiệt sức chiến đấu với tôi, bây giờ lại khuyên tôi đầu hàng, coi tôi là loại người dễ bắt nạt chứ gì?! Trận chiến này tôi sẽ không chịu thua đâu!" Giọng Hứa Tiểu Lan vừa trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại ẩn chứa ý chí cực cao.

An Lâm ẩn núp trong bóng tối nghe vậy cũng sững người ra một lúc, sau đó càng thêm tức giận.

Hóa ra Hứa Tiểu Lan đã thắng Tô Thiển Vân, sau đó bị Tả Khâu Binh xông vào đánh.

Con bà nó, sao hắn nhịn được nữa chứ!?

Tả Khâu Binh sắp xử JJ của ông đây rồi kìa!

"Cuộc chiến tự do vốn dĩ là vậy, một khi đã chiến đấu thì không ai quan tâm cô có đang kiệt sức hay không đâu." Vẻ mặt Tả Khâu Binh không thay đổi, bước từng bước một về phía Hứa Tiểu Lan, khí thế của Lôi Kỳ Lân sau lưng hắn ngày càng kinh khủng, vóc người của nó cũng từ hơn ba trượng biến thành hơn năm trượng, sấm sét ẩn chưa trong nó càng tăng lên gấp mấy lần.

An Lâm nghe câu này có hơi quen quen, sao một câu nói ra từ miệng Liễu Thiên Huyễn và Tả Khâu Binh lại cho hắn cảm giác khác nhau nhiều tới vậy nhỉ.

Hai tay Tả Khâu Binh khoanh lại, cặp mắt tóe ra ánh sấm màu trắng, tia sấm trong lĩnh vực của hắn mãnh liệt chớp lên, cái giọng khàn khàn vang vọng khắp mấy dặm xa: "Lĩnh vực của tôi ngộ ra khi nhìn bạn học An Lâm độ kiếp, thuật Kì Lân tôi sáng tạo cũng nhờ đó mà có, cho nên trong thuật pháp này có ẩn chưa uy thế của trời đất, bạn học Hứa Tiểu Lan phải cẩn thận đấy."

Hứa Tiểu Lan nhớ lại cảnh An Lâm độ kiếp, giương khuôn mặt nhỏ xinh đẹp vô ngần của mình lên, như một phượng hoàng cao ngạo, khẽ cười nói: "Ồ, Kỳ Lân này này của cậu còn chưa ra hình ra dáng gì đâu, kém xa An Lâm!"

An Lâm nghe Hứa Tiểu Lan nói như vậy, trong lòng thầm vui vẻ.

Quả nhiên nghe người khác khen mình ở sau lưng, mới là thoải mái nhất, bởi vì như vậy càng chân thực hơn!

Có điều hắn đã lấy lại tinh thần ngay, nguy hiểm còn đang ở trước mặt, hắn không thể để mình vui quá hoá buồn được.

Mặt Tả Khâu Binh trầm xuống, phất tay lên, Lôi Kì Lân sau lưng hắn mang theo uy trời đất khiến người ta hoảng sợ, gầm thét nhào về phía Hứa Tiểu Lan!

Hứa Tiểu Lan không hề sợ hãi, kiếm Long Tước rung lên xé rách bầu trời, cô chém một đường kiếm cao thẳng tới trời mang theo ánh lửa và sấm chớp, chiếu sáng cả một vùng trời, chém thẳng xuống đầu coi Lôi Kỳ Lân nọ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận